• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Lâm Lang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, mồ hôi trên trán trượt xuống vết thương ở khóe miệng, làm cậu ta đau đến run cả người, không ngừng thở dốc rên rỉ. Gã đàn ông đứng bên cạnh trông chừng thẳng chân đạp một cước vào đùi cậu ta, quát lớn: "Ngậm miệng lại, không được làm ồn!"

Một cước kia đá vào vết thương trên chân, đau đớn ập tới làm Lâm Lang suýt chút nữa kêu ra tiếng. Cậu ta cố gắng nhịn xuống, nén giận nhìn thoáng qua người đang ngồi trên ghế ở gần đó.

Gã Thắng thúc bắt cóc bọn họ đang ngồi kia mà phun mây nhả khói. Một đám đàn ông trông hung dữ đứng vây xung quanh nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong tay ai cũng có vũ khí. Ánh sáng bén nhọn hắt ra khiến toàn thân Lâm Lang rét run, không khỏi sợ hãi thu tầm mắt lại.

Vừa mới một lát trước, cậu ta và Ngụy Tử Mộ bị đuổi ra khỏi quán rượu. Cậu ta đang khuyên nhủ Tử Mộ hãy quay trở về, đừng ở lại chịu đựng sự phẫn nộ của Triệu Đoan Trạch nữa, ai ngờ xe đi đến một đoạn đường vắng, bỗng nhiên một đám người không biết từ đâu xông ra bắt lấy bọn họ.

Cậu ta chưa kịp há mồm nói cái gì đã bị người ta đánh cho một trận tơi bời, tất cả những gì ăn vào buổi trưa đều bị nôn ra đầy đất. Gã đàn ông gọi là Thắng thúc kia mặt mũi âm trầm, nói với bọn họ, Triệu Đoan Trạch gây thù kết oán với lão ta, cho nên lão ta muốn gây phiền phức cho Triệu Đoan Trạch.

"Chẳng phải cô là em họ của Triệu Đoan Trạch hay sao? Nếu đã vậy, cô hãy dụ hắn tới đây. Nếu cô thành công, ta sẽ thả hai người an toàn rời đi, như thế nào?" Thắng thúc dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với Nguỵ Tử Mộ.

Tuy rằng Ngụy Tử Mộ không bị ai đánh nhưng cũng rất sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Có phải là các người muốn giết chết anh họ của tôi hay không? Anh … anh họ của tôi rất lợi hại, các người không giết được anh ấy đâu. . ."

Tròng mắt của Thắng thúc khẽ híp lại, có vẻ như rất không hài lòng với cách nói này của cô ta. Lão đưa tay ra phía sau ngoắc ngoắc, ngay lập tức có một gã đàn ông hùng hổ tiến tới.

Ngụy Tử Mộ hoảng sợ thét lên, nhịn không được hô to: "Đừng tới đây, các người muốn làm gì?"

Thắng thúc: "Nếu cô đã trung thành với Triệu Đoan Trạch như vậy thì cô chịu tội thay cậu ta cũng được đấy nhỉ."

Ngụy Tử Mộ bị doạ đến cả người run rẩy, đột nhiên nói thật nhanh: "Anh họ không thích tôi, các người muốn nhằm vào tôi cũng vô dụng! Anh ấy thích cô em gái của mình nhất, nếu ông đã có thù với anh ấy thì để cô ta chịu tội còn khiến anh ấy khó chịu hơn gấp ngàn lần so với việc chính mình bị giết chết!"

Thắng thúc suy tư một lát rồi cười cười, "Cô nói đúng. Đã như vậy, cô giúp ta một việc, dẫn cô em gái kia rời khỏi cậu ta. Đợi đến khi bọn ta bắt được người thì sẽ thả cô và tên mặt trắng nhỏ kia rời đi, thế nào?"

Ngụy Tử Mộ nhìn Lâm Lang một chút, ánh mắt lấp lóe một lúc lâu mới gian nan gật gật đầu. So với việc hy sinh anh họ thì đương nhiên việc hy sinh cô em mà họ cô ta thấy ngứa mắt đã lâu vẫn tốt hơn.

Sau đó Nguỵ Tử Mộ bị người đưa đi, Lâm Lang nằm yên tại chỗ chờ cô ta trở lại. Trong lòng cậu ta trào lên đủ loại suy nghĩ phức tạp, lúc thì nghĩ không biết Triệu Đoan Trạch có thể tức giận quá độ mà giận chó đánh mèo trả thù nhà họ Lâm bọn họ hay không; lúc sau lại nghĩ bọn họ bị Triệu Đoan Trạch làm cho liên luỵ, nên việc này cũng không thể trách bọn họ được. Nói cho cùng đều là do Triệu Đoan Trạch không đúng, chọc phải những người này.

Ngụy Tử Mộ đi đã lâu còn chưa trở về, Thắng thúc nhíu mày rút tẩu thuốc ra. Mấy tên thủ hạ của lão ta còn đang nói chuyện, một tên nói: "Sòng bạc tổn thất nặng nề như vậy, không biết về sau chúng ta còn có thể tiếp tục hoạt động ở chỗ này được nữa hay không?" Một tên khác lại nói, "Tên chó má Triệu Đoan Trạch kia trở mặt liền vung đao về phía Thắng thúc. Lúc trước còn giả vờ giả vịt không phát hiện ra điều gì, chúng ta đều bị nó lừa hết cả!"

Có tên thì cười lạnh: "Không phải hắn ta lợi hại lắm sao, dám chơi trò qua cầu rút ván với chúng ta. Đêm nay, chúng ta hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng. Bắt hắn làm thịt, để xem còn phách lối kiểu gì được nữa! Cùng lắm thì làm xong chuyện này chúng ta chuyển đi nơi khác, đâu phải lúc trước chưa từng làm chuyện tương tự như vậy."

. . .

Ba người hộ vệ chạy đuổi theo Nguỵ Tử Mộ vào chỗ ngoặt mà cô ta biến mất, không bao lâu sau lại vang lên tiếng mấy người đàn ông không ngừng kêu đau, còn có Ngụy Tử Mộ thét lên, "Á! Các người làm trò gì thế? Cứu mạng! Cứu mạng! Anh họ cứu em!"

Tiếng hét sợ hãi kia vừa chói tai vừa tuyệt vọng đến đòi mạng.

Triệu Đoan Trạch nhíu mày nhìn xung quanh một chút, lại cúi đầu nhìn em gái, cảm thấy để cô ở lại nơi này, cho dù có hộ vệ cũng rất khó đảm bảo an toàn cho cô, cứ để cô ở cạnh mình là tốt nhất. Thế là Triệu Đoan Trạch kéo tay Thuỷ Ngân, gọi mấy người hộ vệ còn lại đi theo hỗ trợ mình.

Lúc bọn họ di chuyển đến gần góc đường, Triệu Đoan Trạch cảm giác em gái kéo tay mình lại.

Vẻ mặt Thủy Ngân tỉnh táo nghiêm túc, ánh mắt hoài nghi nhìn tình cảnh xung quanh. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, kéo tay áo của Triệu Đoan Trạch, nhìn cậu lắc đầu, ra hiệu cho cậu quay về đường cái, không nên tiếp tục tiến lên nữa.

Tiếng la hét xen lẫn tiếng gào khóc của Ngụy Tử Mộ càng lúc càng gần, ngay ở phía trước kia thôi. Triệu Đoan Trạch có chút do dự, nhưng động tác của em gái khiến cậu nhanh chóng đưa ra quyết định, "Quay về, trước đi tìm thêm người tới đã."

"Đã nghe thấy chưa, ông anh họ này của cô đúng là lòng dạ ác độc. Đã đi tới tận đây rồi mà nói lui là lui ngay được, hoàn toàn mặc kệ sống chết của cô đấy." Một gã đàn ông bóp lấy cổ của Nguỵ Tử Mộ đi ra từ chỗ ngoặt, theo sau là một đám đại hán vạm vỡ.

Ngụy Tử Mộ nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy, nhìn Triệu Đoan Trạch một chút, lại hung ác trừng mắt nhìn Thủy Ngân đứng bên cạnh cậu.

Ánh mắt của Triệu Đoan Trạch trầm xuống, cái này không phải là Ngụy Tử Mộ gặp phải bọn buôn người, mà nó vốn là một cái bẫy! Nhân số của bên phía bọn họ kém đối phương quá nhiều, đã thế đám người đó còn rắp tâm muốn mưu hại, chỉ sợ là thật sự gặp phải phiền toái.

"Lão Tường, đưa em ấy chạy trước đi." Triệu Đoan Trạch đột nhiên dùng một tay đẩy em gái về phía một người hộ vệ trầm mặc ít nói. Đây là bạn bè trước kia ở võ quán của cậu, cũng là người mà cậu tin tưởng nhất.

Gần như lúc hai bên đội ngũ vừa đối mặt, Triệu Đoan Trạch đã đưa ra quyết định để người dẫn em gái chạy đi trước, còn mình mang theo nhóm hộ vệ còn lại ngăn cản giữ chân những kẻ có ý đồ muốn đuổi theo.

Trong nháy mắt xung đột phát sinh, Thủy Ngân được lão Tường ôm lấy nhanh chóng chạy về phía đường cái. Cô nhìn thấy Triệu Đoan Trạch tay không tránh thoát vũ khí của đối phương, cầm ngược lại cây gậy vụt vào mặt kẻ đó một phát, đánh bay hắn ta ra ngoài.

Khi chạy ra tới đầu con phố, Thủy Ngân nhấc ngón tay chỉ về phía xe ngựa của bọn họ. Theo suy nghĩ của cô, lúc này trước tiên nên tháo ngựa ra nhanh chóng chạy về tìm người tới, đó mới là cách nhanh nhất để cứu được Triệu Đoan Trạch.

Nhưng không biết là lão Tường nhìn không hiểu hay là không nhìn thấy, anh ta không có bất cứ phản ứng gì. Thủy Ngân lại chỉ thêm một lần nữa, rõ ràng anh ta có nhìn cô một cái nhưng vẫn không nghe theo tín hiệu của cô mà ôm cô đi vào một con đường khác, là một cái ngõ nhỏ đi thật xa khỏi đường cái.

Thủy Ngân đột nhiên nhận ra lão Tường không quá thích hợp. Vừa rồi anh ta không hề do dự mà đưa cô qua đây, quá dứt khoát. Khi nãy cô không chú ý tới, hiện tại mới phát hiện ra vẻ mặt lão Tường cũng có chút không ổn. Ngoại trừ căng thẳng thấp thỏm, còn có vẻ áy náy bất an. Cô thử vùng vẫy một hồi, lão Tường lập tức khống chế không cho cô cử động, thấp giọng nói: "Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, đừng náo loạn!"

Thủy Ngân nhìn ra anh ta đang nói cái gì, an tĩnh lại. Lão Tường đưa cô đi thật sâu vào cái ngõ nhỏ tối đen đó. Bọn họ nhanh chóng đi đến một căn nhà thấp bé, Thủy Ngân trông thấy ánh đèn mờ ảo trong phòng cách đó không xa.

Nhìn thấy mấy người đàn ông đứng canh gác ngoài cửa, lão Tường căng thẳng suốt cả một đường cuối cùng cũng được thả lỏng ra. Anh ta thoáng lộ ra một chút giãy giụa đấu tranh rồi nghiêng đầu thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đừng trách tôi."

Thủy Ngân vẫn nằm yên tĩnh trong ngực anh ta đột nhiên ra tay hành động, cô đâm cây trâm nhọn cầm trong tay vào cổ lão Tường.

Thuỷ Ngân đã quen với việc mang theo một cây trâm bằng sắt giả làm trâm bạc đeo trên đầu, chính là để ứng phó với tình huống bất ngờ xảy ra, giống như lúc này. Cây trâm sắc nhọn có thể được sử dụng như một thứ vũ khí.

Cánh tay đang ghìm chặt cô thả lỏng ra, Thủy Ngân lập tức tránh thoát sự kiềm chế của lão Tường, cô quay ngược lại đường cũ chạy thật nhanh. Lão Tường đổ ập xuống mặt đất phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, đánh động mấy gã đàn ông đang canh giữ cách đó không xa, đồng loạt chạy ra xem xét. Phát hiện lão Tường ngã xuống, cũng đồng thời thấy được cô gái trẻ đang chạy trốn.

"Nguy rồi, là cô tiểu thư kia của nhà họ Triệu, mau đuổi theo bắt người nhanh lên!"

. . .

"Rốt cuộc hắn đang trốn ở đâu chứ?" Gã đàn ông bóp cổ Ngụy Tử Mộ hung ác nhìn quanh ngõ tối hô to: "Triệu Đoan Trạch, tao khuyên mày mau chóng ra đây. Nếu không chúng tao sẽ không khách khí với cô em họ này của mày nữa đâu!"

Triệu Đoan Trạch đang ẩn núp sau một bức tường tối đen nghe thấy những lời này. Cậu không hề có một chút phản ứng, máu tươi từ trán chậm rãi chảy xuống, để lộ sườn mặt lạnh lùng tàn khốc của cậu. Đừng nói hiện tại ra ngoài cứu Ngụy Tử Mộ, mà cậu chỉ hận không thể tự tay giết chết con em họ ngu xuẩn này, dám cùng người khác lừa gạt ngay trên đầu cậu.

Tất cả hộ vệ cậu dẫn theo đều đã ngã xuống, hiện tại chỉ còn lại một mình cậu. Trên đầu, trên tay, trên lưng đều có vết thương; trốn ở chỗ này còn không biết có thể thoát thân được hay không. Cũng may em gái đã chạy đi trước rồi.

Nghĩ tới đây, Triệu Đoan Trạch nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ, suýt chút nữa là để em gái phải trải qua tình cảnh kinh khủng như thế này, cũng không biết cô có bị kinh hãi hay không.

Vừa rồi cậu cùng nhóm hộ vệ vừa đánh vừa lui, nghe mấy người này kêu gào mới biết bọn họ là người của Thắng thúc. Trước đó cậu khiến cho Thắng thúc phải chịu tổn thất nặng nề, vì đề phòng lão ta chó cùng rứt giậu mà làm ra chuyện gì không hay, sau sự kiện đó cậu hết sức chú ý cảnh giác. Nhưng lúc ấy Thắng thúc hoàn toàn không có phản ứng gì, thậm chí còn dẫn người của lão ta rời khỏi thành, nhìn giống như muốn né tránh cậu vậy.

Đến lúc này sao Triệu Đoan Trạch còn chưa nhận ra cơ chứ, cậu đã bị Thắng thúc dùng chiêu che mắt lừa gạt rồi. Thắng thúc bề ngoài thì giả bộ như sợ cậu nên mới rời đi, nhưng thật ra lại lén lút chờ đợi thời điểm cậu buông lỏng cảnh giác mới tiến hành kế hoạch trả thù tàn nhẫn. Cậu vẫn quá mức bất cẩn khinh địch, không nghĩ tới xuất thân của Thắng thúc, diễn xuất của lão ta sao có thể giống với những thương nhân đứng đắn được. Nếu thật sự bị ép, lão ta hoàn toàn có thể dứt khoát giết người.

"Triệu Đoan Trạch, nếu mày vẫn không ra thì cái mạng nhỏ của cô em họ này không giữ được nữa đâu!"

"Anh họ! Anh họ! Anh họ cứu em!"

Triệu Đoan Trạch nghe tiếng đàn ông kêu gào cùng tiếng phụ nữ la hét bên ngoài, và tiếng lùng sục không ngừng tìm kiếm xung quanh của đám người đó, cậu đứng im không nhúc nhích.

Ngụy Tử Mộ bỗng ré lên chói tai, quả nhiên gã đàn ông kia nói được thì làm được, dùng dao cứa cổ cô ta một phát. Máu tươi chảy ròng ròng xuống vai, Ngụy Tử Mộ đau tái mặt, hô lớn: "Anh họ, anh không thể đối xử với em như vậy được. Nếu em có mệnh hệ gì thì anh biết ăn nói với cha mẹ em như thế nào!"

Xung quanh vẫn im lìm như cũ.

Tiếng của Ngụy Tử Mộ thoáng cái im bặt, gã đàn ông rút con dao cắm trên ngực cô ta ra, một tay vứt cô ta xuống dưới đất, quét mắt cười lạnh: "Triệu Đại thiếu gia đúng là quyết tâm tàn nhẫn, em họ của mình chết mà vẫn không chịu xuất đầu lộ diện."

"Mày không quan tâm đến em họ nhưng chắc phải để ý đến em gái ruột chứ đúng không?"

"Há, đây này, mày nhìn xem, chúng tao đã đưa được cô em gái của mày về rồi đây."

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Triệu Đoan Trạch đột nhiên mở lớn, cậu hoảng hốt nhìn xuyên qua một kẽ hở, siết chặt con dao vừa cướp được ở trong tay.

Quả nhiên cậu trông thấy em gái bị mấy gã đàn ông to lớn áp giải tới.

Thủy Ngân từ xa đã trông thấy Ngụy Tử Mộ ngã trên mặt đất, trong đầu xuất hiện âm thanh của Hệ thống.

【 Nhân vật chủ chốt Ngụy Tử Mộ tử vong 】

Cô khựng lại một chút, bị gã đàn ông bên cạnh đẩy mạnh tiến về phía trước. Mặc dù trước đó cô đã giải quyết lão Tường, nhưng chạy chưa được bao lâu đã bị người đuổi kịp. Vừa không nghe thấy gì lại vừa có một thân thể yếu đuối, cô hoàn toàn yếu thế trước đám người đó. Những kẻ này không có một chút khách khí, vặn gãy một cánh tay của cô, hiện tại cái tay ấy chỉ có thể buông thõng xuôi bên người. Gương mặt cô vốn đã trắng, dưới ánh sáng hắt ra từ đèn lồng, khuôn mặt chịu đựng đau đớn của cô lại càng thêm tái nhợt.

Gã đàn ông lúc trước khống chế Ngụy Tử Mộ dùng một tay kéo Thủy Ngân qua, "Triệu Đoan Trạch, mày đã thấy . . ."

Còn chưa dứt lời, hắn ta đã thấy người mà bọn hắn cố gắng vây đánh cũng thể chặn lại - Triệu Đại thiếu gia tự mình đi ra, sắc mặt của cậu cực đáng sợ, "Không được động đến con bé, dẫn tôi đi gặp Thắng thúc."

Gã đàn ông khống chế Thủy Ngân đắc ý cười to, "Mày ra sớm có phải là xong rồi không, còn tránh được việc cô em họ kia bị mất mạng nữa."

Triệu Đoan Trạch nhìn cũng không thèm nhìn thi thể của Nguỵ Tử Mộ trên mặt đất một cái, cậu chỉ lo lắng nhìn em gái một chút rồi đi theo những người này tới gặp Thắng thúc.

Thắng thúc đã chờ sẵn từ sớm, nhìn thấy cậu tới, lão ta nở một nụ cười hoà ái, "Triệu Đại thiếu gia, cậu không biết bây giờ muốn mời cậu tới gặp mặt một lần phải tốn bao nhiêu công sức đâu."

Triệu Đoan Trạch không muốn lảm nhảm thêm cái gì, trực tiếp mở miệng nói: "Thả anh em chúng tôi ra, ông muốn cái gì cũng đều có thể thương lượng."

Thắng thúc dò xét bộ dạng chật vật hiện giờ của cậu một lượt rồi nói, "Triệu Đại thiếu gia dễ nói chuyện như vậy sao? Ta cũng không muốn làm gì quá mức cả, dù sao giữa chúng ta cũng từng có tình cảm giao hữu. Chỉ là nhờ phúc của cậu mà hiện giờ các huynh đệ không làm ăn lăn lộn ở bên ngoài được. Bọn ta muốn chuyển đi nơi khác, mà không có tiền thì đủ thứ bất tiện. Tổn thất của bọn ta hẳn là Triệu Đại thiếu gia sẽ không keo kiệt mà đền bù chứ?"

Triệu Đoan Trạch: "Có thể."

Lúc này những người còn lại cũng lần lượt quay về, kẻ thì giữ lấy Thủy Ngân, tên thì vịn người bị thương, thi thể của Ngụy Tử Mộ cũng được người kéo về theo, vứt xuống bên cạnh Lâm Lang.

Lâm Lang vẫn luôn yên tĩnh chờ đợi, lúc này trông thấy thi thể của Ngụy Tử Mộ, cậu ta giãy giụa bò dậy gào khóc, "Các người giết Tử Mộ! Các người giết Tử Mộ! Là ai? Là ai đã giết cô ấy?!"

Không một ai để ý tới cậu ta, có kẻ chê cậu ta ầm ĩ liền nhấc chân đạp một cước đẩy ra. Lâm Lang giống như lên cơn điên chồm dậy nhào tới cắn vào kẻ đã vứt thi thể của Nguỵ Tử Mộ xuống đất một cái, hành động điên dại.

"Mẹ nó, điên rồi đi!" Gã đàn ông bị Lâm Lang cắn vào tay tát thẳng một phát, cậu ta bị hất ra đập người vào tường.

Thắng thúc nhìn một màn này, cười híp mắt hỏi Triệu Đoan Trạch: "Làm sao bây giờ, đây không phải là bạn của Triệu Đại thiếu gia hay sao, vậy mà không thấy cậu có phản ứng gì nhỉ?"

Vẻ mặt Triệu Đoan Trạch lạnh lùng: "Nếu Thắng thúc đã thích thì giết nó luôn cũng được."

Thắng thúc: "Ồ. . . Ta đã quên, Triệu Đại thiếu gia chỉ để ý đến mỗi em gái mà thôi. Như thế này đi, ngày hôm nay anh em hai người để lại đây một người, những chuyện trước đó coi như chưa từng xảy ra, như thế nào?"

Nghe xong, Triệu Đoan Trạch mới thay đổi sắc mặt: "Nói vậy là có ý gì?"

Thắng thúc cười nói: "Chính là ý đó đấy, yêu thương em gái đến mức nào cũng đâu quan trọng bằng mạng sống của chính mình. Để cô ta ở lại cho huynh đệ bọn ta xả giận một chút, chuẩn bị đầy đủ tiền đưa cho bọn ta thì cậu sẽ được bình an rời đi."

Triệu Đoan Trạch không hề nghĩ ngợi cự tuyệt: "Không có khả năng!"

Thắng thúc buông tay, thu lại nụ cười, "Vậy ai cũng không thể rời khỏi đây."

Triệu Đoan Trạch: "Thắng thúc, ông cũng không cần phải làm cứng rắn như vậy. Chúng ta đều lùi lại một bước là được, không động tới em gái của tôi, tôi còn có thể đồng ý làm theo yêu cầu của các người. Không cần biết là giúp mở lại sòng bạc, hay là hợp tác làm ăn đôi bên cùng có lợi, tất cả đều có thể. Đồng thời tôi xin cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức gì nữa; và lấy danh dự trăm năm của nhà họ Triệu ra đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện này."

Thắng thúc trầm ngâm, Triệu Đoan Trạch tiếp tục nói: "Trước đó là do tôi không hiểu chuyện, nóng tính dễ xúc động, nhất thời không chịu được việc mình bị lừa gạt. Nhưng nói cho cùng thì giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, mọi người cùng cười rồi quên hết thù oán, về sau cùng nhau kiếm tiền . . . Tôi có thể công khai xin lỗi Thắng thúc, giới thiệu ông cho các ông chủ khác trong thương hội, tất cả đều không thành vấn đề."

"Co được giãn được." Thắng thúc lại cười rộ lên, chỉ vào lồng ngực của cậu một cái, "Triệu Đại thiếu gia đã có thành ý như vậy, ta cũng sẽ không kiên quyết nắm lấy chút việc nhỏ mãi không buông."

Nói xong liền ra hiệu thả Thủy Ngân ra.

Thấy lão ta có ý đàm phán trong hoà bình, trong lòng Triệu Đoan Trạch thoáng thả lỏng, nhanh chóng kéo em gái đến bên người, cẩn thận kiểm tra tình trạng của cô một lượt. Thấy cánh tay cô bị thương, cậu đè lại lửa giận trong mắt, chuyển qua nói với Thắng thúc: "Tôi chỉ nói ngoài miệng có thể Thắng thúc vẫn chưa thấy yên tâm, không bằng làm một bản khế ước đi."

Thắng thúc vỗ tay chan chát mấy cái: "Triệu Đại thiếu gia được lắm, không hổ là người làm đại sự, chỉ có điều vừa rồi người của ta không cẩn thận giết chết em họ của cậu, việc này. . ."

Triệu Đoan Trạch ánh mắt thâm trầm, miệng lại cười nói: "Không cần phải để ý, chỉ là một người bà con mà thôi."

Mắt thấy hai người chuẩn bị bắt tay giảng hòa, bầu không khí căng cứng cũng được nới lỏng. Những người còn lại trong phòng nhìn Thắng thúc rồi nhìn nhau nháy mắt, không ai chú ý tới Lâm Lang ở một bên đang lặng lẽ không một tiếng động bò dậy. Cậu ta sờ tới con dao của một gã đàn ông tiện tay đặt bên cạnh, trong mắt tràn đầy hận thù, hô to một tiếng hướng về phía Triệu Đoan Trạch đâm tới.

Tất cả phát sinh trong chớp mắt, hết thảy mọi người đều không kịp phản ứng, ngoại trừ Thủy Ngân.

Có lẽ bởi vì không nghe thấy được cho nên những giác quan khác của cô cực kỳ nhạy bén. Lâm Lang đột nhiên bộc phát xông tới, trong khoảnh khắc đó mang theo gió ập đến, cô lập tức phát hiện ra. Thế là con dao vốn nên đâm sâu vào thân thể của Triệu Đoan Trạch lại chuyển sang người cô.

Gương mặt Triệu Đoan Trạch dữ tợn đạp Lâm Lang ngã ra đất, giống như bị điên mà đạp ngực của cậu ta lõm xuống một lỗ.

Ở giữa tình cảnh hỗn loạn đó, Thủy Ngân lại nghe thấy âm thanh rõ ràng của Hệ thống vang lên trong đầu mình.

【 Nhân vật chủ chốt Lâm Lang tử vong 】

Cô trông thấy khuôn mặt gần như vặn vẹo cùng ánh mắt điên cuồng của Triệu Đoan Trạch, nhìn thấy mặt cậu lộ ra sự sợ hãi tột độ, dường như không thể chấp nhận được sự thật mà ôm cô lớn tiếng nói gì đó. Bởi vì nói rất lộn xộn, cô không hiểu cụ thể ý cậu là gì, nhưng loại tuyệt vọng mãnh liệt đó đập vào mặt thật khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

Thuỷ Ngân nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay không ngừng run rẩy của cậu, giật giật bờ môi, muốn nói cái gì đó an ủi người trẻ tuổi sắp sụp đổ này, nhưng không thể nói được điều gì.

Thế giới im ắng ấy, giờ đây ngay cả ánh sáng cũng chậm rãi biến mất.

【 Tiến vào thế giới tiếp theo 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK