• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ba người rời khỏi phòng làm việc của Trần Đại, Lâm Tố Tố muốn lôi kéo Triệu Tử Hiên về phía mình để anh không ở riêng một chỗ với Tiểu Hy: "Trần Nhị sắp chuyển hàng tới rồi, Tử Hiên, anh đi theo em kiểm tra hàng đi."
"Khoảng 9 giờ cậu ấy mới tới, bây giờ mới có 8 giờ không cần vội, anh phải dạy cho cô ta bắn súng, tránh bị lão đại khiển trách." Triệu Tử Hiên chắp hai tay ra sau thẳng chân bước phía sau Tiểu Hy, anh không hiểu Trần Đại năm lần bảy lượt giao Tiểu Hy cho anh hướng dẫn là có ý gì.

Liệu chỉ là vô tình hay hắn đang nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và cô?
Tiểu Hy đi phía trước quay quay khẩu súng trong tay nghe lén cuộc đối thoại của Triệu Tử Hiên và Lâm Tố Tố.

Trần Đại đã chuyển anh qua khâu kiểm tra hàng rồi sao? Chuyện tốt như vậy lại không cho cô biết, như vậy chỉ cần theo đuôi đám người Trần Nhị thì sẽ tìm ra nơi sản xuất hàng nhanh thôi.

Tiểu Hy đi ra thẳng trường bắn phía sau khu nhà nghỉ, Triệu Tử Hiên cũng đi theo.

Cô ngồi trên ghế gỗ dưới mái che cách khu tập bắn chừng hai mét quan sát khẩu Desert Eagle được Trần Đại cho.

Nó khá lớn so với tay cầm của cô, cô không rành về súng ống, cũng không có ý định sử dụng nó nhưng sống trong môi trường khắc nghiệt này biết một chút về cách sử dụng sẽ yên tâm hơn.


Triệu Tử Hiên từ từ đi đến bên cạnh quan sát một chút khu vực xung quanh, sau khi đảm bảo rằng không có camera anh mới ném xuống giữa h.ai chân Tiểu Hy một tuýp thuốc nhỏ rồi dựa vào cột lơ đãng nói: "Thuốc trị sẹo."
Tiểu Hy nhét tuýp thuốc màu xanh vào túi áo, hờ hững đáp lại: "Cảm ơn."
Dạo gần đây hai người họ gặp nhau không đấu khẩu thì cũng lạnh nhạt hời hợt, ai cũng cho rằng mình đúng, lại muốn người kia phải tức điên lên.

Rõ ràng là quan tâm đến nhau nhưng mỗi khi mở miệng đều không kìm được tặng cho đối phương một cái lưỡi câu ở trong miệng.

Cả hai im lặng một hồi lâu Tiểu Hy nhịn không được lên tiếng trước: "Nè, dạy em cách bắn súng đi."
Triệu Tử Hiên im lặng không nhúc nhích, Tiểu Hy cau mày dậm chân la lớn: "Nè…"
Người đàn ông cao ráo, khuôn mặt anh tuấn bước lên trước vài bước dùng mắt đo khoảng cách vạch bắn và bia đỡ đạn rồi hai mắt khẽ híp lại hờ hững nói: "Không dạy."
Tiểu Hy trợn tròn mắt đứng lên bước lại gần khó chịu: "Tại sao lại không dạy, à đúng rồi, anh chỉ dạy Lâm Tố Tố thôi đúng không?"
Triệu Tử Hiên nghiêng đầu nhìn Tiểu Hy, bất thình lình hất nhẹ bàn tay phải của cô, khẩu súng bạc văng lên không trung anh nhanh tay chụp lấy, tay cầm chắc thân súng, tay đỡ giá súng, bóp cò.

"Pằng."
Khẩu súng giật nhẹ, vận tốc viên đạn bay nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn theo kịp rồi nằm gọn gàng giữa trung tâm bia đỡ đạn, mất luôn số 10 tròn trịa.

Triệu Tử Hiên đặt lại khẩu súng còn âm ấm vào tay Tiểu Hy nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô nhẹ giọng.

"Đây là loại súng lục bán tự động cỡ nòng rất lớn, có sức công phá vào hàng mạnh nhất.

Cỡ đạn của nó lớn nên độ giật rất lớn, tay của em còn bị thương không thích hợp để thử, vả lại loại súng này rất khó để ngắm bắn, để người mới như em sử dụng là rất khó khăn, nếu em muốn tập thì một là đợi tay hết đau, hai là để anh tìm cho em loại súng phù hợp.

Không nói nữa, cất vào đi."
Giọng của anh cứ đều đều y như giáo sư đang đứng lớp, Tiểu Hy nhìn khẩu súng trong tay mình, muốn cãi lời nhưng biết là nói không lại nên ngoan ngoãn nhét vào túi quần.


Cô chậc lưỡi hỏi nhỏ: "Có phải anh được điều sang khâu kiểm tra hàng chuẩn bị nén rồi không? Anh cho em xem thử với?"
Triệu Tử Hiên khẽ nheo mắt, khom người sát mặt Tiểu Hy phũ phàng từ chối: "Không." Sau đó anh xoay người di chuyển khỏi trường bắn chậm rãi nói vọng ra phía sau: "Về nhà bán sách phụ ba đi, dưỡng thương cho tốt, đừng phá anh nữa."
Tiểu Hy đứng bất động cho đến khi bóng dáng Triệu Tử Hiên khuất sau cánh cửa sắt, cô thở hắt một hơi không nghe lời.

Không giúp cô thì cô không có cách chắc.


Triệu Tử Hiên nhìn đồng hồ gần 9 giờ sáng, anh vòng ra cửa sau của quán ăn gặp Lâm Tố Tố đợi Trần Nhị đến.

Nơi này có cửa ngõ thông với căn phòng đóng hàng ở tầng hầm, chỉ có người được Trần Đại chỉ định mới được lui tới.
Lá gan của bọn chúng cũng thật là to, ban ngày ban mặt lại dám ngang nhiên vận chuyển hàng cấm nhưng anh không hiểu tại sao chúng không đóng gói luôn tại nơi sản xuất mà phải đem tới đây? Rủi ro không phải là không có nhưng bọn chúng vẫn liều.

Không lâu sau hai chiếc xe bán tải màu cam đất xuất hiện, Trần Nhị ngồi ở chiếc xe đầu tiên, những người khác đều là thuộc hạ thân cận của Trần Đại, hắn có thể tùy tiện chọn một người mới như Triệu Tử Hiên để kiểm hàng như việc vận chuyển hàng thì phải là người hắn đặc biệt tin tưởng.

Hai chiếc xe lùi sâu xuống tầng hầm, từng thùng hàng được ngụy trang bằng thùng xốp đựng rau củ được vận chuyển vào trong.


Triệu Tử Hiên đếm đủ 10 thùng rồi cầm dao nhỏ mở nắp từng thùng kiểm tra chất lượng hàng.

Toàn bộ đều là ma t.úy đá Methamphetamine, loại chất cấm được xếp vào loại ma tú.y nguy hiểm bậc nhất.

Chỉ trong một thời gian ngắn bọn chúng làm sao sản xuất ra được nhiều ma t.úy đến như vậy?
Nếu chuyến hàng này trót lọt thì sẽ đến được tay bao nhiêu con nghiện, không được, anh phải nhanh chóng tìm được nơi bắt nguồn của cái chết vô hình này, không thể để bọn chúng tung hoành mãi được.

Sau khi Triệu Tử Hiên kiểm tra xong, Trần Nhị cho đám đàn em gói hàng vào những túi zip nhỏ.

Kế tiếp là đếm xem thử đủ số lượng hay chưa, Triệu Tử Hiên đi tới phòng làm việc của Trần Đại báo cáo đủ hàng, tình cờ Tiểu Hy cũng đang ở đây.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK