Triệu Tử Hiên nắm chặt tay Tiểu Hy, anh không chạy ra đường lớn mà chạy ngược ra phía sau căn biệt thự.
Có một chiếc xe tải nhỏ nằm ở sân sau, Triệu Tử Hiên mở cửa xe nhẹ nhàng leo lên rồi kéo tay Tiểu Hy ngồi vào cùng mình, sau đó đóng cửa ngồi im một góc.
Tiểu Hy thở hổn hển nhìn Triệu Tử Hiên trong bóng tối, anh im lặng không nói gì chỉ kéo nhẹ đầu cô nghiêng lên vai mình.
Không ai nói với ai câu nào, chừng 10 phút sau bên ngoài mới có tiếng động.
Súng của Triệu Tử Hiên đã lên sẵn đạn, anh nấp sau cánh cửa đề phòng, vài phút sau cánh cửa không có động tĩnh nào chỉ có tiếng động cơ xe truyền tới, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe tải di chuyển, Triệu Tử Hiên mới mở đèn pin điện thoại xem vết thương trên trán của Tiểu Hy, vết trầy không lớn, máu cũng đã ngừng chảy, anh lấy khăn tay trong túi áo mình lau nhẹ cho cô khẽ mắng: "Lá gan của em làm bằng gì vậy, có biết là nguy hiểm lắm không, nếu hôm nay anh không có mặt thì phải làm sao đây?"
Buổi trưa anh tìm cô ở quán ăn Nguyệt Lâu thì Bạch Tôn nói cô đã theo Hàn Đăng Kỳ về nhà, anh tưởng cô phá mệt rồi nên nghe lời anh về nhà dưỡng thương, ai có ngờ tối nay lại gặp cô ở chỗ này, suýt chút nữa còn bị phát hiện, tội của cô chất cao thành núi rồi không phạt thì cô sẽ không biết sợ.
Tiểu Hy biết mình gây chuyện nên tự giác im lặng không cãi bướng, cô biết anh hay càm ràm đủ thứ chuyện nhưng là người quan tâm cô nhất, dù ở thế giới thực hay ở đây đều như vậy.
Tiểu Hy nịnh nọt dụi mũi vào cánh tay anh hối lỗi: "Em biết sai rồi, đừng mắng em nữa nhưng mà tại sao chúng ta không trở về mà lại ngồi ở đây, lỡ bị phát hiện thì sao?"
Triệu Tử Hiên lườm cô một cái rồi kéo cô nằm xuống đùi mình, tối nay cô đã hoảng sợ nhiều rồi.
Anh vuốt mấy sợi tóc mái khỏi vết thương trên trán cô nhẹ giọng: "Lúc nãy anh nghe được bọn chúng sẽ đi lấy nguyên liệu, nơi đó chỉ là nơi bào chế, nơi trồng nguyên liệu là một nơi khác."
Sau khi nghe Trần Đại nói bảy giờ tối Trần Nhị sẽ đi lấy hàng, anh đã lén lút chỉnh camera ở tầng hầm rồi ngồi ở phía sau chiếc xe bán tải thứ hai.
Anh lẻn vào ngôi nhà hoang kia rồi đi lên tầng hai nghe lén cuộc nói chuyện của đám người Lâm Tố Tố.
Anh không biết lúc anh vào trong thì Tiểu Hy cũng đã ở phía sau, trời quá tối nên anh không thấy cô, khi anh chuẩn bị trở ra thì vô tình nghe tiếng vỡ ở nơi chứa hàng, tiếp đó là một cái bóng quen thuộc vụt qua mặt mình.
Dù cô mặc đồ con trai rộng thùng nhưng nhưng người nằm chung giường làm sao anh không nhận biết được mùi hương của cô nên anh đã đuổi theo, rất may là cứu cô kịp lúc.
Tiểu Hy nằm ở dưới ôm lấy thắt lưng của anh, cô còn tưởng tìm được chỗ bào chế thuốc là xong chuyện rồi thì ra là suy nghĩ của cô đơn giản quá.
Lần này may nhờ có anh xuất hiện, tìm được chỗ xuất dược liệu thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.
Cô đòi thắng anh nhưng nếu không có anh thì chẳng làm được gì cả, lúc nãy suýt nữa còn bắn luôn anh.
Triệu Tử Hiên cúi đầu nhìn con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, xem ra hôm nay cô đã hoảng loạn không ít, công việc của anh vất vả, chỉ muốn vợ mình an nhàn tự tại, vậy mà cô lại không muốn, lại muốn chịu khổ cùng anh, nhìn xem bị thương thành ra thế này, chỉ biết làm cho anh lo lắng và đau lòng.
Thời gian trôi qua rất lâu chiếc xe đột nhiên lắc lư, dường như đang đi qua một con đường gồ ghề, Tiểu Hy ngồi dậy bó gối đề phòng cùng Triệu Tử Hiên, anh tắt đèn, đưa khẩu CZ75 của mình cho cô hướng dẫn lại lần nữa.
"Khẩu súng này nhẹ hơn khẩu súng mà Trần Đại cho em, anh đã lên sẵn đạn, em không biết sử dụng nên lỡ có gặp nguy hiểm thì cầm chắc hai tay mới bóp cò, tốt nhất là bắn lên trời để dọa bọn chúng, còn lại cứ để anh lo."
Anh dặn dò cô cho chắc nhưng chỉ mong là không phải dùng đến súng đạn để an toàn quay về.
Nếu bọn chúng biết có người đột nhập sẽ khó bề lo liệu.
Tiểu Hy gật gật đầu ghi nhớ kỹ lời Triệu Tử Hiên nói, bình thường cô không sợ bất cứ thứ gì nhưng mỗi khi nghe nói sẽ phải sử dụng súng đều không tự chủ mà bủn rủn tay chân.
Triệu Tử Hiên thấy biểu cảm đáng yêu này của Tiểu Hy nhịn không được hôn lên trán cô một cái rồi xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô thì thầm: "Có anh ở đây rồi, đừng sợ."
Đột nhiên nghe câu này từ miệng Triệu Tử Hiên, Tiểu Hy rưng rưng nước mắt.
Đã có lúc cô xem cuộc hôn nhân của cô và anh như một trò đùa, từng xem hai chữ ký trên tờ hôn thú chỉ là sự ràng buộc, cô sống với chân trời đẹp của cô, anh sống thế nào mặc anh.
Cô chẳng màng tới việc anh sẽ đau lòng khi cô cười cười nói nói với một chàng trai trong điện thoại, lại còn ra sức quát mắng anh khi cô không vui.
Cô cảm thấy việc mình bị Hàn Đăng Kỳ bắn là việc cực tốt để cô giác ngộ, không chỉ vì để cô nhận ra Triệu Tử Hiên quan trọng với cô mà còn để cô thấy dù ở bất cứ nơi nào anh cũng luôn nghĩ cho cô, dù ban đầu có hơi khó khăn để tiếp cận anh nhưng rồi cũng là anh nói sẽ bảo vệ cô mọi lúc.
Một người chồng hoàn hảo thế này cô còn muốn hơn thua gì với anh nữa.
Khoảng mười phút sau chiếc xe dừng hẳn lại, Triệu Tử Hiên không vội mở cửa xe, anh kéo Tiểu Hy ra sau lưng mình nghe ngóng một chút tình hình bên ngoài.
Vài phút sau không nghe động tĩnh gì nữa anh mới mở nhẹ cửa xe ghé mắt nhìn xung quanh.
Phía bên ngoài chẳng khác ở căn nhà hoang là mấy, đều tối đen như mực nhưng hình như đây là một đồi chè.
Triệu Tử Hiên nhảy xuống đất trước, sau khi thấy mọi thứ an toàn mới đưa tay đỡ Tiểu Hy xuống xe..
Danh Sách Chương: