“Vậy thì...!con vẫn tốt chứ?”
Genju có chút ngập ngừng hướng ánh mắt về phía Tử Nghiên, ông đang nhìn nàng như thể một người cha đã rất lâu mới có thể nhìn thấy con mình.
“Tốt, ít nhất vẫn có thể nói là tốt.”
Tử Nghiên không tỏ ra buồn bã hay vui mừng, gương mặt nàng phảng phất một sự bình thản nhất định.
“Mọi người nhớ con nhiều lắm.”
“Họ nhớ con? Hay họ nhớ về tội lỗi của con?”
Nàng có chút cười cười, ánh mắt cũng đã rưng rưng đi khá nhiều.
Genju vuốt nhẹ lưỡi kiếm trên tay, ông nhìn về phía chân trời và giọng nói cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
“Chuyện năm đó, ta đã tìm được manh mối, dù chỉ một chút...
...Nhưng.”
Dừng lại một nhịp như thể đang lấy hơi, Genju lần nữa tiếp lời.
“Ta sẽ tìm đến sự thật vào ngày đó, chắc chắn ta sẽ tìm lại sự trong sạch cho con.”
“Thầy có thể sao? Chuyện mà ngay cả Đại Yêu Tộc cũng không thể làm gì, nhưng thầy lại cho rằng chúng ta có thể sao?”
Tử Nghiên nắm chặt bàn tay lại, nàng nghiến răng như thể đang tức giận.
“Có thể, nhưng con cần phải cùng ta trở về.”
“Tại sao?”
Genju quay người và nhìn thẳng vào mắt Tử Nghiên, nàng đang run rẩy cực độ.
“Có nhiều lý do cho việc này, nhưng lý do hàng đầu vẫn là ta muốn bảo vệ con.”
Hàn Tư Không có chút khó thở, cậu tự nhiên biết mình không nên xen vào chuyện riêng của thầy trò Tử Nghiên, nhưng cậu thực lòng đang có rất nhiều câu hỏi.
“Ngài Genju, Tử Nghiên tại sao lại cần được bảo vệ?”
Genju xoa xoa cổ tay phải và nhìn qua Hàn Tư Không, ông đang tỏ ra khá suy tư.
“Vì con bé chính là nhược điểm của ta.
Sẽ có kẻ lợi dụng con bé để có thể thao túng ta, vào một ngày nào đó mà thôi.”
“Nếu cô ấy quan trọng đến thế, thì tại sao Tử Nghiên lại có thể chết một lần cơ chứ?”
Hàn Tư Không đưa ra câu hỏi, cậu cũng không có biểu cảm gì quá đặc biệt trên mặt mình cả, dù nội tâm cậu đang khá hồi hộp và có chút căng thẳng.
“Đó là lý do mà ta muốn bảo vệ Lauriel, lần này con bé sẽ chết thật.
Rất thật!”
Genju lần nữa nhìn Tử Nghiên.
“Loại kẻ thù nào có thể gây ảnh hưởng đến cả ngài?”
Hàn Tư Không chỉ dựa theo những gì mình được kể về Eilrine và đưa ra kết luận về nơi đây.
Trong đầu cậu đã hình dung các Thượng Long là những kẻ mạnh nhất Eilrine, và họ còn có rất nhiều quyền lực trong tay.
“Có rất nhiều, Hirio à.
Kẻ thù không đến từ một phía.”
Genju giảng giải một cách bình tĩnh, ông đưa tay ra xa và một chiếc lá bay nhanh lại giữa lòng bàn tay ông.
“Ngươi là một chàng trai trẻ, cũng là một chiến binh nhỉ?”
Thấy Hàn Tư Không gật đầu đáp trả, Genju cũng gật nhẹ đầu và tiếp lời.
“Sức mạnh đúng là có thể làm được rất nhiều thứ, nhưng cũng rất nhiều thứ mà sức mạnh cũng chẳng thể làm được.”
Hàn Tư Không có chút kinh ngạc, những gì Genju vừa nói hoàn toàn giống những gì mà cậu đã nói ngay sau khi bỏ rơi mẹ mình.
Đó cũng là thời điểm cậu đang rất rối bời.
“Ngươi thấy mặt trời to lớn kia chứ?”
Genju chỉ tay lên bầu trời, Hàn Tư Không nhìn theo và gật đầu.
“Mặt trời chính là thứ mạnh nhất mà chúng ta có thể nhìn thấy, nó giúp cây cối sinh trưởng lớn mạnh, giúp các loài động vật có thể sinh tồn và phát triển.
Nhưng nó lại chẳng thể cứu giúp tất cả những thứ đó khỏi sự diệt vong.”
Chiếc lá trong tay Genju nhanh chóng hóa thành bụi mịn, ông rải nhẹ chúng ra không khí và gương mặt lại mỉm cười nhè nhẹ.
“Nhưng mặt trời không có cảm xúc đau buồn, nó chẳng thấy vui khi giúp đỡ, và cũng chẳng thấy buồn khi mất đi.”
“Ý của ngài là?”
Hàn Tư Không nhìn theo đám bụi mịn kia, cơ thể cũng đã thả lỏng đi rất nhiều.
“Chúng ta có cảm xúc, Hirio à.
Cảm giác đau đớn tâm can khi mất đi điều quý giá nhất, cảm xúc tức giận khi mọi thứ không như ta mong muốn, sự hạnh phúc khi tìm được niềm vui.”
“Và vì thế, dù ta có sức mạnh của mặt trời.
Thì ta vẫn tồn tại một yếu điểm, đó chính là nguyên tắc của thế giới này.”
Genju thở dài một hơi, ông vung nhẹ tay về phía trước và khoảng không trước mặt ngay lập tức bị xé nát.
Thông đạo liên thông với nhiều mảng không gian khác xuất hiện khiến Tử Nghiên cùng Hàn Tư Không có chút giật mình.
“Và ta cũng không mạnh đến thế đâu.”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Genju và thông đạo kia cũng ngay lập tức biến mất.
Hàn Tư Không như nhớ về điều gì mà giật mình nhìn về sau lưng, Tử Nghiên cũng đang dùng ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cậu.
“Ngài ấy không mang cô theo ư?”
“Chưa phải bây giờ.”
“Tại sao?”
“Là vì cảnh giới hiện tại của ta quá yếu, và do việc tái sinh nên Level khi còn là tiên tử của ta cũng không còn.
Trở về Eilrine vào thời điểm này hoàn toàn có thể giết chết ta ngay tại thời điểm vừa đặt chân xuống.”
Tử Nghiên nói nhanh, nàng bước vội đi về phía sâu của Lâm gia mà không nhìn lại Hàn Tư Không vẫn đang đứng trầm ngâm tại chỗ.
“Điểm yếu của kẻ mạnh...”.
Danh Sách Chương: