Mấy ngày ru rú trong nhà, A Nguyên nghe các biểu tỷ phủ anh Quốc công bàn tán, anhQuốc Công đang dùng thám tử điều tra tên sói non Phượng Minh mưu toan cướp đikhuê nữ bảo bối của mình, đau khô mà trước đây Nhị ca Phượng Đường của A Nguyênđã từng trải qua, nay một lần nữa diễn ra trên người Phượng Minh, làm mỗi ngày Thành vương điện hạ đều thật mệt mỏi, khảo nghiệm như thế hết mấy ngày, thấy Phượng Minh không một chút oán trách, anh Quốc Công vừa lòng, tuy rằng phía sau ông, còn có một nhị lão thái gia nhảy dựng lên kêu gào đòi chỉnh tên sói non này hơn nữa, chỉ là anh Quốc Công làm như không nghe thấy, ý tứ mà gật đầu.
Phượng Minh được lão nhạc phụ cho phép, hạnh phúc không chịu nổi, ngay tức khắc dâng tấu xin ý chỉ Hoàng thượng, thực lo lắng đêm dài lắm mộng.
Tên tiểu tử vừa có vợ thì quên luôn muội muội này, để Hoàng thượng vui vẻ, còn có Túc vương giao việc, thuận tay xách theo Bé Mập còn đang bùi ngùi lưu luyến chia tay đại ca cùng vào cung, mặc cho A Nguyên thống khổ kêu thét, Phượng Minh vẫn ngây ngô đi tới ngoài cung của Hoàng thượng, đang muốn đi vào, thì thấy thị nữ bên người Hoàng thượng bước ra ngoài, bội vàng qua hỏi: "hiện giờ ta cùng Hoàng muội có thể vào trong gặp Phụ hoàng được không?"
“Thuận vương điện hạ đang ở trong ạ.” Thành Vương Thuận vương không thuận mắt nhau, cả kinh thành đều biết, thị nữ thấy Thành vương vừa nghe sắc mặt liền hơi biến đổi, cũng cảm thấy đen đủi, một lúc mới vội nói, “Hai vị điện hạ chờ một chút, nô tỳ đithông báo trước, nói không chừng Hoàng thượng có thể nguyện ý truyền hai vị điện hạ.” Hoàng thượng nhắc đến ai mới có thể mặt mày vui vẻ, ngày thường sủng ái ai, chúng nô tài hầu như đều biết rõ, thấy Phượng Minh và A Nguyên gật đầu, nàng lạinhỏ giọng nói, “Hình như Thuận vương điện hạ tới là để thỉnh Hoàng thượng tứ hôn,không biết là vị thiên kim nhà nào có được vinh quang này?!" Kiếp trước chắc phải tu thành chính quả, kiếp này mới có thể có cái phúc này!
“Tam hoàng huynh muốn cưới chính phi?” Phượng Minh cùng A Nguyên liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không để bụng mà nói, “Lần này Từ gia thoạt nhìn muốn có chuyện vui." hắn vẫn nghĩ rằng Phượng Đồng muốn cưới nữ nhi Từ gia.
Thị nữ này hơi há miệng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đi vào trong thông báo, quả nhiên, nghe tới Phượng Minh và A Nguyên đến đây, Hoàng thượng rất vui mừng, để Phượng Đồng vẻ mặt có chút khó coi sang một bên, đã thấy cửa chợt mở, một đứanhỏ mập mạp lăn vào trong, nhanh nhẹn đoan chính bò lên ngồi trên đùi mình, giương móng vuốt chộp lấy điểm tâm trên bàn, không khỏi cười nói: "Vừa mới vào, chưa tâmsự gì với Hoàng bá phụ, đã ăn rồi, đây là đạo lý vì vậy?" nói vậy nhưng vẫn kêu mộtnội giám tới đứng bưng trà ở một bên, tùy thời có thể chữa nghẹn cho Bé mập cònđang cười làm lành này.
A Nguyên vùi đầu vào ăn, mắt điếc tai ngơ, qua một hồi lâu, chỉ vào Phượng Minh đứng dưới vừa phải nháy ra hiệu nói:"Tứ hoàng huynh gấp đến độ hoảng, cơm cũngkhông đợi A Nguyên ăn xong, nên con đói." nói xong, liền cười gian xảo.
Hoàng thượng cũng thấy nhi tử ngốc dáng vẻ như đứng trên đống lửa, cười cười, biết tên tiểu tử này nóng lòng, lại có ý xấu không để ý đến hắn, chỉ cúi đầu trò chuyện với A Nguyên. Hai người ngồi trên vui vẻ, hai vị Vương gia ở dưới lại không có cách nào vui vẻ được.
Phượng Đồng không biết lão Tứ vì sao tiến cung, mà hắn tiến cung, là muốn cầu Hoàng thượng tứ hôn, cưới nhị tiểu thư nhà anh Quốc công, vừa định mở miệng, thìhai tiểu tử kia vào ngăn cản mất, ngước mắt lên có chút ghen tỵ nhìn Hoàng thượngnhỏ giọng hỏi đứa mập kia điểm tâm có ngon không, hắn chưa từng có được vẻ ôn nhu ấy, nhất thời ghen ghét vạn phần, chỉ có thể nhẫn nhịn, miễn cưỡng tươi cười, nóivới Hoàng thượng:"Hoàng muội vậy mà thật thân thiết với Phụ hoàng, gặp Phụ hoàngkhông cần phải thỉnh an."
Hoàng thượng nhìn ra nhi tử này đang ám chỉ A Nguyên vô lễ, trong lòng thấy nhi tử này đến đứa nhỏ không gây trở ngại gì đến mình cũng không thể bao dung, đã thực thất vọng, cũng chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, vuốt đầu A Nguyên nói nhỏ:" Tuy là nhà Đế vương, nhưng vẫn có những thân tình như gia đình bình thường, so đo nhiều như vậy thì có gì hay?" Thấy Phượng Đồng cúi đầu cười mỉa, liền quay sang hỏi Phượng Minh đang trợn mắt tức giận nhìn Phượng Đồng nói:" Con tới thỉnh an Trẫm có việc gì sao?". Nhớ tới Túc vương mấy hôm trước miêu tả sinh động như thật đánh tiểu tử ngốc này một roi như thế nào, Hoàng thượng nhịn không được dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
hiện tại Phượng Minh còn đang hận không thể cho lão Tam thích cáo trạng này mộtquyền, nghe thấy Hoàng thượng hỏi, mới mơ màng ngẩng đầu, liền thấy một lớn mộtnhỏ ngồi trên đều nhìn hắn khinh thường giống nhau như đúc, tức khắc cảm thấy bị tổn thương, kêu lên: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
"Đây là thái độ ngươi nói chuyện với Phụ hoàng hả?" Hoàng thượng đập bàn cả giậnnói.
"Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận!" Bé mập múa may điểm tâm kêu lên.
“không không không ạ!” Phượng Minh vừa thốt lời oán giận xong, đã biết bản thân phạm đại tội rồi, vội vàng cười làm lành chắp tay nói:"Phụ hoàng bớt giận, Hoàng muội..." thật muốn đánh vào mông đứa mập này, Phượng Minh dừng lại ấp úng mộtlúc, rồi nói lấy lòng:"Hôm trước Hoàng huynh vừa có được hai con ngựa nhỏ, trắng thuần, không có một chút tạp sắc nào, cho Hoàng muội được không?" Thấy Hoàng thượng cùng A Nguyên đều nhìn mình vừa lòng, mới khụ một tiếng, trịnh trọng quỳ gối ầm xuống trước mặt Hoàng thượng, dập đầu một cái, rồi cao giọng nói:" Nhi thần, cầu Phụ hoàng tứ hôn!"
Thấy vẻ mặt vui mừng của hắn, Hoàng thượng liền biết việc hôn nhân xem như đãthành. Trong lòng cảm khái duyên phận cùng với anh quốc công, Hoàng thượng cũng lươi kéo dài thêm, cười nói:"Nếu đã như thế, ba ngày sau, sẽ tứ hôn cho con."
“Nhi tử đã xem qua, ngày mai là ngày lành tháng tốt.” Phượng Minh nhắc đến chuyện thành hôn, tuyệt đối không biết xấu hổ, mặt dày cười hì hì nói:"Con biết Phụ hoàng thương con, thương thì thương cho trót, ngày mai tứ hôn đi." Ba ngày lâu như vậy, Thành vương điện hạ chịu không nổi.
Đối với ánh mắt khẩn cầu của nhi tử, Hoàng thượng liền cười, xoa đầu Bé mập trong lòng nói:"hiện giờ, khuê nữ càng tôn quý càng như vậy? A Nguyên yên tâm, sau này, tuyệt đối sẽ không để người khác cưới con đơn giản vậy đâu."
"Thứ gì dễ dàng có được đều sẽ không biết quý trọng, đi Tây Trúc thỉnh kinh còn phải trải qua tám mươi mốt kiếp nạn, làm một công chúa Hoàng bá phụ yêu thích, thế nào cũng không thể kém hơn đâu nha." A Nguyên không chút thẹn thùng, đương đương tự đắc nói.
Phượng Minh cúi đầu nhanh như chớp, chỉ sợ vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của mình mà bị Hoàng muội thấy được thì sẽ bị mang thù mất.
“nói đúng!” Hoàng thượng phối hợp tung hứng với Chất nữ, hoàn toàn không nghĩ tới tâm tình muốn thắt cổ của Phò mã sau này, chỉ véo véo thịt trên người A Nguyên, bảo Phượng Minh đứng sang một bên, đừng quỳ trước mặt khiến mình chướng mắt, bây giờ ý cười mới tản đi hỏi Phượng Đồng:" Con tới lại là làm sao?"
Đãi ngộ không công bằng như vậy, làm Phượng Đồng hận ngút trời, nhưng vẫn tươi cười nói:"thật khéo, nhi thần cũng giống Tứ hoàng đệ, tới thỉnh Phụ hoàng..."
“Nếu là tứ hôn, không cần nói nữa.” Hoàng thượng nhàn nhạt nói:"Hôn sự của con, trẫm đã sớm có an bài."Thấy Phượng Đồng tò mò nhìn mình, Hoàng thượng thở dài trong lòng.
Nếu người như vậy là huynh đệ với ta, ta đã sớm xuống dưới đất uống trà cùng tiên đế rồi. Rốt cuộc vẫn là nhi tử của ta, không phải là mưu nghịch hay gì đó, ta thậtkhông nỡ xuống tay làm thịt hắn, nhưng lo lắng sau này mình băng hà, hắn sẽ có thể làm ra chuyện gì trời đất không dung với Tân đế, lúc này đành lẳng lặng xóa sạch dã tâm của hắn, tay nắm chặt ôm A Nguyên vào lòng, Hoàng thượng chậm rãi nói:"Nếu con cũng sốt ruột, ngày mai là ngày lành tháng tốt, trẫm sẽ cùng tứ hôn cho cả con và lão Tứ, cũng để hai con sớm có Vương phi lo toan việc trong vương phủ."
Tuy rằng Phượng Đồng cảm thấy bản thân không có nóng vội như Phượng Minh, nhưng Phụ hoàng đã nói như vậy, lòng hắn liền rục rịch, ngẩng đầu hỏi:"không biết Phụ hoàng định tứ hôn cho con thiên kim nhà nào?"
“Đến lúc đó con sẽ biết.” Hoàng thượng nhớ tới Phượng Đồng vừa nãy định cầu mình tứ hôn, đoán được hắn chỉ sợ đã nhìn trúng ai rồi, chỉ là nhi tử này xưa nay tầm mắt cao, nhìn trúng chỉ có thể là quý nữ danh môn, Hoàng thượng không muốn nghe thấyhắn nói ra mấy cái này, ngăn lời Phượng Đồng, lãnh đạm nói:"Nghe nói trong phủ conhiện nay trắc phi đang quản gia?" Thấy Phượng Đồng ánh mắt chợt lóe thấp giọng thưa vâng, Hoàng thượng liền không kiên nhẫn nói:"Trẫm không rảnh quản chuyện hậu viện nhà các con, nhưng nhớ một điều..." Người dừng một chút, lạnh lùng tiếp lời: "Chính phi, là trẫm tứ hôn cho! Đừng đẻ trẫm biết, các con ở bên ngoài làm trẫm mất mặt!"
Hai Hoàng tử đồng thời run lên, nhất loạt dạ vâng, Hoàng thượng mới vừa lòng, lại cúi đầu cười nói với A Nguyên:"Sau đại hôn của Tam hoàng huynh và Tứ hoàng huynh con là hôn sự của ca ca con, có cao hứng không?"
"Hoàng bá phụ mau cho hoàng huynh đại hôn nha!" A Nguyên biểu đạt ý nghĩ sốt ruột của mình một chút, rồi cười tủm tỉm dán vào bên tai Hoàng thượng thủ thỉ nói: "Đa tạ Hoàng bá phụ làm chủ cho biểu tỷ của con!" Làm sao có thể làm mất mặt Hoàng thượng? Đối xử tử tế với chính phi Hoàng thượng tứ hôn, Hoàng thượng dã ra mặt bậc này, so với viết thư gì đó còn hữu dụng hơn nhiều.
"Nên đã tạ Hoàng bá nương của con kìa." Nếu không phải Hoàng hậu gợi ý, Hoàng thượng cũng chẳng để tâm đến việc này.
Hai hoàng tử cúi đầu, lỗ tai lại vểnh lên, lúc Phượng Minh thấy hai người càng thân mật càng thấy sai sai, Phượng Đồng mơ hồ nghe được một câu "Hoàng bá nương",không biết vì sao, lòng chợt căng thẳng.
Hôn sự của hắn, mà lại có Hoàng hậu nhúng tay vào, chỉ sợ không ổn.
Nhưng dưới sự cương quyết của Hoàng thượng, Phượng Đồng không giống lão Tứkhông biết xấu hổ mà nịnh hót đứa nhỏ kia, không dám mở miệng hỏi, chỉ dám thấp thormg trong lòng.
Hoàng thượng vui đùa trong chốc lát, làm Hoàng đế không thể nhà rỗi được, liền bảo Phượng Minh dẫn A Nguyên đến cung Thái Hậu rồi mới cho bọn nhỏ ra ngoài, còn mình tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Ba người thong dong rời khỏi cung Hoàng thượng, Phượng Đồng quay đâu lại, thấy đôi mắt tròn xoe của A Nguyên đang lườm lườm, hiển nhiên đang uy hiếp Phượng Minh gì đó, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn làm ra vẻ thiện ý tới hới:"Hai người các đệ vì sao ngày não cũng có nhiều chuyện để nói vậy?"
"Tình cảm tốt, tự nhiên nhiều chuyện để nói. Lời không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, Tam hoàng huynh hiểu mà." Đầu nhỏ của A Nguyên lệch về một bên, khách khí trả lời."
Thấy nàng ngang ngược như vậy, Phượng Đồng xanh mặt, cũng lười ra vẻ huynh muội tình thâm tiếp nữa, hung tợn phất tay áo bỏ đi.
Nhìn hắn đã đi xa, A Nguyên mới phỉ nhổ nói:" Vậy mà phô trươn trước mặt chúng ta!"
"Nếu không phải Mẫu hậu, Mẫu phi dặn ta không cần tranh chấp với hắn, ta dã chohắn biết nắm đấm của ta có bao nhiêu lợi hại Phượng Minh còn chưa biết vợ tương lai của mình bị mơ tưởng đến, khua khua nắm tay, thấy có cùng chung kẻ địch với A Nguyên, thì rất vui vẻ. Xa xa, Ngũ công chúa biết tin vội vàng đến đây, Phượng Minh chọc chọc mặt bánh bao của Bé mập đang vuốt vuốt cằm không biết lại nghĩ ra ý tưởng xấu gì nói:"Ngũ Hoàng muội đến đón muội kìa, đi đi." Thấy A Nguyên quay đầu nhìn hắn, Phượng mặt hơi đỏ nhỏ giọng nói: "Chuyện tứ hôn tốt như vậy, phải báo cho mẫu phi."
"Mẫu phi đãng ở chỗ Hoàng tổ mẫu, Tứ hoàng huynh cùng đi đi." Ngũ công cúa đãqua đây, lôi kéo cười nói:"Nếu đi bây giờ chúng ta có thể xem được trò hay."
"Trò hay gì cơ?" A Nguyên ăn no không có việc gì làm, tò mò hỏi.
"Bát Hoàng muội quỳ trước Hoàng tổ mẫu, thỉnh tội thay Từ tần." Ngũ công chúa liềnnhỏ giọng nói, "Phụ hoàng cấm túc Từ tân, nhưng không cấm nàng. hiện tại đã quỳmột buổi sánh, Hoàng tổ mẫu bực nàng ta lấy thân thể của mình up hiếp bà, tức giận lên, bây giờ không chịu găp nàng, loạn lắm rồi." Dứt lời, chần chờ hỏi:"Vừa nãy là Tam hoàng huynh sao?" Nghe A Nguyên kể lại chuyện vừa rồi ở chỗ Hoàng thượng, Ngũ công chúa cười lạnh nói:"Đúng là vô tình vô nghĩa! Từ tần là dì của hắn, Bát Hoàng muội là muội muội hắn, bình thường đối đãi không tệ với hắn, hiện giờ là thời điểm mấu chốt, hắn vậy mà chẳng quan tâm, chỉ biết đến chuyện tứ hôn?"
"Ngày xưa đến than ủ ấm ngày tuyết cũng là đồ trân quý." A Nguyên tuy cảm khái như vậy, nhưng cũng không muốn than của Từ tần.
Ba người trò chuyện dọc đường, đi như bay đến cung Thái hậu, vừa đến nơi mấy cung nữ đã ra nghênh đón, A Nguyên liền nghe thấy tiếng khóc thê lương của Bát công chúa, nghĩ tới nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, không khỏi dừng mắt nhìn lại, chợt thấy bát công chúa khóc đến hỏng cả người, đứng bên có một Cung phi xa lạ vẻ mặt lo lắng muốn đỡ lấy nàng, lại bị Tám công chúa hunh hắng xổ đấy sang một bên, mắt thấy tay Cung phi kia chảy máu, Bát công chúa còn chỉ vào nàng kêu lên:"không cần ngươi giả vờ tốt bụng!" nói xong liền thét to:" Hoàng tổ mẫu! Mẫu phi ta nhiều năm dưỡng dục Ta và Tam hoàng huynh, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ vì mộtchút chuyện này đã đoạt thanh danh mẫu phi, ta không phục, không phục!"
Đầu lệch sang một bên, thấy kẻ bắt nguồn mọi chuyện là A Nguyên dứng ngay trước mặt mình, đôi mắt tức khắc đỏ lên định nhào tới: "Tất cả là do ngươi!"
"Tiểu Bát, đừng!" Cung phi phía sau hoảng hốt lôi kéo nàng lại, thấp giọng nói:" Theo dì trở về." không chút để ý máu chảy trên tay mình.
“Đó là Tuệ Tần?” Thấy Cung phi kia xưng là dì của Bát công chúa, A Nguyên chợt nghĩa tới mẹ đẻ Phượng Đồng, thường ngày mới chỉ nghe thấy kỳ danh, lúc này tò mò nhìn, nhận ra Cung phi này cung trang đơn giản sạch sẽ, trên mặt có vẻ nhút nhát, nhưng cử chỉ nhu hòa, không dứt khoát, lúc này chỉ giật giật, giấu Bát công chúa sau mình không để ánh mắt ba người nhìn tới, rồi nhẹ giọng nói:"Chúng ta trở về, chờ đến ngày mai, dì cầu Tam hoàng huynh con cầu tình thay mẫu phi con." Nàng nhắc tới nhi tử của chính mình, vậy mà lại dùng một từ "Cầu".
A Nguyên nhìn hai người kia, trong lòng không hiểu sao có chút khổ sở, không nói lời nào bước vào cung Thái hậu.
Lúc này Thái hậu quả nhiên là sắc mặt giận dữ, chỉ ngồi trong cung tức giận nói:" Đây là đang ép buộc ai gia?" Nếu không thả Từ tần ra, định chết trước mặt ai gia sao?!"
"Đứa nhỏ này cung là thương mẫu phi đến sốt ruột, khó tránh khỏi không quan tâm đến cử chỉ." Hoàng hậu không thích Từ tần, chỉ là nhìn Bát công cháu còn nhỏ như vậy, cảm thấy thật đáng thương, cầu nói:"Mẫu hậu bớt giận, tha cho Từ tần một lần, để đứa nhỏ quay về."
"Con mềm lòng như vậy, có gì mà tốt?!" Thái hậu chỉ hận rèn sắt không thành thépnói.
Hoàng hậu chỉ cười cười, cũng không biện giải, Đức phi bên hơi cúi đầu ôn nhunói:"Hoàng hậu nương nương đau lòng cho hài tử của Bệ hạ đó chứ, đã như vậy, Thái hậu nương nương thành toàn cho tâm ý nương nương, tha Bát công chúa lần này đi."
"Hai con đều cầu tình cho nàng, thì thôi vậy." Thái hậu bình thường cũng để lại thể diện cho Hoàng hậu, trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói:"Nếu nàng ta còn dám tái phạm, cho dù các con cầu tình, ai gia trực tiếp không tha cho nàng!" Bà tức giậnnói:"không có quy củ không thể dung thứ. Nếu ai cũng như nàng, sau này hậu cung còn có ngày nào yên bình?!" Thấy Hoàng hậu đứng dậy thưa vâng, bà liền cho người ra ngoài kêu Bát công chúa rời đi, rồi xoa khóe mắt nói:"Thời điểm này, đừng cho nàng tới đây, ai gia thấy nàng liền đau đầu."
Bát công chúa thất sủng rồi.
A Nguyên yên lặng mà nghĩ tới Bát công chúa, tuy cảm thấy vì mẫu phi mà liều mạng rồi bị thất sủng cũng là điều nên làm, chỉ là dùng biện phát cương quyết đến vậy, có chút xúc động.
“Còn có Tuệ Tần....” Thái hậu thở dài, “Là một người không tồi, đáng tiếc..."Có Thuận vương, Bát công chúa rồi Từ gia chao đảo như vậy, Tuệ tần lại thành thật, chỉ có thể bị bó buộc trên chiếc thuyền không thể lên cao được nữa. Tuệ tần cùng vinh cùng nhục với Từ gia.
Chuyện không hay này khó tiếp lời, cung điện lặng im như tờ, Thái hậu cũng biết, liền lắc lắc đầu không nói.
Thấy bà tâm tình không tốt, A Nguyên chỉ nằm gối đầu trên đùi Thái hậu, cũng khôngnói lời nào, cứ lẳng lặng ở bên như vậy, một hồi lâu sau, Thái hậu mới cười một tiếng, vực lại tinh thần ôm hài tử không muốn xa rời như vậy bà lên, hỏi với hai đứa nhỏđứng trước mặt:"Cùng nhau đến cung của Hoàng tổ mẫu, còn vui mừng ra mặt, chắ có chuyện vui phải không?" Nhìn Phượng Minh đỏ mặt gãi đầu, liền mỉm cười gật gùnói:"Có vẻ như là chuyện tốt của tiểu Tứ?", nghe thấy A Nguyên trong ngực cười khanh khách không ngừng, nghĩ nghĩ, chợt vỗ tay nói:" Đến lúc đó, nơi này của ai gia, cũng sẽ đưa đến một phần sính lễ, cho con áp đáy hòm."
"Như thế sau được." Đức phi ngồi bên đứng dậy nói.
“Đây là tặng cho bọn nhỏ, cũng đâu phải cho con." Thái hậu nhỏ giọng mắng nàngmột tiếng, rồi lại cười nói với Phượng Minh:"Trong tay Hoàng tổ mẫu nhiều thứ tốt lắm, ở trong kho chẳng thấy được mặt trời, chẳng bằng lấy ra cho mấy đứa trẻ thưởng thức."
"Đồ của Hoàng tổ mẫu trân quý như vậy, chỉ sợ phải khóa lại để ở đầu giường, nửa đêm trộm cũng không thấy được." A Nguyên cười hì hì nói.
"Con nguyện ý, Hoàng tổ mẫu sẽ cho con một cái rương to thật to để đầu giường." Thái hậu chọc chọc cái đầu nhỏ của A Nguyên, rồi quay sang Hoàng hậu nói: "Ai gia thấy, tiểu tử gấp đến độ hoảng rồi, phải chuẩn bị nhanh thôi, không thì tiểu tử sốt ruột." Thấy Phượng Minh cười hì hì cũng không phủ nhận, bà cũng thích đứa nhỏ thậtthà này, lại thấy Phượng Minh liên tục nhìn về phía A Nguyên và Ngũ công chúa, biết tên nhóc này không chừng đã ưng thuận đủ yêu cầu của hai nha đầu nghịch ngợm kia, cũng lười vạch trần, chỉ bảo mấy đứa nhỏ ngồi xuống nói chuyện, làm tâm tình bị Bát công chúa phá hỏng khoang khoái hơn rất nhiều.
Thấy Thái hậu tâm tình tốt hơn, Hoàng hậu cũng rất nhạy bén, chỉ nói thêm vài cầu rồi đứng dậy cáo lui.
Mắt thấy mọi người đều rời đi, Thái hậu mới đặt hết tinh thần lên A Nguyên và Ngũ coong chúa trước mặt, lắc đầu thở dài:"Trong cung này, là nơi loạn nhất, có khi nào khiến người khác bớt lo đâu?" Thấy A Nguyên khó hiểu, bà liền nói: "Con cho rằng, Từ tần sao lại nóng nảy thế, chỉ điểm Bát công chúa tới cầu xin thay nàng?"
"Vì sao thế ạ?" Từ tần bị giáng vị đã lâu, Bát công chúa mới ra ccaafu tình, A Nguyên cũng cảm thấy quái lạ.
"Hoàng thượng lâm hạnh một cung nhân trong cung Từ tân." Thái hậu nhàn nhạtnói:"Vừa quay đầu liền phong Thường tại, nghe nói Thường tại này trước là thị nữ thân cận Từ tân, con cũng biết rồi đấy, càng là người thân cận, phản bộ càng ngoan đọc." Thường tại kia phản lại Từ tần, ngay khi Từ tần ngã xuống liền cắn ngược lại nàng, thổi gió bên gối Hoàng thượng, huống chi Từ tân vốn không trong sạch gì, Thượng tại này cũng giảo hoạt, thấy Hoàng thượng coi trọng Hoàng hậu, đã kể từng lời nói Từ tần nguyền rủa Hoàng hậu ra cho Hoàng thượng nghe, không cần xác hực, Hoàng thượng nghe xong càng giận dữ, càng không chịu bỏ lệnh cấm túc Từ tần.
"Như vậy, Từ tân còn có thể xoay người không?"
"Từ gia cho người tiến cung." Thái hậu lạnh lùng nói:" Cho nên mới nói trong cungthật náo nhiệt, một đám nữ nhân mong ước vinh hoa phú quý, một chút nhân tình cũng không sót lại." Thấy A Nguyên rùng mình có chút sợ hãi, bà chợt thở dàinói:"hiện tại Từ gia đang nhìn trúng Tam hoàng huynh các con, muốn một nữ nhi làm chính phi của hắn."
"Hoàng bá phụ sẽ không đồng ý đâu." A Nguyên liền rầu rĩ nói.
"Vinh hoa phú quý làm mờ mắt, còn có thể nghĩ tới cái này?" Thái hậu nhàn nhạt nói:" Ta nói chuyện với Hoàng hậu, bảo nàng chuyển lời cho Hoàng thượng. Nữ nhi Từ gia làm trắc phi, sau này, hoàng tử không thể để chính phi chịu ủy khuất, phải coi trọng đích thứ, quyết không để trắc phi làm bừa bãi!" Như vậy, thêm một khuê nữ Từ gia, Thái hẫu cũng thấy không sao cả.
Vẻ mặt Thái hậu có lãnh khốc, A Nguyên giờ mới hiểu vì sao Hoàng hậu nhắc tới việc chính phi với Hoàng thượng, vậy mà không ra trong đó còn có nước cờ như vậy, cũng cảm thấy mệt đến hoảng, liền vuốt ngực Thái hậu nhỏ giọng nói:"A Nguyên mệt mỏi, Hoàng tổ mẫu ngủ trưa với A Nguyên."
"Hoàng tổ mẫu ngủ với tiểu Ngũ và Hoàng muội đi." Ngũ công chúa ngồi bên cung lôi kéo tay Thái hậu vội vàng nói.
"Được rồi." Thấy hai đứa nhỏ này đều nhì mình chăm chú, Thái hậu mỉm cười, lắc đầunói:"Lên giường trước đi thôi." Bà đã là Thái hậu, nên an nhàn hưởng tôn vinh, vì sao còn phải lo lắng nhiều vậy?
Nghĩ thông suốt, Thái hậu có cảm giác như trút được gánh nặng, cùng đi ngủ với A Nguyên đã nhiều ngày không được gặp.
Hoàng thượng quả nói được làm được, quả nhiên, ngày hôm sau, hai đạo thánh chỉ tứ hôn ban xuống, một cái ban Nhị tiểu thư nhà anh Quốc công cho Thành vương làm chính phi, một cái ban nữ nhi Thái Thường Tự Thiếu Khanh làm chính phi. không đề cập tới phản ứng trên triều đối với hai thánh chỉ tứ hôn này, chỉ trong phủ Thuận vương, Phượng Đồng khiếp sợ nhận Thánh chỉ trong tay, lòng dấy lên nỗi thất bạikhông thể chống đỡ.