Mục lục
Thịnh Thế Vinh Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Nguyên cũng không biết là bản thân đã mở ra một thế giới mới cho hoàng tỷ nhà mình, chỉ cười đùa với A Dung một hồi, nhưng bây giờ rốt cuộc hắn vẫn là ngoại thần,không tiện ở lại trong cung, cho dù A Nguyên lưu luyến,A Dung vẫn mỹ mãn lau hết nước miếng của nhóc con trên mặt mình rồi rời đi.

Vừa xuất cung, A Dung liền thấy Trịnh vương điện hạ mặt lạnh tanh ở ngay đằng trướcđang từ xa đi tới, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn giấu đi, cung kính nói: “Thỉnh an Vương gia.”

“thật khéo, vậy mà có thể gặp được ngươi ở đây.” Trịnh vương lại một lần nữa “tình cờ bắt gặp” nói nhàn nhạt.

thật sự nghĩa là đôi mắt mỹ thiếu niên dùng để ngắm sao? Chắc hẳn là khi A Dung vừa định rời cung, tiểu thái giám cứ ngó ngơ dáo dác kia đã báo lại cho Vương gia rồi chứ gì? Chỉ là, A Dung khéo léo đưa đẩy đến thế nào chứ? Sao có thể nào vạch trần Trịnh vương điện hạ đã trải qua nhiều gian nan được? A Dung chỉ mỉm cười trong chốc lát, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Trịnh vương mà nhẹ giọng nói: “Thần đã nói qua với Công chúa, Công chúa nói rằng tâm ý của Vương gia làm Người cảm động, tuy rằng Công chúa còn nhỏ tuổi, không biết có thể làm được gì, vẫn chỉ nói lại những lời hồi trước đã nói với Thành vương điện hạ, để nói với Vương gia lần nữa.” Chậm rãi nói lại lời của A Nguyên, hắn liền thấy vẻ mặt Trịnh vương toàn là suy tư.

không muốn kể công trong tình huống này, A Dung không định làm một nịnh thần, bởi vậy cười cười rồi chuẩn bị rời đi.

“Ta nhớ kỹ tấm lòng của ngươi.” Khi A Dung đang lên ngựa liền nghe thấy tiếng Trịnh vương nhàn nhạt nói phía sau.

Ghi nhớ ân tình thì có ích lợi gì, nữ nhân nhiều như vậy, bao nhiêu ý kiến hay đều đểkhông.

A Dung thầm trợn trắng mắt, lòng nói ‘cứ chờ chịu khổ’ đi thôi, khi quay đầu lại cười đến ôn nhuận hòa khí nói: “Chuyện của điện hạ có thể viên mãn chính là tâm nguyện của thần.”

Trịnh vương thấy hắn cũng không kiêu căng, liền vừa lòng gật đầu nói:” Thái tử nóingươi vạn trung lấy một, ta còn không tin, hiện giờ xem ra, ngươi quả thật khác biệt.” Để khi nào bồi dưỡng cho tốt một chút, biết đâu sau này trong triều hắn còn có thể trợ giúp chút. Có điều nghĩ đến gương mặt cười xấu xa của A Nguyên, Trịnh vương lại thầm nghĩ, để lộ một yếu điểm lớn như vậy vào trong tay nhóc con này, về sau, biết đâu nó còn vơ vét tài sản nhiều nữa không chừng.

A Dung nhìn bàn thân đi như bay của Trịnh vương rời đi, xong mới mang theo đồ Thái hậu ban trở về nhà. Đến nơi cũng không thay quần áo trước, chỉ mang đồ với thượng phòng, chợt thấy không khí trong phòng có chút căng thẳng, nhị thái thái Trạm gia hơi tức giận nói gì đó với phu nhân Thành Dương bá đang nhíu mày, hiển nhiên đang trấn an, phía dưới A Nhạc cũng ở đây, khuôn mặt đệ đệ tam phòng này đầy khổ sở, ai nhìn cũng đều đau lòng. Lòng chấn động, hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, đẩy hai cái tráp đến trước mặt phu nhân Thành Dương bá, mỉm cười nói: “Hôm nay con đitạ ơn Thái hậu nương nương, nương nương ban thưởng vài thứ, mẫu thân nhận lấyđi.”

“Con lớn rồi, giữ lấy đi, về sau cho vợ con quản.” Phu nhân Thành Dương bá nghe được A Dung được Thái hậu ban thưởng, cảm thấy cùng chung vinh dự, khó chịu ban nãy cũng tan, lúc này vẻ mặt hơi hồng hào, ấm giọng nói.

Giữ rồi, trừ trang sức thưởng cho phu nhân Thành Dương bá là không động gì đến, nhóc con chọn tới chọn lui không ít ngọc bội, giữ “giùm” hắn rồi.

A Dung lại bất giác nở nụ cười, song lại thu lại, chỉ vội vàng đẩy đẩy một cái trong đó, cười nói: “Đây đều là Thái hậu nương nương cố ý ban tặng mẫu thân, mẫu thân tự mình cất giữ đi.”

“Nhờ tiền đồ của Dung ca ca mà trước mặt Thái hậu tẩu tử cũng được yêu quý rồi.” Nhị thái thái Trạm gia hâm mộ vô cùng, huống chi vốn thân cận với phu nhân Thành Dương bá, liền sảng khoái nhanh nhẹn mà nói.

Câu “Dung ca ca” của nàng vừa ra khỏi miệng A Dung liền bất giác nhớ tới Công chúa điện ạ lén lút hô to gọi nhỏ, ngoài miệng khụ một tiếng, cười không nói gì, thấy A Nhạc ngồi bên có chút khổ sở, bèn cười nói: “Hôm nay về nhà vì có việc sao?” Thấy A Nhạc đi tới cạnh mình muốn nói lại thôi, hắn xưa nay thích đệ đệ này, bèn lấy mộtmảnh ngọc bội khắc cá chép vượt long môn từ trong tráp treo lên eo đệ đệ, ôn hòa vỗ vỗ vai hắn nói: “Học tập thật tốt, để nhà chúng ta có được một nhân sĩ.”

“không không!” Mắt thấy huynh trưởng đeo ngọc bội lên cho mình, A Nhạc đã đỏ bừng mặt, chỉ vội vã tháo xuống, thấp giọng nói: “Đây là Thái hậu nương nương ban thưởng cho ca ca, sao có thể cho đệ được?”

“Nếu đã cho con thì con cứ dùng đi, nó là ca ca con mà.” Phu nhân Thành Dương báđã mở tráp, bảo Nhị thái thái Trạm gia đỏ mặt chọn trước, lại tự tay lấy một cây trâm hoa mai nhị hồng cài lên tóc Nhị thái thái, xong liền cười nói với A Nhạc: “Đại ca chăm sóc đệ đệ là chuyện phải vậy.” Bà than nhẹ một tiếng, nói: “Đều là huynh đệ nào cần nhiều đạo lý như vậy?” Bà lại chần chờ một chút, lấy ra một đôi vòng tay bát bảo giống nhau như đúc ra, đưa Nhị thái thái một cái, cái còn lại đặt vào trong tay A Nhạc, ấm giọng nói: “Tốt xấu gì cũng là đồ từ trong cung, cái này con đưa về cho A Kính, để nó vui vui vẻ vẻ.”

“Tấm lòng của bá nương cháu trai hiểu rõ, chỉ là cái này không cần cho nó đâu ạ.” Phu nhân Thành Dương bá ôn nhu từ ái, A Nhạc suýt trào nước mắt, chỉ nghẹn ngào đặt vòng tay lên trên bàn, có chút lạnh nhạt nói: “Lòng tham không đáy, cho nhiều nữa cũng bằng không.”

“Đứa trẻ này.” Phu nhân Thành Dương bá mắng một tiếng, chỉ là cũng biết lần này A Nhạc quả thật rất đau lòng, liền cũng không tiếp tục ép thằng bé nhận nữa, chỉ kêu A Dung ngồi ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Mẫu thân con bây giờ đã mặc kệ mọi chuyện rồi, bá nương mạo muội hỏi con một câu, con có thích biểu muội nhà cậu con hay không?”

“Tuyệt đối không ạ.” A Nhạc lập tức quỳ gối trước phu nhân Thành Dương bá, chỉ cảm thấy người vuốt đầu hắn, toàn tâm vì hắn mà không phải muốn bán hắn đi này, mới thực sự là mẫu thân, lúc này đây rưng rưng mà nói: “Cháu trai tuy rằng không rõ đạo lý lớn gì, nhưng cũng không phải người đốn mạt như vậy!” Nghe thấy phu nhân Tành Dương bá than một tiếng, hắn lẩm bẩm nói ra: “Cháu và nàng ta thực sự trước nay chưa từng có gì cả, đâu ra thanh mai trúc mã hẹn ước gì đó chứ?” Hôm đó hắn nóichuyện ở Quốc Tử Giám cho Trạm Tam lão gia làm phụ thân hắn tức giận không nhẹ, cũng không biết phụ thân dùng thủ đoạn gì mà cậu không dám tới Quốc Tử Giám tìmhắn nữa, khi hắn đang thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn nghĩ rốt cuộc có thể bình yên học tập rồi, thì phu nhân Thành Dương bá lại gọi hắn trở về.

Hóa ra là mợ hắn, vậy mà mang theo biểu muội tới cửa, khóc la đòi “Công đạo.”

Công đạo cái gì?

hắn đã làm gì mà bị người ta đòi công đạo thế?

Chỉ là nhà cậu suy tàn, định tới mượn hắn nương nhờ vào phủ Thành Dương bá, rồi lại tác oai tác quái đây mà.

Buồn cười là, mẹ ruột hắn thế mà thật sự không tin hắn, đánh hắn một bạt tai phủ đầu, mắng chửi: “Súc sinh vô tình vô nghĩa!”

“Nếu con thực sự không có tình cảm gì, vậy ta sẽ quay về.” Phu nhân Thành Dương bá cũng biết Trạm Tam đã muốn hào ly, lúc này đây liền thở dài nói: “Cả nhà đang tốt đẹp, sao lại thành như bây giờ?” Bà lại mỉm cười: “Phụ thân con nói, nhà Phùng đại nhân Quốc Tử Giám kén rể, cái này, nếu con đồng ý, bá nương liền da mặt dày đến cửa, để con cưới vợ về nhà.” Lúc này đây thấy mặt A Nhạc đỏ bừng lên, lại không cự tuyệt liền biết được tâm ý của hắn, vỗ tay cười nói: “Thế không phải là xong chuyện rồi sao?”

“Còn mợ và biểu muội…” A Nhạc chần chờ nói.

“Cứ để chúng nháo đi, không bằng không chứng, chẳng lẽ là nhà chúng ta bị mất mặt chắc?” Nhị thái thái Trạm gia liền không cho là đúng nói.

Nếu là trước kia A Nhạc sẽ khó tránh khỏi mềm lòng, chỉ là cậu mợ hắn tâm tâm niệm niệm muốn hại hắn như vậy, Hoàng thượng cũng không chấp nhận được, lúc này trong lòng hắn đã hận đến vô cùng, chỉ cắn răng nói: “Nếu mợ còn làm loạn hơn nữa, có thể thấy được là không sợ mất mặt, con là một nam nhân, còn sợ cái gì nữa?”

“Gia phong Phùng đại nhân trong sạch, chuyện này cũng nên nói rõ với người ta.” A Dung trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói.

“Đây là mối nhân duyên cực tốt, nhưng mà xét lại thì thật ra là nhà chúng ta trèo cao, đương nhiên không thể có sơ xuất.” Thành Dương bá mới được sủng một thế hệ, khi chưa phát đạt thì chính là thợ săn đảo quanh trong núi, nhiều thế hệ thư hương dòng dõi sao có thể ngó đến được? Đừng thấy có chút lộc mà phú quý đắc ý, không được người ta coi trọng là bao đâu.

Dòng dõi nhà cao cửa rộng càng muốn kết thân với giới thanh quan, muốn thay đổi địa vị. Lúc này đây Phùng gia vậy mà lại muốn kết thân với Trạm phủ, dĩ nhiên la nhìn trúng học vấn và nhân phẩm của A Nhạc, phu nhân Thành Dương bá dù thế nào cũngkhông thể bỏ qua chuyện tốt thế này được, lúc này liền nói nhanh: “Chuẩn bị đồ đi, ngày mai chúng ta liền tới thăm.”

Ngày mai, chuyện Thái hậu ban thưởng trang sức cho phu nhân Thành Dương bá có thể sẽ truyền khắp kinh thành, đây cũng là vinh quang cực đại, thừa dịp cơn gió phất lên này mà đính hôn được cho A Nhạc thì tốt quá.

“Vậy phó thác cả vào bá nương ạ.” A Nhạc lại thẹn thùng, mặt cũng đỏ lên, có chút ngượng ngùng mà nói.

“Chỉ cần các con huynh đệ hòa thuận, trong nhà một lòng, bá nương làm cái gì cũng đều vui mừng.” Phu nhân Thành Dương Bá cũng cười, thấy A Nhạc đáp, không khỏi lại nhìn thoáng qua con trai đang cười tủm tỉm, thấy A Dung lúc này lại hồn du thiên ngoại, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, chỉ mỉm cười nói: “A Nhạc là đệ đệ của con, thường này con cũng giúp đỡ nó chút.” Thấy A Dung vội vàng vâng dạ, thì liền cườinói với nhị thái thái Trạm gia, “Nhìn bọn chúng từng bước từng bước trưởng thành ta mới phát hiện ra, vậy mà chúng ta đều già rồi.”

“Tẩu tử già chỗ nào đâu? Vẫn giống như xưa ấy chứ.” Nhị thái thái Trạm gia lô kéo tay áo bà làm nũng.

“Thôi thôi, muội lau mật trong miệng đi, ta ngọt quá không chịu được.” Phu nhân Thành Dương bá mỉm cười lắc đầu, lại tính toán một chút, rồi mới nhẹ giọng nói với A Nhạc: “Chỗ mẫu thân con, ta đi không thích hợp lắm, con cứ nói với mẫu thân con tâm ý của mình, cũng để muội ấy vui vẻ.” Gia thế Phùng gia so với nhà mẹ đẻ tam thái thái trạm gia còn lớn hơn mấy con phố ấy chứ, về sau nàng có khi còn tự xưng là xuất thân từ nhà văn sĩ đó.

“Dạ.” A Nhạc nghĩ đến mẫu thân vẻ mặt cứng đờ rất nhiều, nhưng vãn gật đầu đáp ứng, sờ sờ ngọc bội bên hông, thấp giọng thở dài một hơi.

nói cho cùng, chỉ sợ phu nhân Thành Dương bá phẫn nộ, hắn còn có một chuyện lớn nữa chưa nói, nếu nói ra, chỉ sợ cả nhà đều chấn động.

A Dung cúi đầu liền thấy sắc mặt đệ đệ có chỗ nào đó bất thường, liền nhíu mày hỏi: “ Còn có chuyện gì không thể nói ra sao? Cứ nói với ta, biết đâu có thể làm đệ thoải mái hơn.”

“Cũng không có gì.” A Nhạc hơi ngập ngừng, nhưng thấy huynh trưởng và hai vị bá nương đều lo lắng nhìn qua, khóe miệng hắn gật gật, rồi vẫn không nhịn được, nhẹgiọng nói: “Hôm nay tranh chấp với mẫu thân, con nghe thấy mẫu thân lộ ra chút bóng gió.”

“Bóng gió cái gì?” A Dung đỡ đệ đệ ngồi xuống bên cạnh, xong mới hỏi.

Dáng vẻ A Nhạc tựa hồ có chút hổ thẹn, có chút khó có thể mở miệng, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi ở chỗ mẫu thân, con nghe được có ý tứ, cũng không biết mẫu thân nhìn trúng con trai Hoài Nam Vương gia lúc nào, định gả A Kính dang nhà họ làm con dâu.”nói xong, hắn liền cảm thấy mặt rát cực kỳ. hiện giờ trong kinh thành, Phủ Thành Dương bá cũng là số một số hai, sao lại có thể có một cô nương phủ Thành Dương bá ngày ngày nhăm nhe công tử nhà người ta được chứ? Phủ Hoài Nam vương có khi cònkhông biết có một người như A Kính đấy.

Nghĩ tới ý tưởng kỳ lạ của mẫu thân, lời A Nhạc định nói tiếp cũng không mở miệng nổi nữa.

“Phủ Hoài Nam vương?” Phu nhân Thành Dương bá nhíu mày nói: “Phủ này từ xưa đến chưa từng qua lại với nhà ta, làm thế nào mà mẫu thân con biết đến người ta được?” Hơn nữa Hoài Nam vương chính là tôn thất, tính ra là đường huynh họ hàng xa của Hoàng thượng, thân phận như vậy làm sao là chỗ phủ Thành Dương bá có thể trèo cao được.

“không biết mợ nói với mẫu thân thế nào.” A Nhạc cũng cảm thấy không ổn, thấp giọng nói: “Nếu không, để những người này gặp mẫu thân một chút, đỡ sau này lại gây ra cái gì.” Thấy phu nhân Thành Dương bá gật đầu, hắn liền trầm tĩnh nói: “Nhân duyên của A Kính phụ thân cũng đã tính dùm nó, sau này bá nương không cần để bụng vì nó, có khi nếu có chuyện gì xảy ra còn đổ lên đầu bá nương đó.” Tốn công vô ích, tổn hại tình cảm.

A Dung lại khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Trước kia khi ở cung Thái hậu ta đã từng gặp Hoài Nam vương phi một hai lần, tuyệt đối không phải người dễ đối phó đâu.” Nghĩ nghĩ, lại thấy A Nhạc nhìn qua, hắn liền cười khổ nói: “Thái hậu từng nhắc tới chuyện của vị Vương phi này, phủ Hoài Nam vương cơ thiếp vô số, nhưng không có lấymột người sinh ra con vợ lẽ, huống chi ta thấp khi vị này nói chuyện với A Nguyên, bề ngoài đang cười, nhưng ánh mắt lại lãnh đạm, đứa bé như A Nguyên gặp một lần liềnkhông thích thân cận với vị này nữa, không phải bàn cãi.” Lời này làm A Nhạc phát run cả người, chỉ lẩm bẩm: “Là người như vậy sao?”

Người như vậy mà làm mẹ chồng, thì chính là muốn chết thôi.

“Ta mơ hồ nhớ là…” Phu nhân Thành Dương bá tuy chán ghét A Kính nhưng cũngkhông thể để nàng ngã vào vũng bùn, lúc này đây khoát tay áo, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Con trai thứ năm của vị Vương phi này, bốn người trước đều đã cưới vợ, chỉ còn một đứa con út này, nghe nói là văn võ đều không ra gì, ăn chơi trác tang, thông phòng trong nhà không biết bao nhiêu, bởi vì trêu hoa ghẹo nguyệt nên cônương nhà trong sạch trong kinh không ai nguyện ý gả, nên trì hoãn đến giờ. Nếu ý mẫu thân con là tên này, ta khuyên con nói với nàng suy nghĩ lại, bằng không thìchẳng phải lầm lỡ cả cuộc đời muội muội con sao?” Bà thở dài một hơi, kéo tay A nhạcnhẹ nhàng nói: “Nghe bá nương một câu, gả chồng đừng để bụng cẩm y ngọc thực cái gì cả, bản thân vui vẻ là được rồi.”

“Con hiểu rồi.” A Nhạc nghe xong vẫn đang ở trong mộng, trả lời: “May có bá nươngnói, bằng không…”

“Trưởng bối trong nhà rốt cuộc biết được nhiều hơn, cũng không tính là gì cả.” A Dung vỗ vỗ bả vai đệ đệ, mỉm cười nói: “Được rồi, đi thôi, chỉ là bình tĩnh nói chuyện với tam thẩm, đừng nảy sinh cãi vã.”

“Đệ nhớ rồi.” A Nhạc cảm kích gật đầu, tạ ơn phu nhân Thành Dương bá lần nữa rồi mới lập tức rời đi. Mắt thấy hắn đi rồi, phu nhân Thành Dương bá liền thở dài nói: “Cũng là do nhà tam thẩm con xảy ra biến cố nên mới thành tính tình như bây giờ.” Trong trí nhớ, nữ nhi kiêu ngạo một thân văn thơ, rốt cuộc bị năm tháng tra tấn biến mất không còn dấu vết. Suy nghĩ mấy cái này, phu nhân Thành Dương bá liền cảm thấy có vài phần cảm khái, thấp giọng nói: “Nếu muội ấy có thể tỉnh ngộ thì cũng đãkhông đi đến ngày hôm nay.”

“Tam đệ muốn hòa ly, sau này không biết đã nhìn trúng nhà nào chưa?” Nhị thái thái Trạm gia liền tò mò hỏi.

“Nào có nhanh như vậy? Chỉ có chuyện hòa ly đã làm tâm Tam đệ hóa tàn tro một nửa rồi, đón dâu cũng không thể ngay trước mắt được.” Phu nhân Thành Dương bá lắc đầu, lại hỏi A Dung: “Chỗ A Nguyên, nếu con đã xác định thì để bụng một chút, về sau cũng đừng quá thân cận với nữ nhi nào khác.”

A Dung thấp giọng đáp, nhị thái thái Trạm gia lại ngửi ra được mùi gì đó, vội vàng cườinói: “Hay là nhà chúng ta còn có một vị Phò mã cơ à?” Nàng chỉ vỗ tay cười nói: “Đúng là trời sinh một đôi rồi.” 

“Chỉ là chơi thân thiết với nhau thôi, Công chúa tuổi còn nhỏ, nào hiểu được cái này.nói thế chúng ta lại có chút vô lễ.” Phu nhân Thành Dương bá lắc lắc đầu, không nóitiếp nữa, ngay sau đó lại đổi đề tài, cười nói: “không phải A Dao nói sẽ về hai ngày sao? Muội không chuẩn bị cho con bé ít điểm tâm thức ăn nó thích đi, còn vẫn có thời gian quản linh tinh à?” Nhị thái thái Trạm gia là người không quá để bụng, nhanh chóng quên chuyện vừa nãy, chỉ toàn tâm toàn ý tổng hợp lại đồ ăn cho khuê nữ. Thấy nàng đã lẩm nhẩm lầm nhầm, phu nhân Thành Dương bá mới mỉm cười gật đầu với A Dung.

Ai không thấy A Dung tốt chứ? Nhà mẹ đẻ Nhị thái thái Trạm gia cũng có ý kết thân, chỉ là trực tiếp khước từ rốt cuộc không hay, chỉ thoang thoáng nói với nhị thái thái Trạm gia, nàng cũng không khai A Nguyên ra, chỉ là nếu nhà mẹ đẻ có ý, nàng cũngsẽ trực tiếp cự tuyệt.

A Dung lại nghĩ nghĩ trong chốc lát, lại hỏi phu nhân Thành Dương bá chút việc nhà, xong xuôi mới rời đi.

Đến ngày hôm sau, A Nguyên mới tỉnh lại trên giường, đang lăn lộn trên giường thìthấy Ngũ Công chúa vội vã tiến vào, lôi kéo nàng cười nói: “Vị nữ tướng quân kia tiến cung, chúng ta đi gặp không?”

Đây là chuyện tốt đó. A Nguyên lập tức tỉnh táo, bò dậy mặc xiêm y rồi trèo trèo trèo ra ngoài, cùng Ngũ Công chúa phi thẳng tới cung Đức phi. Vừa đi vào liền nghe thấy tiếng cười của Đức phi, còn có giọng nói của phu nhân Định Quốc công. Nàng ngưỡng mộ trong lòng, vội vàng thập thò ngó vào, liền thấy bên trong có vài nữ quyến đangngồi, ngồi ngay đầu là một vị nữ nhân dáng người cao gầy, mắt phượng sắc bén, mộtthân khí thế bức người, lúc này đây đang ngồi ngay ngắn bất động, lưng thẳng tắp, phong thái trong quân ngũ, dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, nữ nhân này quay đầu lại liền thấy ở cửa cung có một tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp, chỗ cửa khẽ mở thò ra một cái đầu nho nhỏ, đối diện với ánh mắt của mình thì liền nở nụ cười tươi roi rói.

Nữ nhân này có chút lạnh lùng, nhưng cũng không ngăn được nụ cười khác biệt của A Nguyên, không khỏi cũng cười nhàn nhạt.

Nhóc con giỏi nhất là thuận cọc leo lên đó, mắt thấy nữ nhân này không chán ghét mình, tức khắc lăn lại ôm đùi, ngẩng mặt nhìn nữ nhân này cười nói: “Vị tỷ tỷ này thậtđẹp!” nói xong dùng sức gật gật đầu liên tục.

“Xem kìa, vừa thấy A Loan thì nào còn thấy chúng ta được nữa?” Đức phi thấy A Nguyên thích nữ nhân này, liền nở nụ cười.

“Thỉnh an nương nương.” A Nguyên cũng không buông tay, xa xa thỉnh an Đức phi, rồi lại giang tay đòi ôm.

A Loan cô nương nào đã từng gặp qua nhóc con mặt dày như vậy, dừng một chút, băng lãnh trong ánh mắt tan chảy một chút, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, cúi người bế A Nguyên lên dễ như trở bàn tay, đặt lên đầu gối mình.

“Đây là Vinh Thọ.” Ngũ Công chúa đã từng gặp qua, Đức phi liền chỉ vào A Nguyên rồi cười với một phụ nhân gương mặt thoáng chút gió sương ngồi dưới, nói: “Là Hỗn thế Ma vương nhất, chỉ là không ngờ có duyên vừa gặp đã thân với A Loan.”

“Tham kiến Công chúa.” Giọng nói A Loan có chút nghẹn ngào, lại rất dễ nghe, ánh mắt A Nguyên như ứa ra sao nhỏ, bám vào bả vai nàng cười hì hì nói: “Sao lại phải khách khí như vậy chứ? Gọi muội là A Nguyên là được rồi.” Đương nhiên, nếu đổi lại là người nàng không thích mà đĩnh đạc gọi nàng như vậy, sẽ bạt tai đánh chết.

A Loan thấy A Nguyên đáng yêu, tựa hồ rất muốn véo mặt nàng một cái, chỉ là chần chờ nhưng vẫn không đưa tay lên.

Tay nàng, nắm đao mười mấy năm trời, đã thực thô ráp.

A Nguyên cũng mặc kệ điều này, thấy nàng tựa hồ thực sự thích mình, tức khắc liền sướng hơn, lăn lộn trong lòng A Loan, vừa chửi thầm hoa tươi cắm bãi phân trâu, vừa gào lên: “Vị tỷ tỷ này về sau hay đến gặp A Nguyên nhé, đừng không thèm quan tâm đến A Nguyên nhé.” nói xong, thấy ánh mắt nữ nhân này lộ ra ý cười, liền vội vàngnói: “Nghe nói tỷ tỷ ở trong quân rất lợi hại, A Nguyên bội phục lắm, về sau muốn đitheo tỷ tỷ học, tỷ tỷ đừng ghét bỏ muội.” Dứt lời liền quay qua cười nói với Đức phi: “Về sau tỷ tỷ chỉ ở bên A nguyên, tuy rằng A Nguyên ở trong kinh kiến thức khôngđược nhiều lắm, nhưng có thể kể chút điển cố cho tỷ tỷ đó.”

“Tỷ tỷ con ngày thường rất bận rộn, không cho con đi nháo nàng.” Đức phi liền sững giọng.

“Cũng không vội.” A loan thập phần trầm tĩnh, cầm tay A Nguyên cảm giác được taynhỏ này mềm mại liền muốn buông ra, lại thấy nhóc con vội vàng nhét tay của mình vào trong tay nàng.

“Nhìn dáng vẻ sung sướng này đi.” Ngũ Công chúa không biết vì sao biểu đệ cũng vào được, lúc này đây đang nhìn mình lo lắng, liền chỉ quay đầu cười nói với A Nguyên.

“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ* đó nha.” Nhóc con ôm cổ nữ tướng quân, rung đùi đắc ý nói. A Loan thấy thú vị, cầm chén trà từ trên bàn đưa tới cho nàng, thấy nàng nhấp nhấp nước uống như sóc con, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng, cũng cảm thấy, chuyện gả cho một phế vật cũng không hẳn là quá khó chịu.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ /Vô duyên đối diện bất tương phùng: Có duyên ngàn dặm xa vẫn gặp/ không duyên đối mặt vẫn cách lòng.

Chỉ cần có được một tiểu nha đầu như vậy cũng bao thú vị.

Đại biểu ca đang ở phủ Định Quốc công xa xa triền miên bệnh tật trên giường cònkhông biết bản thân đã trở thành một vật đính kèm. A Nguyên lại vừa uống trà vừa cười khanh khách, giống như chồn trộm gà, dựng lỗ tai nhỏ giọng than thở với A Loanmột chút, liền nghe thấy Ngũ Cồn chúa đang nhỏ giọng nghi ngờ hỏi tiểu biểu đệ: “Đệ có chuyện gì muốn nói à?”

“Phải!” Khánh Quang dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Cái gì, nói nghe chút xem nào?” Ngũ công chúa cười, thấy ánh mắt biểu đệ này chứa vài phần ngượng ngừng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn mình, liền mỉm cười hỏi.

“Ta, ta bằng lòng để biểu tỷ cắn ta!” Thiếu niên có chút ngượng ngùng, nhưng giọng nó lại rất rõ ràng, đột nhiên nói to lên, vọng lên cả điện.

“Phụt……” A Nguyên quay đầu, nước trà phun đầy đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK