Vì Lý Việt và Lưu Hạ còn ngồi đó, Kỷ Ngôn Tín không tiện lộ diện nên đứng ở lan can cầu thang đợi cô.
Đúng là giờ cao điểm ăn cơm, không biết có phải do quán mới mở hay không mà quán lẩu này rất đông khách. Nhưng không bao lâu, Kỷ Ngôn Tín gặp được người quen.
Lúc Thích Niên chạy chầm chậm đến đầu bậc thang, định nói "Em xong rồi tụi mình đi thôi" nhưng khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Kỷ Ngôn Tín thì lại nuốt vào bụng. Cô lấy khăn quàng khoác trên khuỷu tay quấn lên cổ, cúi đầu, nhấn mạnh giọng nói: "Chào thầy Kỷ, chào thầy Minh."
Minh Kiều đang nói một nửa thì bị ngắt ngang cho nên không vui, quay đầu lại thấy mặt Thích Niên, anh ta khẽ gật đầu chào rồi hỏi Kỷ Ngôn Tín: "Sinh viên của cậu à?"
Thích Niên nhanh nhẹn ngẩng đầu nhìn anh, sợ vấn đề này sẽ làm anh khó xử cho nên rất không có "mắt nhìn" lại cắt ngang lời Kỷ Ngôn Tín: "Thầy Kỷ, em đi trước đây."
Dứt lời, cô như một cái đuôi cá, lắc lư vài cái rồi chạy xuống lầu.
Đợi khi Kỷ Ngôn Tín giải quyết hết chuyện phiền phức thì Thích Niên đang ngồi trên bậc thềm trước cổng ra vào có hai con sư tử đá. Khăn quàng cổ mềm mại gần như che hết cả gương mặt cô, chỉ hé ra đôi mắt sáng ngời. Thích Niên không để ý Kỷ Ngôn Tín đã đi ra, cho nên còn ngậm kẹo ngẩn người. Mãi đến lúc bị vỗ nhẹ một cái lên đầu, cô mới ngẩng dậy: "Hửm? Có thể đi được rồi ạ?"
Kỷ Ngôn Tín kéo cô dậy, lúc đụng vào đầu ngón tay lạnh buốt của cô, anh thoáng nhíu mày: "Lạnh hả?"
"Bị gió thổi đấy." Thích Niên cười cười phớt lờ, đút tay vào túi: "Nhét vào túi áo thì chút nữa ấm lên thôi."
Kỷ Ngôn Tín không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn cô, sau đó thỏa hiệp: "Ở đây chờ anh, anh đi lấy xe."
Thích Niên ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào cạnh sư tử đá đợi anh. Kỷ Ngôn Tín vừa đi, gương mặt điềm nhiên như không của cô lập tức hạ màn.
Lạnh quá...
Cô giẫm giẫm đôi chân đã đông cứng, rút tay ra khỏi túi áo đặt ở trước miệng hà hơi. Cứ làm như vậy mười mấy lần, xe của Kỷ Ngôn Tín mới nhanh chóng chạy đến, dừng ở ven đường. Anh đã mở máy sưởi, cho nên Thích Niên vừa lên xe là đã được hơi ấm bao bọc.
"Lấy khăn quàng cổ xuống." Kỷ Ngôn Tín vừa nhìn kính chiếu hậu quan sát tình hình giao thông vừa nói: "Đợi xuống xe rồi lại mang."
Thích Niên à một cái rồi cởi khăn ôm trước ngực. Trên khăn còn mang theo hơi ấm của cô, ủ trong tay không bao lâu thì ngón tay cứng ngắc đã có thể động đậy. Cô xoay người kéo dây an toàn cài lên, tầm mắt trong xe hơi hẹp nên Thích Niên phải móc hai lần mới cài lên được.
Chìm trong không gian yên tĩnh.
Thích Niên ngồi ở ghế phụ, ôm khăn quàng mềm, lâu lâu lại xoa xoa đầu gối lạnh lẽo.
Đi qua ngã tư nhiều xe cộ, Kỷ Ngôn Tín mới nghiêng đầu nhìn cô một cái. Rất ít khi anh để ý cảm xúc của người bên cạnh, cũng rất ít người thể hiện cảm xúc thẳng thừng trước mặt anh. Nhưng hiển nhiên, Thích Niên không thuộc về loại nào trong hai cái kể trên.
Xe dừng ở chỗ đậu xe tạm thời trước nhà trọ, Thích Niên lề mề cởi dây đai, hơn nửa ngày mới nhả ra một câu: "Muốn...lên nhìn Thất Bảo một chút không?"
"Mang khăn quàng lên." Kỷ Ngôn Tín cởi dây an toàn, hất cằm ra hiệu cô xuống xe trước.
Thành phố Z thuộc phía nam, ban đêm đầu mùa xuân dường như còn lạnh hơn những ngày mùa đông rét buốt. Thích Niên chui ra từ chiếc xe ấm áp, lạnh đến nỗi run cả người, chỉ thiếu vùi cả mặt vào chiếc khăn.
Không biết có phải do thời tiết lạnh lẽo hay không mà Thích Niên không thấy bác gái hay thích đi siêu thị, dễ dàng đứng chờ thang máy. Ra khỏi thang máy, Thích Niên lấy chìa khóa trong túi ra chuẩn bị mở cửa thì nhìn thấy túi dâu tây treo trên tay cầm. Thích Niên xách cái túi lên nhìn, hình như...có lẽ...là hàng xóm lầu trên để ở cửa nhỉ?
Kỷ Ngôn Tín thấy cô chăm chú nhìn túi dâu thì nhướng mày: "Có vấn đề à?"
Thích Niên lắc đầu, vừa mở cửa vừa trả lời: "Không có không có...hình như là hàng xóm lầu trên đưa xuống."
Dứt lời, cô đè tay cầm cửa xuống, cẩn thận hé cửa ra.
Đập vào mặt chính là hơi ấm từ điều hòa.
Thất Bảo ở nhà, cho nên cô đều mở máy điều hòa cho nhiệt độ ổn định. Môi trường khô hanh quá sợ nó sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên phải tăng thêm không khí ẩm.
"Thất Bảo?" Thích Niên gọi nhỏ.
Thất Bảo ngoắt ngoắt đuôi chờ ở cửa, sau khi nghe thấy giọng nói của Thích Niên thì càng vẫy đuôi nhanh hơn. Đợi cửa mở to, nó lập tức nhảy cẫng lên, hai chân trước ôm cánh tay cô. Thích Niên bị nó đâm sầm lui về sau một bước, đầu gối đụng vào kệ giày, đau nhe răng.
Từ chiều Thất Bảo đã ở nhà một mình, nên giờ nhìn thấy Thích Niên là vô cùng quấn quýt, ngửi tới ngửi lui trên người cô, đuôi thì vẫy vẫy như một motor nhỏ chạy bằng điện. Nhưng hiển nhiên, không bao lâu nó phát hiện ra Kỷ Ngôn Tín đang đứng sau lưng Thích Niên. Kỷ Ngôn Tín kéo Thất Bảo từ trong ngực Thích Niên xuống, lúc nó hưng phấn muốn nhảy lên người anh thì chỉ cần một cái liếc mắt cảnh cáo, nó đã tủi thân "gâu" một tiếng và ngoan ngoãn nằm sấp bên chân anh.
Ngọn đèn trước cửa hắt bóng làm bộ lông màu vàng của Thất Bảo càng thêm ấm áp.
Kỷ Ngôn Tín ngồi xổm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó. Đầu ngón tay trượt xuống lỗ mũi, ẩm ẩm, rất khỏe mạnh. Anh nắm cằm Thất Bảo, bắt nó há mồm ra để kiểm tra tình hình răng lợi.
Thích Niên trộn thức ăn cho chó đưa đến, nhưng hiếm thấy chính là, lần đầu dường như đồ ăn không có lực hấp dẫn với Thất Bảo. Nó vẫn ngoan ngoãn nằm cạnh anh, kiên nhẫn để Kỷ Ngôn Tín sờ soạng kiểm tra. Sau khi sờ qua lỗ tai, anh vỗ nhẹ đầu nó một cái: "Đi đi."
Lúc này Thất Bảo mới nhanh chóng đứng lên, gặm đồ ăn không còn một hạt.
Dự định đêm nay vốn là cô hòa giải giúp Lý Việt và Lưu Hạ êm ấm như ban đầu, rồi cô có thể về nhà thử váy áo... Dù sao, tối mai có hẹn mà!
Nhưng...hình như hết thảy đều chỉ là nói trước?
Thích Niên đi rửa tay, trong lúc chờ nước nóng thì thò đầu ra từ phòng bếp hỏi anh: "Anh muốn uống gì? Nước lọc hay nước trà?"
Kỷ Ngôn Tín ngồi yên trên ghế sopha, nhìn Thất Bảo ăn như hổ đói.
Thích Niên bĩu môi oán thầm: hôm qua còn nói đi lên thì có hai mục tiêu, anh chỉ đến gặp cô nên kêu cô xuống nhà...rõ ràng là sợ thấy Thất Bảo xong thì không thèm đếm xỉa đến cô đấy chứ!
Cô ngâm dâu vào thau nước rồi lau tay mở bình trà. Tuy bình thường chỉ có Lý Việt và Lưu Hạ đến nhà, nhưng vừa rồi ống nước bị hư, ba Thích tìm người quen đến sửa cho nên lúc tới nhà có mang theo hộp trà Bích Loa Xuân. Sau đó ba Thích quên cầm về, vì vậy cô lấy cất vào tủ chén. Hôm nay đúng dịp mang ra sử dụng.
Pha trà xong, Thích Niên rửa từng trái dâu và nghĩ, lần này lại nhận hoa quả của hàng xóm, hai hôm nữa phải mua chút gì đó đáp lễ.
"Nước lạnh không?"
Giọng nói của Kỷ Ngôn Tín vang lên sau lưng Thích Niên, ngay sau đó, tay anh duỗi ra chạm vào nước. Hơi thở quen thuộc bỗng nhiên ập vào làm trái tim Thích Niên đập thình thịch như nai con.
"Là nước ấm." Cô cúi đầu, giả vờ chăm chú rửa dâu: "Em pha thêm nước nóng, không lạnh đâu..."
Kỷ Ngôn Tín "Ừ" một cái, rút tay về chống lên thành bồn. Anh cúi xuống, tì cằm lên vai cô: "Thích ăn dâu tây à?"
"Cũng thích." Thích Niên bị hành động của anh làm cho hơi căng thẳng, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: "Khi còn bé em không thích ăn, sau này lớn lên thì lại thích. Đây là của hàng xóm lầu trên đưa đấy."
Mặt mày Kỷ Ngôn Tín hơi tối lại, không nói gì.
Trao đổi như vậy đã ăn sâu vào cuộc sống của nhau, giúp Thích Niên lập tức tìm được chủ đề để trò chuyện.
Cô nhớ lại, giới thiệu vài hộ gia đình ở khu nhà này: "Mỗi lầu có hai nhà, thật ra cũng không nhiều người lắm...nhưng bình thường ít gặp nhau nên em cũng không nhớ rõ. Chỉ biết tầng trệt là hai ông già bà lão, ở dưới đó cho tiện đi lại, họ còn xây một cái vườn nhỏ trồng ít rau ít ớt, còn cả trái cây nữa!"
Kỷ Ngôn Tín không có hứng thú với chuyện này, nhưng thấy cô nói rất hăng say nên cũng không cắt ngang, chỉ ừ hử coi như mình đang nghe.
"Dưới lầu có một đôi yêu đương, nhìn có vẻ rất hạnh phúc. Hình như là sinh viên trong trường mình, nhưng em chẳng biết ai cả."
"Còn lầu trên thì sao?" Kỷ Ngôn Tín lẳng lặng nói sang chuyện khác: "Nhìn có vẻ hay qua lại nhỉ?"
Thích Niên không nghe ra sự thăm dò trong giọng điệu của Kỷ Ngôn Tín, ngẫm nghĩ đếm từng ngón tay: "Cũng tạm à? Anh ta cũng thuê phòng trọ giống em, hình như là nhân viên của một công ty gần đây, cụ thể làm gì thì em không rõ lắm, nhưng cảm thấy công việc khá bận rộn..."
"Trước kia lúc thuê phòng, vì chưa có chìa khóa, mà ở dưới lầu không có ai, đúng dịp trên lầu có người nên đi xem thử bố cục căn phòng như thế nào. Trên ban công chỗ anh ta ở không có nơi phơi quần áo cho nên phải phơi ngoài lan can, vì thế nhiều lần bị rớt đồ xuống... Thường xuyên qua lại nên cũng quen biết sơ sơ."
Ồ......
Đưa bánh sinh nhật, cũng đưa đồ ăn, nhưng sau khi biết Thích Niên hầu như không nấu cơm ở nhà thì lại đưa hoa quả theo mùa.
Rửa dâu xong, cô đổ nước đi rồi lấy khăn lông khô lau tay. Một lúc lâu không nghe thấy Kỷ Ngôn Tín nói gì, Thích Niên cầm một trái dâu bỏ vào miệng rồi quay sang nhìn anh. Không ngờ, vừa xoay đầu, anh đã đến gần dán vào tay cô, cắn nửa trái dâu còn lại.
Bờ môi bị anh cọ nhẹ, giống như điện giật làm Thích Niên ngây ra tại chỗ...
Tình, tình huống gì thế này?
Kỷ Ngôn Tín lại chẳng cảm thấy có gì không ổn, anh đứng thẳng lại, lấy một trái đút vào miệng cô: "Tối ăn no chưa?"
Chủ đề nhảy nhanh quá làm Thích Niên xém chút không đuổi kịp.
Cô gật đầu...
Kì lạ là khi ăn lẩu cô rất thích ăn mấy loại khoai tây với đồ nhiều tinh bột, rất mau no. Cộng thêm buổi chiều vừa uống một ly trà sữa nên bụng căng rồi, không hề đói.
Kỷ Ngôn Tín mở tủ lạnh ra xem, đúng như anh dự liệu, trong tủ trống rỗng chỉ có mấy trái trứng gà lẻ loi trơ trọi. Sau đấy Thích Niên biết rằng anh ăn chưa no: "Ở nhà...bình thường em không nấu ăn..."
"Đã thấy." Kỷ Ngôn Tín đóng tủ lạnh.
"Không thì gọi giao hàng đến?" Thích Niên lấy điện thoại ra: "Em cũng muốn ăn..."
Kỷ Ngôn Tín nở nụ cười, ném ý định rủ cô đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, tùy cô sắp xếp. Làm xong hết, hình như...lại không còn lời gì để nói. Nhưng bứt rứt vì không nói gì thì rõ ràng chỉ có mình cô.
Thích Niên thất thần.
Kỷ Ngôn Tín cúi đầu nhìn cô, tay vuốt dọc mi tâm xuống sống mũi thanh tú. Dường như anh rất thích động tác này, vì anh cũng làm vậy với...Thất Bảo. Thích Niên nuốt nuốt nước miếng, căng thẳng nhìn anh.
"Tốt hơn một chút rồi chứ?" Anh hỏi.
Một câu không đầu không đuôi nhưng Thích Niên lại hiểu: "Không, không có, tâm trạng của em vẫn luôn tốt mà..."
"Vậy..." Anh nhìn cô, ngừng một lát: "Dỗ dành anh đi?"