Hơn nửa đêm trời đổ mưa, âm thanh rơi xuống mái hiên giòn tan rộn rã. Thích Niên ngáp một cái, gửi bản thanh minh gọt giữa mấy tiếng qua cho Chu Hân Hân để kiểm tra lần cuối.
Bản thanh minh này viết trên góc nhìn của Thích Niên, nhưng sợ nói nhiều sai nhiều, mỗi từ ngữ cô đều chú ý cẩn thận, cố gắng tránh mang theo tình cảm cá nhân và giải thích đơn giản rõ ràng sự việc. Hai ngàn chữ tiêu tốn của cô gần năm giờ, xóa rồi sửa, cân nhắc từng câu từng chữ.
Chu Hân Hân đã buồn ngủ đến nỗi không nói lên lời, hừ nhẹ hai tiếng rồi cũng đưa thành quả chị ta làm cả đêm cho Thích Niên xem.
Tình thế cấp bách.
Chu Hân Hân đăng kí một tài khoản ở Mạn Hội rồi đăng một bài viết, không phải liên quan đến những chuyện tranh chấp, mà toàn bộ là những bằng chứng sao chép của Lộ Thanh Vũ trong mấy năm qua. Thích Niên mở ra xem hai lần, hà hơi vào lòng bàn tay lạnh lẽo rồi bưng cà phê lên uống. Cà phê pha lúc hừng đông, cô thật sự buồn ngủ vô cùng cho nên đi xuống phòng bếp nấu một ly, bây giờ đã lạnh ngắt rồi.
Cả thành phố Z đều đang say ngủ, yên tĩnh vắng vẻ.
Trong lúc chờ kết quả từ Chu Hân Hân, Thích Niên mở ngăn tủ cuối cùng, lấy quyển tốc kí dày nhất đặt dưới tập tranh ra. Khi đó lúc quá khó khăn, không thể yên giấc, cô đều buộc bản thân phải vẽ. Vò nát không biết bao nhiêu trang giấy, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh. Trong quyển tốc kí này đều là những bản vẽ nháp với hai ba nét bút của cô, nhưng nó lại giống như một quyển nhật kí, ghi chép cô từng ngày vào bốn năm trước.
Chu Hân Hân mệt mỏi ngáp một cái, rồi uống một hớp nước mới tỉnh táo lên đôi chút. Chị ta lẩm bẩm: “Được rồi đó, đăng lên trước đi.”
Thích Niên “Ừm” một tiếng, dùng phần mềm biến nó thành hình ảnh rồi đăng lên weibo.
Đã là ba giờ sáng.
Thích Niên nhìn màn hình máy tính tỏa ra ánh sáng mỏng rồi chợt nhớ về quá khứ, lúc cô vừa bắt đầu vẽ tranh, nóng lòng muốn thử gửi bản thảo cho nhà xuất bản. Nhưng bạn cùng phòng của cô lại không quá xem trọng, nói cho cô biết: “Chuyện gì cũng chẳng dễ dàng như thế đâu, mình cũng có một người bạn thích vẽ, tranh của cậu ấy được biên tập chọn, nhưng tiền nhuận bút ít như đuổi ăn mày. Kết quả thì sao? Kết quả là người biên tập kia dùng tên của cô ta để đăng lên. Sau đó bạn của mình cũng không cầm vào bút vẽ nữa, nói là chẳng còn cảm tình gì với vẽ tranh.”
Khi đó cô vừa ngạc nhiên vừa không sợ, nghĩ mình chỉ thử một chút thôi.
Cho nên lúc đầu Thích Niên cất trong lòng đầy sự nhiệt tình và khát khao đối với thế giới xa lạ này, cô còn muốn tham dự vào thế giới này, đọc hiểu quy tắc của nó. Không phải vì lương tâm hay chính nghĩa mà chỉ muốn chứng minh. Cái loại vì yêu mà đứng lên trong giới này, thật là ngây thơ biết bao nhiêu.
Nhưng sau đó để thấy rằng, cô ngu ngốc và khờ khạo đến nhường nào.
Dựa vào sự kiên trì không khuất phục, Thích Niên quay trở lại. Ngay từ đầu, cô đã phải trả giá bằng những vất vả nhiều hơn người bình thường. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn, thậm chí, khó khăn cô gặp phải còn lớn hơn gấp bội. Cô vẫn luôn không hiểu nổi lòng người, dù là Lộ Thanh Vũ dựa vào cướp đoạt của người khác để đi lên, hay người khơi mào dư luận từng làm cô thất bại thảm hại.
Sức mạnh của dư luận trên mạng quả thật vô cùng đáng sợ, tất cả mọi người được phép đứng ở đỉnh cao đạo đức để trừng phạt kẻ khác. Bọn họ cho rằng bản thân có quyền như thế, cho nên tùy ý và không hề lưu tình. Bọn họ không hề biết, một câu nói mà họ xem như phát tiết, lại hủy diệt tất cả lòng tin của người khác.
Cà phê lạnh vừa đắng vừa chát, Thích Niên nuốt hai ngụm, hương cà phê thơm lừng nơi chóp mũi lại hóa thành vị đắng phía đầu lưỡi. Cô cau mày, đẩy ly cà phê ra xa.
“Tể Tể, em nhanh đi ngủ đi, chị bận thêm tí nữa rồi cũng đi ngủ đây, mệt quá rồi…” Giọng nói của Chu Hân Hân như cách mấy ngọn núi, vừa mơ hồ vừa xa xôi.
Thích Niên lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Chị nghỉ ngơi trước đi, em đến nhà Kỷ Ngôn Tín một chuyến.”
Chu Hân Hân thoáng im lặng rồi bất ngờ hỏi: “Bây giờ á?”
“Vâng.” Thích Niên rầu rĩ thở ra một hơi: “Rất muốn nhìn thấy anh ấy, ngay và luôn.”
——
Kết quả của ngay và luôn chính là nửa tiếng sau, Thích Niên đứng ở cửa nhà trọ của Kỷ Ngôn Tín.
Trời mưa hơi lớn, Thích Niên bung dù chạy tới nhưng ngay cả tay áo, vai và lưng đều ướt hơn phân nửa, chứ đừng nói gì đến ống quần và giày. Chìa khóa cô vẫn giữ, vì lần trước gửi nuôi Thất Bảo ở nhà cô xong anh không lấy về. Khi ra khỏi nhà, ngoại trừ điện thoại thì cô chỉ mang mỗi cái chìa khóa này. Nhưng giờ đứng ở trước cửa thì tay Thích Niên lại như nhũn ra, không sao nhấc lên nổi.
Nên nói thế nào với anh đây?
Nói rằng bởi vì chuyện của cô và Lộ Thanh Vũ, cho nên anh bị kéo vào vũng bùn này ư? Hoặc là nói… Xin lỗi, cô thật sự không có cách nào giải quyết tốt chuyện này, lại còn liên lụy làm những tin tức đời tư của anh bị tuôn ra, không biết sự đồn đại ác ý đó sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào? Cô chỉ suy diễn ở trong đầu, cảm thấy quá khó để mở miệng.
Cô là một kẻ phiền phức.
Thật sự là…rất rất phiền phức.
Thích Niên nhét chìa khóa lại vào túi, cầm dù đứng ngẩn ngơ trước cửa.
Đèn cảm ứng trong hành lang im lìm bị hành động của cô làm phát sáng, lặp đi lặp lại mấy lần. Cô vừa tìm được “hoạt động” để đầu óc tạm thời vứt bỏ chuyện phiền lòng thì…
Cửa bất ngờ mở ra.
Thích Niên ngẩng đầu, ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Kỷ Ngôn Tín – người trông có vẻ cáu kỉnh vì bị đánh thức, ngay cả một chữ cũng không thốt ra được. Kỷ Ngôn Tín nhắm mắt lại, dường như rất bất ngờ vì Thích Niên xuất hiện ở trước cửa nhà anh vào lúc này. Qua vài giây, anh mới nghiêng người để cô đi: “Vào rồi nói sau.”
Thích Niên do dự nhìn cây dù đang nhỏ nước tí tách, còn chưa kịp nói gì đã bị Kỷ Ngôn Tín mất kiên nhẫn nắm cổ tay kéo vào nhà. Cửa bị đóng lại, Thất Bảo không biết đứng bên cạnh từ lúc nào, đang cúi đầu ngửi ống quần của cô. Thích Niên còn đang sững sờ thì cảm thấy tay mình ấm lên, cây dù cô cầm bị anh đón lấy rồi tiện tay để trên bàn thủy tinh bên cạnh kệ giày.
Kỷ Ngôn Tín giơ tay xem giờ thì mới nhớ, trước khi ngủ đã tháo đồng hồ ra. Anh dựa vào tường, mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?” Âm thanh khàn khàn do vừa tỉnh ngủ, trầm trầm thấp thấp, không hiểu sao rất gợi cảm.
Vào thời điểm này Thích Niên không có tâm trạng để thưởng thức, cô bèn lấy điện thoại ra, đáp: “Ba giờ năm mươi… Em làm phiền anh à?”
Ba giờ năm mươi?
Kỷ Ngôn Tín quay đầu nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, tâm trạng càng tệ hơn: “Muộn thế này mà em tới đây một mình?”
Tâm trạng anh tồi tệ hết mức.
Thích Niên hơi bị dọa, ánh mắt nhìn anh đầy hoảng sợ: “Em không định đánh thức anh, em, em có mang chìa khóa. Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nên em…”
“Em có mang não không.” Kỷ Ngôn Tín ngắt lời, trong ánh mắt đen đáy là sự giận dữ. Đôi mắt kia từng làm Thích Niên mê mẩn không thôi, lúc này lại giống như một ngọn lửa có thể nuốt chửng lấy cô, nóng bỏng đến nỗi khiến cô hoảng hốt.
“Bây giờ là mấy giờ? Mà em lại dám đi một mình.” Kỷ Ngôn Tín đứng thẳng người, tiến lại gần. Bóng dáng cao ráo áp sát, vô hình trung liền có cảm giác áp bức đập vào mặt.
Thích Niên không nén được phải lùi một bước, không ngờ đạp trúng chân Thất Bảo. Nhưng Thất Bảo không hề kêu đau, chỉ “ứ” nhẹ một cái rồi cụp đuôi tránh sang một bên, đôi mắt long lanh nhìn Thích Niên chăm chú.
Mái tóc trên trán bị dính mưa, một giọt nước lăn xuống, men theo trán trượt xuống mi mắt làm Thích Niên phải giơ tay lên lau. Cô vừa cúi đầu lau nước mưa, người đang tức giận kia chợt chẳng còn nóng nảy. Kỷ Ngôn Tín vươn tay nâng cằm cô lên, tuy tiếng nói còn cứng ngắc nhưng Thích Niên vẫn nhận ra anh đã hết giận: “Khóc à?”
Thích Niên nhịn cả một đêm, mắt bị dụi đến đỏ bừng, nhưng sự dịu dàng của anh lại làm mũi cô cay cay. Cô lắc đầu: “Không phải… Do nước trên tóc nhỏ xuống đó.”
Kỷ Ngôn Tín lườm một cái, cúi đầu nhìn cô.
Rõ ràng buồn đến độ không thể che giấu, nhưng vẫn giả vờ như không có gì. Mắt bị dụi đỏ ửng, mũi cũng vậy, cả người trắng nõn dưới ánh đèn màu quýt, trông như một con búp bê sứ.
Dễ vỡ, nhưng lại vô cùng kiên cường.
Lần thảm hại trước đây, chẳng phải bởi vì chuyện bị hãm hại à? Biết ngay là cô bé này không làm người ta bớt lo.
Im lặng khoảng một phút đồng hồ, Kỷ Ngôn Tín thở dài một hơi, rồi bỗng bước tới ôm Thích Niên vào lòng. Cái ôm ấm áp làm xua tan mọi nỗi lo lắng sợ hãi của Thích Niên trong nháy mắt, cô chậm rãi nắm chặt chất vải mềm mại sau lưng anh, vùi mặt vào ngực anh rồi nghẹn ngào: “Em xin lỗi…”
“Anh biết bây giờ em có rất nhiều lời muốn nói.” Kỷ Ngôn Tín vỗ vỗ đầu Thích Niên, mệt mỏi tì cằm lên đầu cô. Anh nhéo nhè nhẹ phần thịt mềm sau gáy cô gái, lên tiếng trấn an: “Bây giờ anh rất buồn ngủ, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, có anh ở đây đều giải quyết được hết. Cho nên đi ngủ với anh trước đi, hửm?”
Thích Niên nhắm mắt lại, bên tai là tiếng tim đập trong lồng ngực của anh, vững vàng mạnh mẽ. Mùi hương của anh thoang thoảng nơi chóp mũi, làm cho thần kinh căng thẳng của cô được thư thái. Cô cọ cọ cổ áo anh, nói nhỏ: “Nhưng nó rất quan trọng, về anh…”
Kỷ Ngôn Tín cúi đầu xuống, chóp mũi lành lạnh lướt qua trán cô. Làm như không nghe thấy câu này, anh thả cô ra, nắm lấy đôi tay nhỏ bé: “Trước tiên lấy khăn lau tóc, sau đó cởi áo khoác đi ngủ với anh, tỉnh dậy rồi nói tiếp, nghe rõ chưa?”
Bàn tay lạnh lẽo bị anh nắm chặt, Thích Niên mất tự nhiên muốn tránh ra, nhưng vừa nhúc nhích đã bị ánh mắt nghiêm túc của anh hù dọa, bèn ngoan ngoãn gật đầu: “Nghe rõ rồi.”
Kỷ Ngôn Tín nhìn cô nhón chân lấy khăn ở trên tầng cao, xác nhận Thích Niên thật sự nghe lời, anh ngồi đợi. Thấy Thất Bảo cứ nằm trước cửa nhìn chằm chằm Thích Niên, anh chỉ tay: “Ra ngoài ngủ đi.”
Thất Bảo lẳng lặng ngước mắt nhìn anh, giây tiếp theo lại liếc sang chỗ khác, làm như không nghe thấy…
Thích Niên vừa lau tóc xong, cúi đầu thấy mình còn chưa cởi giầy thì bối rối: “Em…em đi thay giầy đã.”
“Không cần.” Kỷ Ngôn Tín nhìn đôi giày ướt nhẹp của cô, rồi bất ngờ bế Thích Niên lên bồn rửa tay. Nghe thấy cô cố gắng đè nén tiếng kêu, anh thản nhiên nhếch môi, giơ tay cởi đôi giày da màu đen.
Dưới ánh đèn sáng ngời của phòng tắm, gò má anh hạ xuống… Đẹp vô cùng tận.
Ngón tay ấm nóng chạm vào chân cô, cùng ánh mắt lành lạnh của anh đều làm Thích Niên đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Anh tốt như thế, đẹp như thế, dịu dàng như thế! Nhưng bởi vì cô mà phải chịu đồn thổi. Người như anh, cho dù chỉ chịu một ít oan ức cũng làm Thích Niên cảm thấy…cô sẽ đau lòng nhiều hơn là khi bản thân bị tủi nhục.
“Em thật sự có chuyện quan trọng muốn nói.” Thích Niên hít sâu một hơi, thấy anh không quan tâm thì mặc kệ anh có nghe hay không cũng tuôn một tràng: “Ảnh chụp đêm hôm đó bị Lộ Thanh Vũ dùng tài khoản phụ tung ra, có không ít sinh viên đại học Z đã nhận ra chúng ta…”
Ánh mắt Kỷ Ngôn Tín thoáng cứng lại, không để cô nói tiếp. Sau khi cởi giày ra, anh đứng dậy, chống tay hai bên người Thích Niên rồi áp lại gần. Khoảng cách bị rút ngắn khiến cô không dám động đậy, căng thẳng vịn vào bồn rửa tay. Kỷ Ngôn Tín ngẩng đầu, hôn lên khóe môi cô một cái rồi nói: “Anh rất mệt.” Dứt lời, anh vươn tay bế cô lên, đi ngang qua Thất Bảo rồi lười biếng nói tiếp: “Có chuyện gì cũng đợi anh dậy rồi nói tiếp, đừng lo.”
Đáp lại anh là một câu đầy kiên định: “Em đã mua vé xe đến thành phố N lúc tám giờ rồi, đi gặp Lộ Thanh Vũ. Cho nên…anh nghe em nói chuyện có được không?”.