Mục lục
Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60
Sáng sớm, tiếng chuông đồng hồ báo thức ở trong phòng đột ngột vang lên.
Triệu Mạt Thương lúc này đôi mắt đẹp nhắm thật chặt, hướng trong ngực Thương Mặc chui vào, kéo vạt áo của nàng, bởi vì tiếng chuông mà nhíu mày.
Đưa tay đem đồng hồ báo thức nhấn tắt, Thương Mặc mở mắt ra, cúi đầu hôn một cái trên trán Triệu Mạt Thương, "Nên thức dậy rồi. . ."
Lại chui vào trong ngực Thương Mặc, Triệu Mạt Thương bất mãn tựa đầu chôn vào càng sâu hơn, như cũ không chịu tỉnh lại.
Đau lòng ôm chặt cô, Thương Mặc không khỏi có chút hối hận tối hôm qua cứ như vậy muốn cô gái trong lòng nhiều lần như vậy.
Nếu như giúp cô gái ngốc này xin nghỉ, chờ cô tỉnh lại nhất định sẽ nổi giận đi.
Thở dài, Thương Mặc khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại của Triệu Mạt Thương, định trước đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, không ngờ Triệu Mạt Thương đem nàng ôm thật chặt, tay còn kéo vạt áo của nàng không thả.
"Bảo bối. . . Rời giường. . ." Không biết làm sao mà cưng chìu cười cười, tay Thương Mặc cầm lấy cái tay đang kéo vạt áo nàng của Triệu Mạt Thương, nhẹ giọng dụ dỗ mỹ nhân vẫn đang nhắm mắt.
Triệu Mạt Thương miễn cưỡng vừa mở mắt nhìn nàng mấy giây, đô đô miệng chu mỏ lại nhắm mắt chui trở về.
Phốc. . . Có cần đáng yêu như vậy hay không a. . .
Lần đầu tiên thấy được bộ dáng Triệu Mạt Thương ỷ lại giường, trên mặt Thương Mặc tràn đầy ôn nhu cười, dứt khoát ôm lấy Triệu Mạt Thương chạy thẳng tới phòng tắm.
"Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương bất mãn lần nữa mở mắt ra nỉ non kêu Thương Mặc, "Buồn ngủ. . ."
"Vậy chúng ta xin nghỉ có được hay không?" Đã ôm cô vào phòng tắm Thương Mặc ở bên tai cô thấp giọng nói.
"Không muốn. . ." Đêm qua quả thực quá mệt mỏi, cả người Triệu Mạt Thương có vẻ như rất mờ mịt, nhưng còn nhớ hôm nay còn có công việc trọng yếu , "Hôm nay công việc rất bận rộn. . ."
Dứt lời lại làm nũng cọ cọ Thương Mặc, "Thật là mệt..."
Điệu bộ tiểu nữ nhân như vậy của Triệu Mạt Thương Thương Mặc chưa bao giờ từng xem qua, trong lòng ôn nhu, hận không được đem đồ tốt nhất trên toàn thế giới đều giao cho Triệu Mạt Thương, nhưng cũng đối với bộ dáng của cô lúc này có chút không biết làm thế nào.
Đem Triệu Mạt Thương buông xuống để cho cô dựa ở trên người mình, Thương Mặc cầm bàn chải đánh răng bóp kem đánh răng đổ nước, "Ngoan, há miệng. . ."
Mơ mơ màng màng mở mắt nhìn nàng mấy giây, nghe lời há miệng, Triệu Mạt Thương bộ dáng đáng yêu chọc cho Thương Mặc lại là một trận cười khẽ.
Triệu Mạt Thương dáng vẻ mơ hồ quả thực thật là đáng yêu, Thương Mặc một tay ôm eo cô tay kia cố gắng định giúp Triệu Mạt Thương đánh răng, lại không đoán được Triệu Mạt Thương bỗng nhiên hắt hơi một cái, bọt lập tức bay đến trên mặt Thương Mặc.
Lại ho khan mấy cái, Triệu Mạt Thương nháy mắt mấy cái, nhìn trên mặt Thương Mặc còn dính bong bóng, bật cười.
Cô gái này.........
Thương Mặc thấy cô cười, thiêu thiêu mi, trực tiếp hôn môi của cô dây dưa.
"Ghét. . . Nuốt đi vào. . ." Triệu Mạt Thương từ trong long nàng giãy ra, đã hoàn toàn thanh tỉnh, quở trách đánh nàng mấy cái đoạt lấy bàn chải đánh răng trong tay nàng, "Hừ,tự chị làm được."
Sờ mũi một cái, Thương Mặc ôm ngực ỷ ở một bên nhìn bộ dáng Triệu Mạt Thương đánh răng rửa mặt, cười sáng lạn.
Từ trong gương thấy Thương Mặc cười, nơi nào đó lại mơ hồ còn có chút cảm giác rất không thoải mái, Triệu Mạt Thương không nhịn được liếc nàng một cái, giọng lạnh lùng, "Có gì để nhìn, còn không đi thay quần áo. tóc rối bời, tối hôm qua đều không thổi một chút liền nằm dài trên giường đi. . ."
"Ách. . ." Bị Triệu Mạt Thương nói như vậy, trên mặt Thương Mặc cứng đờ, hướng về phía gương soi một cái, lập tức sắc mặt đại biến ra phòng tắm thay quần áo chải đầu.
Đánh răng xong, Triệu Mạt Thương lại rửa mặt, hết thảy công việc xử lý xong, đang muốn bước ra phòng tắm, mới bước một bước, mi liền nhíu lại.
Đổi quần áo sửa sang lại định vào phòng tắm rửa mặt Thương Mặc thấy cô như vậy, vội vàng tới đỡ cô, "Còn rất đau?"
Trên mặt thoảng qua một cái đã đỏ, Triệu Mạt Thương liếc nàng một cái từ trong lòng nàng cựa ra tự mình đi ra phòng tắm.
Chờ trở về thành phố Z còn không biết phải làm những chuyện gì, cũng không thể lúc nào cũng để cho Thương Mặc đỡ đi.
Hơi ngẩn ra, rất nhanh lại hiểu được chuyện gì xảy ra, Thương Mặc rất bất đắc dĩ lần nữa ôm cô, "Nhất định phải đi sao?"
Như vậy nàng rất đau lòng.
"Có vụ án lớn." Triệu Mạt Thương ngắn gọn nói một câu, tiếp theo sờ đầu Thương Mặc, "Chị biết em lo lắng cho chị, lúc chị làm việc đa số đều là ngồi mà."
"Cho dù em không đồng ý cho chị đi, chị cũng sẽ đi, phải không?" Thương Mặc yên lặng nhìn cô nói.
" Ừ." Cơ hồ là Thương Mặc vừa dứt lời Triệu Mạt Thương liền nói tiếp.
"Cô gái ngốc. . ." Thương Mặc nhẹ giọng nói một câu, ôm lấy Triệu Mạt Thương đi ra phòng tắm, buông xuống, "Muốn mặc bộ quần áo nào?"
"Còn có một bộ đồng phục." Triệu Mạt Thương chỉ chỉ tủ quần áo, "Chị muốn bộ quần áo kia."
" Ừ." Mở ra tủ quần áo cầm quần áo cho Triệu Mạt Thương, Thương Mặc thừa dịp cô thay quần áo vào phòng tắm rửa mặt, đợi hết thảy sắp xếp xong, nhìn thời gian một chút, gọi điện thoại kêu một ám vệ lái xe đến dưới lầu chờ nàng.
"Tiểu Đản, lại buồn ngủ..." Ôm lấy Triệu Mạt Thương, ra cửa, khóa lại, không đến hai bước, nữ nhân trong ngực liền dựa vào nàng nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Trong tròng mắt Thương Mặc thoáng qua vẻ cưng chiều, thanh âm nhẹ nhàng ở bên tai cô nói, "Ngủ tiếp một lát, khi nào đến em gọi chị."
" Ừ." Ngáp một cái, Triệu Mạt Thương ở trong ngực Thương Mặc tìm một vị trí thoải mái, rất nhanh lại ngủ.
Dưới lầu sớm có một chiếc xe đang đợi, Thương Mặc sau khi xuống lầu, ám vệ chờ ở nơi đó giúp nàng mở cửa xe, nàng ôm Triệu Mạt Thương ngồi vào trong xe, từ đầu tới đuôi, động tác đều rất cẩn thận.
Ám vệ ngồi vào chỗ ngồi tài xế cho xe chạy, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn ánh mắt không rời Triệu Mạt Thương của Thương Mặc, rục rịch muốn lấy điện thoại di động báo cáo cho Thương Thần Nho.
Nhìn tư thế này, Thiếu chủ đêm qua hẳn đã hoàn toàn trưởng thành, hơn nữa hẳn là công. (editor: anh ám vệ thật là...)
Thương Mặc nào biết đâu rằng chuyện của mình cùng Triệu Mạt Thương đã cao thấp trên dưới toàn bộ truyền khắp ở trong Thanh Long bang, mà những người ám vệ ngầm bảo vệ nàng rất nhiều năm còn ở sau lưng nàng đánh cuộc nàng là công hay thụ.
Xe vững vàng chạy ở trên đường, Triệu Mạt Thương đang ngủ say một mực bị Thương Mặc ôm vào trong ngực, đợi lúc Thương Mặc khẽ gọi tỉnh cô, xe đã dừng ở cửa Viện kiểm sát thành phố Z.
"Tiểu Đản. . ." Lầm bầm kêu Thương Mặc, đầu cọ cọ ngực Thương Mặc, Triệu Mạt Thương bĩu môi, "Vẫn còn rất buồn ngủ. . ."
"Ngoan, em không trở về, chờ chị làm xong công vệc buổi trưa em tới đón chị đi ăn cơm, sau đó ngủ trưa, hửm?" Hôn trán cô một cái, Thương Mặc rất ôn nhu dụ dỗ, ám vệ ngồi ở chỗ ngồi tài xế lập tức cúi đầu xuống, rất sợ Thương Mặc chú ý tới trên mặt hắn vẻ mặt quỷ dị.
Triệu Mạt Thương lúc này mới lười biếng hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Còn năm phút nữa là tới tám giờ." Thương Mặc nâng cổ tay nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Sao, kiểm sát trưởng đại nhân nhà chúng ta cho tới bây giờ chưa từng đi trễ qua đi."
Xoa mắt ngồi thẳng, Triệu Mạt Thương lại ngồi yên một hai phút, lúc này mới nói, "Vậy chị đi đây."
"Ừ." Nhìn cô mở cửa đi ra ngoài, Thương Mặc chẳng biết tại sao bỗng nhiên có chút bất an, lại thấy cô bước chân vẫn có chút khó khăn, dứt khoát từ bên kia mở cửa xuống xe định đỡ cô.
"Triệu tỷ. . ." Một người khác cùng Triệu Mạt Thương đều là kiểm sát trưởng viện kiểm sát thành phố X vừa vặn cũng tại lúc này đến đây, thấy Triệu Mạt Thương liền định đi tới chào hỏi.
Thương Mặc mới đi đến sau lưng Triệu Mạt Thương, mí mắt giựt một cái, tiếp theo ánh mắt bỗng nhiên bị một cái khúc xạ ánh mặt trời bắn tới, cơ hồ không có trải qua bất kỳ cân nhắc kéo Triệu Mạt Thương lui về phía sau.
"Xuy " một tiếng, kiểm sát trưởng trẻ tuổi đang hướng Triệu Mạt Thương đi tới trên trán bị đạn xuyên qua, ngã xuống đất mà chết.
"A ——" một tiếng thét chói tai vang lên, mắt thấy một màn này những người đi đường hoảng sợ chạy đi, trước viện kiểm sát loạn thành một đoàn.
Mặt lập tức âm trầm xuống, Thương Mặc ôm Triệu Mạt Thương, ám vệ đã sớm từ trên xe bước xuống, cảnh giác quét nhìn chung quanh.
Chuông điện thoại di động vang lên, Thương Mặc lấy ra, " A lô?"
"Tay súng bắn tỉa đã bị hạ gục, xác nhận không còn bất kỳ nguy hiểm nào." Bên đầu điện thoại kia một giọng nam nói.
"Đừng để có lần sau nữa." Biết được không còn nguy hiểm, Thương Mặc lúc này mới yên lòng, nhàn nhạt nói, "Tra rõ."
"Dạ !" Nhận được câu trả lời, Thương Mặc cúp điện thoại, thở ra một hơi.
"Tiểu Đản. . ." Không phải là không biết làm kiểm sát trưởng nguy hiểm, nhưng là như ngày hôm nay chính mắt nhìn thấy đồng nghiệp chết ở trước mặt mình, Triệu Mạt Thương vẫn có chút sợ hãi, nếu không phải có Thương Mặc ở đây, sợ rằng cô cũng sẽ có nguy hiểm đi.
"Em ở đây." Cằm Thương Mặc để trên tránTriệu Mạt Thương, "Em ở đây."
Sau khi bình tĩnh, chính mắt nhìn thấy người mình quen biết bị một súng bắn bể đầu, không phải trước đây chưa thấy qua những chuyện tương tự, sợ rằng đều là không có biện pháp tỉnh táo lại.
Hơn một năm trước, thời điểm có người muốn ám sát nàng, nàng nhìn tận mắt một người hộ vệ bình thường bảo vệ nàng ở trước mặt nàng bị một súng bắn bể đầu, nàng căn bản không biện pháp khống chế thân thể mình, toàn thân mềm nhũn.
Xe cảnh sát rất nhanh tới, hiện trường bị phong tỏa, Đàm kiểm chạy vội ra, thấy Thương Mặc đầu tiên là sửng sốt một chút, kế tiếp rất nhanh không lộ vẻ gì, tựa như mới vừa kia sửng sốt một chút chẳng qua là đã thấy ảo giác vậy.
"Mạt Thương, cô không có sao chứ?" Cao kiểm theo sát tới, hướng về phía bị Thương Mặc ôm Triệu Mạt Thương mặt tái nhợt hỏi.
Đã muốn khôi phục lại tinh thần Triệu Mạt Thương thu lại tâm trạng, cố gắng để cho mình khôi phục tỉnh táo như bình thường, " Ừ."
Chẳng qua là cánh tay bị Thương Mặc nắm nhưng lại lạnh như băng, thậm chí còn có chút run rẩy.
Cô chưa từng gặp qua trường hợp máu me như vậy, mà nếu không phải Thương Mặc sớm một bước kéo cô ra, cỗ thi thể kia sợ rằng sẽ là cô.
Đàm kiểm mặt đầy nghiêm túc, quét mắt xem hiện trường, đối với Triệu Mạt Thương nói, "Chờ một chút báo cáo xong cô liền đi về nghỉ ngơi đi."
"Cám ơn Đàm kiểm, nhưng mà tôi. . ." Không muốn làm trễ nải công việc, Triệu Mạt Thương sắc mặt tái nhợt định cự tuyệt.
"Chuyện ngày hôm nay, cô cũng biết là chuyện gì xảy ra, công việc sợ rằng sẽ tạm dừng một chút." Đàm kiểm đã sớm ngờ tới như vậy, cắt đứt lời nói của cô, "Đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải đi an bài nhân thủ bảo vệ những người khác."
"Đúng vậy Mạt Thương, cô cứ trước nghỉ ngơi một chút đi." Cao kiểm hòa ái phân phó, thấy Thương Mặc, không khỏi có chút nghi ngờ, "Đây là. . ."
"Em gái tôi." Triệu Mạt Thương liếc nhìn mặt không chút thay đổi Thương Mặc, hướng về phía Cao kiểm nói, "Ngày hôm qua en ấy có chút không thoải mái, tôi đi về nhìn xem em ấy một chút, cho nên hôm nay em ấy đưa tôi tới."
"À." Cao kiểm hiểu ý gật đầu một cái, "Cô trước nghỉ ngơi một chút đi, lần này bị sợ quá mức rồi."
Thở dài một cái, Cao kiểm lại nói, "Mất đi một người đồng chí, những người đó thật ngông cuồng."
Lại? Những người đó?
----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK