• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bạch Bích ngồi trong quầy Bar, trên cái ghế mà lần trước cô và Tiêu Sắt đã ngồi.



Cô ngồi một mình, không uống rượu cũng không uống gì cả, cứ ngồi như vậy. Cô nhớ lại câu chuyện mà cô và Tiêu Sắt nói với nhau tối hôm ấy. Người cô cứ từ từ run lên.



Bạch Bích quay trở lại thực tế, nhìn mọi người trong quầy Bar.



Bỗng cửa quầy Bar bật mở, một thanh niên bước vào, đó là Diệp Tiêu.



Cô thấy bất ngờ, vội gọi anh:



- Diệp Tiêu!



Diệp Tiêu nhìn thấy cô cũng giật mình:



- Sao em lại ở đây?



- Anh mau ngồi xuống đi!



Diệp Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, Bạch Bích chú ý đến tròng mắt đỏ lên của anh, sắc mặt anh trông rất khó coi, một bộ mặt đau khổ. Cô hỏi:




- Anh sao vậy?



- La Chu bạn anh chết rồi!



Bạch Bích giật mình nói:



- Có phải là đạo diễn của “Đoạn hồn Lâu Lan”?



Diệp Tiêu gật đầu:



- Anh ấy nhảy lầu chết, trước lúc anh đang trên đường chạy đến nhà anh ấy chừng mấy phút, nếu như xe anh chạy nhanh thêm mấy phút, nếu như anh không gặp phải hai đoạn đèn đỏ, có lẽ anh đã gặp được Lam Nguyệt ở đó, La Chu cũng sẽ không chết.



- Lại là Lam Nguyệt ?



Nghe đến cái tên này Bạch Bích bỗng thấy sợ.



- Đúng thế, bởi vì anh phát hiện thấy ở nhà La Chu có bức tranh “Đoạn hồn Lâu Lan”, chính là bức tranh em vẽ ấy. Chỉ có một người có thể mang bức tranh ấy đến nhà La Chu, đó chính là Lam Nguyệt. Mấy hôm nay La Chu ở nhà một mình, không bước chân ra khỏi cửa, không ai có thể mang bức tranh đến, ngoài Lam Nguyệt. Tiếc quá, chỉ một chút nữa thôi, anh đã bị lỡ mất rồi. Nếu như lần sau có cơ hội như thế này, anh nhất định không để cô ta chạy thoát.



Diệp Tiêu nhìn ra cửa sổ, anh thấy bóng một người con gái đi qua con đường ngoài cửa sổ, anh bỗng thấy kích động, khi anh định xông ra thì phát hiện thấy ngoài cửa sổ chỉ là một cô gái lạ đang vội vã đi qua.



- Diệp Tiêu, anh sao thế? - giọng Bạch Bích bỗng trở lên dịu dàng:



- Có phải anh nhìn người khác thành Lam Nguyệt không? Đừng có hốt hoảng như con chim chết hụt sợ cành cây cong. Nào, đưa tay anh cho em!



Diệp Tiêu nhìn mắt cô, bất giác đưa tay ra trước mặt Bạch Bích. Bạch Bích nắm lấy hai tay Diệp Tiêu, sau đó nhẹ nhàng nói:



- Tay anh lạnh lắm!



- Anh xin lỗi! - Diệp Tiêu cảm thấy tay anh được bàn tay của Bạch Bích nắm lấy cứ ấm dần lên, nhưng anh thấy cảnh này không thích hợp, anh hơi thô bạo rút tay mình ra khỏi tay Bạch Bích.



Bạch Bích thở dài nói:



- Có phải anh căng thẳng quá không?



Diệp Tiêu bỗng nghiêm khắc nói:




- Anh là một cảnh sát, anh có thể căng thẳng sao?



Nói xong câu đó, anh lại tự hỏi thầm mình một lần nữa, nhưng anh không tìm được câu trả lời.



- Đúng rồi, anh đang rất căng thẳng!



Diệp Tiêu trầm xuống một lúc:



- Có lẽ em nói đúng, khi một người nhìn thấy cái chết của người bạn thân nhất, mà lại là người bạn lớn lên cùng nhau từ lúc nhỏ, tình cảm thân thiết như anh em ruột thịt, khi đó anh ta sẽ có tâm trạng như thế nào? Bây giờ anh đã có thể cảm nhận được.



- Thì cũng giống như em nhìn thấy Tiêu Sắt chết. Anh có biết vì sao em đến đây không? Bởi vì mấy hôm trước, em và Tiêu Sắt đã ngồi ở đây, chính ở cái ghế này.



Diệp Tiêu bỗng cúi nhìn xuống chiếc ghế mình đang ngồi.



Bạch Bích nói tiếp:



- Lúc ấy cô ấy muốn em chăm sóc cô ấy, nhưng em đã không làm, em chỉ lo cho tình cảm của mình mà không để ý gì đến cô ấy, thực ra, cô ấy còn đau khổ hơn em nhiều.



Bạch Bích ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn những dòng nước mắt đang tuôn chảy:



- Tối hôm ấy, em nên ở lại chăm sóc, động viên cô ấy, chứ không phải bỏ đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ.



- Thì ra là cái đêm ấy.



- Vâng, nếu như em ở lại bên cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không chết. Anh xem, em thật là một đứa con gái ích kỷ, quá ích kỷ!



Diệp Tiêu an ủi Bạch Bích:



- Không nên nói như thế, lúc này tất cả những điều xảy ra đều nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta. À vẫn còn một việc anh cần nói với em, Văn Hiếu Cổ chết rồi!



- Trời ơi!



- Nguyên nhân chết cũng giống bọn Giang Hà, anh nghĩ việc này có bàn tay của Lam Nguyệt.



- Vì sao?



Diệp Tiêu gật đầu, nói:




- Phán đoán của em đúng đấy, Lam Nguyệt không phải là tên thật của cô ta, tên thật của cô ta là Nhiếp Tiểu Thanh. Để anh nói cho em nghe, cô ta là nghiên cứu sinh của Viện Nghiên cứu Cổ sinh vật, sau đó được giới thiệu đến thực tập một thời gian ngắn ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ, vào khoảng thời gian trước khi Giang Hà chết không lâu thì mất tích. Tất nhiên cô ta cải tên là Lam Nguyệt, tham gia vào đoàn kịch của La Chu.



- Làm sao mà anh biết được?



- Anh đã xem ảnh của Nhiếp Tiểu Thanh rồi. Không thể nhầm được, Lam Nguyệt và Nhiếp Tiểu Thanh chỉ là một người. Thực ra... - Bỗng nhiên Diệp Tiêu không nói nữa.



Bạch Bích run rẩy hỏi:



- Thực ra làm sao?



- Anh đã điều tra về cuộc đời của Nhiếp Tiểu Thanh, thực ra cô ấy là một cô gái đáng thương.



Diệp Tiêu dừng lại một lúc:



- Nhiếp Tiểu Thanh là một đứa trẻ được đưa về nuôi từ một trại trẻ mồ côi. Khi cô ta học trung học thì mẹ nuôi bị chết, người bố nuôi rơi vào nghiện ngập rượu chè, đến khi cô ta vào trung học phổ thông thì bị bố nuôi cưỡng hiếp.



- Có chuyện như vậy thật sao?



Diệp Tiêu gật đầu:



- Nhưng về sau Nhiếp Tiểu Thanh đã vượt qua được, thi đỗ nghiên cứu sinh, cô ta có trình độ rất cao về phương diện nghiên cứu vi sinh vật cổ.



- Vì sao cô ta lại hành động như vậy?



- Có trời mà biết được? Lòng người ấy mà, thực ra rất phức tạp. - Diệp Tiêu cảm khái nói, sau đó anh nhìn đồng hồ:



- Muộn rồi, anh đưa em về nhé?



Bạch Bích gật đầu, họ ra khỏi quầy Bar.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK