Tất cả đều rất ổn cho tới khi cô biết đám cưới này không cho phép ngồi lung tung mà phải ngồi theo sự sắp xếp.
Nếu cô đoán không lầm thì sẽ xếp theo giai cấp. Vậy thì... bộ ba Khương - Cửu - Hoàng sẽ ngồi cùng bàn? Đúng vậy, cô ngồi đang ngồi giữa Khương Duật và Hoàng Hồng. Cô cũng đến phục người xếp chỗ, không biết ba người này không hợp nhau sao mà còn xếp ngồi chung. Tối qua họ còn đánh nhau đấy!
Có lẽ sự việc đêm qua diễn ra nhanh nên họ không kịp biết.
Hoàng Hồng ngồi trong bàn ăn nhất mực quan tâm Ái Đan, có món gì anh ta cũng gắp cho cô đầu tiên. Người ngoài nhìn vào còn tưởng anh ta là chồng cô cơ đấy. Không cần nghĩ cũng biết, hắn đang cố tình chọc tức Khương Duật.
Chỉ có cô và anh ta hiểu rõ, bây giờ giữa bọn cô chỉ có một thứ tình cảm như cha con thôi. Hoàn toàn không có gì khác.
Tiểu tử loi nhoi kia thấy ông trẻ là ngồi trong lòng ông trẻ. Nhóc con tinh nghịch cứ nhìn về phía ba nó miết. Thiên Ninh tinh ý nhận ra ánh mắt Khương Duật dành cho mẹ mình, thằng bé khều tay Hoàng Hồng hỏi nhỏ:
- Ông trẻ, sao ba con nhìn mẹ con ghê thế?
Hoàng Hồng liếc mắt nhìn Khương Duật đang chăm chăm nhìn Ái Đan, anh bật cười xoa đầu Thiên Ninh:
- Nhóc con để ý nhiều vậy làm gì, mau ăn đi.
Thiên Ninh nghe vậy vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn ăn phần của mình. Ái Đan từ nãy đến giờ vẫn luôn cảm thấy nặng nề, cô đang ngồi giữa hai cơn bão có thể ập đến bất cứ lúc nào. Cô liếc mắt nhìn Khương Duật, thấy hắn mặt mày cau có cô liền nói nhỏ với hắn:
- Khương tiên sinh, ngài cứ để mặt mày kiểu này sợ là người ta sẽ nói ngài mới bị vợ bỏ đấy!
Khương Duật nhướng mày, khẩu khí của Nhã Đan cũng tăng nhiều rồi, dám chọc hắn rồi đấy. Thế nhưng giờ đây hắn làm gì còn tâm trí mà nghĩ những điều này, hắn muốn phải tiêu diệt kẻ đang bồng con trai cô.
Hắn im lặng, không phản bác cô, ánh mắt vẫn cứ chằm chằm vào cô, từ người hắn phát ra sự chết chóc không hề nhẹ. Chọc hắn thế hắn cũng không thay đổi sắc mặt, thế thôi cô không để tâm đến hắn nữa. Đi ăn đám cưới mà mặt nhăn mày nhó thế thì đi làm gì. Mất hứng!
Hoàng Hồng chứng kiến cảnh vừa rồi anh ta cố rặn ra nụ cười giả tạo trêu chọc Ái Đan:
- Con lại ghẹo gan hắn ta à?
Ái Đan ngây thơ nhún vai:
- Con chỉ nói đùa tiểu Ninh là cháu ngoại anh ta, anh ta đã nhăn nhó từ lúc đó đến bây giờ!
Hoàng Hồng bật cười, hóa ra Khương Duật dễ bị chọc đến mức đó. Hoàng Hồng hắn chưa vợ vẫn xem Ái Đan là con gái, tiểu Ninh là cháu ngoại. Còn hắn chưa vợ nhưng hắn xem mẹ tiểu Ninh là người yêu cũ, làm sao chấp nhận được việc tiểu Ninh là cháu ngoại.
- Con không định giải thích với hắn à?
Ái Đan nghe vậy thì ngẫm nghĩ, cô có chứ nhưng cô biết nói sao với hắn?
- Con không nghĩ được nên nói gì.
Rồi lại thôi, dù sao không nói cũng chẳng sao, cũng chẳng mất mát gì. Lại đưa mắt nhìn Hoàng Hồng, sao hắn lại bận tâm nhiều thế? Có lẽ đêm qua chỉ là bốc đồng một xíu, người lớn như hắn và Khương Duật có lẽ sẽ không truy cứu thêm.
Lúc này một người đàn ông đã có tuổi đứng lên mời cô một ly rượu, Ái Đan khéo léo từ chối:
- Thứ lỗi tôi không biết uống.
Vài phút sau lại có một người phụ nữ cùng bàn đứng dậy cầm ly rượu qua chỗ cô, người phụ nữ này mang vẻ ngoài sang chảnh chững chạc, nhìn có vẻ là một doanh nhân nổi tiếng, cô ta đưa ly rượu mới cho Ái Đan, nở một nụ cười thân thiện:
- Cửu tiểu thư, lần đầu gặp mặt cô phải uống với tôi một ly nhé.
Mễ Tiêu Chi dí ly rượu vào tay Ái Đan khiến cô khó lòng mà từ chối. Ngay lúc cô đang không biết thế nào bỗng nhiên bàn tay Hoàng Hồng đưa ra cướp ly rượu từ tay cô, anh cười với bà ta:
- Tôi uống thay con bé.
Rồi anh uống hết một hơi. Người trong bàn này sao lại nhiệt tình đến thế nhỉ? Trừ bộ ba gia tộc lớn ra còn lại đều là những tập đoàn có tiếng lớn trong nước. Phụ nữ có đàn ông có, theo lý mà nói những người đứng trên cao sự nghiệp này làm sao có thể lăng xõa uống rượu, họ phải từ tốn uống xem như đáp lễ nhau thôi chứ? Sao cứ như là đang ăn mừng vậy, hoàn toàn không giống đang ăn đám cưới.
Bọn họ liên tục mời rượu dù không có cô dâu chú rể, Hoàng Hồng đã đỡ cho cô rất nhiều ly đến mức mặt mày đã đỏ hết rồi, cô miễn cưỡng uống vài ly rồi vờ say. Lúc này Mễ Tiêu Chi lại đưa cô thêm một ly, thấy sắc mặt cô không ổn cô ta nói:
- Cửu tiểu thư, một ly nữa thôi.
Nghe vậy Ái Đan liền không chần chờ cầm lấy uống, khi uống xong thấy sắc mặt Khương Duật có chút khó coi. Cô lại nghĩ là do mình đã say hoặc do hắn vẫn luôn như vậy nên không để tâm mấy.
Vờ gục xuống bàn, cô để ý thấy bọn họ cũng đã sắp say khướt rồi mà vẫn liên tục mời rượu. Kỳ lạ là chỉ mời trong bàn không giao lưu với bàn khác, người bàn khác cũng không để tâm đến bàn cô như thể bọn họ và bàn cô là hai thế giới chẳng liên quan nhau.
Thiết nghĩ có phải do cô đi thế Cửu Thiên Hàn nên bọn họ mới mời như thế này không? Chứ nếu Cửu Thiên Hàn ở đây liệu bọn họ có mời kiểu tới tấp thế này không?
Nghĩ lại thì bọn họ rất biết chừa đường lui, mời rượu cô và Hoàng Hồng lại không dám mời rượu Khương Duật, hắn vẫn giữ nét mặt âm u đó thì ai mà dám động tới hắn?
Ngồi thêm một lúc cô gọi Tứ Nam vào đưa tiểu Ninh về trước, cô cảm thấy Hoàng Hồng sắp không ổn rồi cũng không nhẫn tâm bỏ anh ta lại. Cứ để tiểu Ninh về trước rồi mọi chuyện tính sau.
Thấy người đàn ông kia dẫn tiểu Ninh đi Khương Duật mới biết anh ta chỉ là vệ sĩ đi theo chứ không phải chồng Nhã Đan, nhưng câu nói "Tiểu Ninh gọi Khương tiên sinh đây là... ông ngoại đấy!" Này của Nhã Đan đúng thật là khiến hắn đứng ngồi không yên mà!
Tránh đông tránh tây cuối cùng đã đến Khương Duật bị chuốc rượu. Tuy cô không còn được tỉnh táo mấy những vẫn nghe bọn họ nói gì mà:
- Sắp xếp xong rồi.
Sau bốn từ ấy Khương Duật mới tươi cười nhận lấy ly rượu uống. "Sắp xếp xong rồi" cái gì xong cơ? Lúc nãy ở đại sảnh cô cũng nghe Lục tổng nói với Hoàng Hồng là "sắp xếp ổn thỏa rồi" giờ lại đến Khương Duật. Rốt cuộc hai người này đang định làm gì vậy?
Không chỉ hai người họ có vấn đề mà đám người này hình như có âm mưu, đám cưới Lục Viên và Hồ Yên Yên mà bọn họ lại tự do mời rượu như kiểu muốn chuốc say bọn cô.
Ái Đan vốn đã vờ say nhưng lúc nãy có uống vài ly, tửu lượng của cô không tốt, chỉ vài ly đó đã làm đầu óc choáng váng, cô mơ hồ chỉ thấy bọn họ đưa cho Khương Duật hết ly này đến ly khác.
Không biết chuyện sau đó ra sao nhưng cô lại nghe được cuộc nói chuyện như này.
- Khương gia, Hoàng gia, Cửu tiểu thư chúng ta vào phòng tính tiếp nhé?
Trong mơ hồ Ái Đan xua tay lắc đầu tỏ ý muốn đi về, nhưng Hoàng Hồng và Khương Duật lại cứ như bị thôi miên gật đầu, hai người họ một người ôm eo cô một người lại nắm tay cô kéo cô vào căn phòng nào đó.
Tiếng nhạc xập xình cùng tiếng reo hò điếc tai khiến cô một lần nữa tỉnh dậy. Cô nhìn chung quanh, bọn họ đang nhảy như ở vũ trường vậy, giờ lại có thêm sự xuất hiện của người đàn ông trung niên mập, nghe bọn họ gọi ông ta là Lục tổng.
Ái Đan hơi nhíu mày khung cảnh này là sao vậy? Cô đưa tay dụi mắt, nhìn qua bên trái thấy Khương Duật đã say chất ngất đang ngủ, lại nhìn thấy Hoàng Hồng đang quẩy với đám người Lục tổng ở giữa phòng cô hơi nghi hoặc. Mễ Tiêu Chi nhân lúc đang vui, cô ta đưa cho Hoàng Hồng thứ gì đó để anh ký. Hoàng Hồng lại bật cười như kẻ điên, không ngần ngại mà đặt bút ký tên vào.
Vốn đã được tôn trọng, ký xong cái đó bọn người Mễ Tiêu Chi càng niềm nở với anh ta hơn. Sao đám cưới lại thành cái vũ trường thế này, đi ăn đám cưới cũng ký hợp đồng ư?
Ngay lúc cô định kéo Hoàng Hồng lại thì bị một bàn tay bất ngờ nắm lấy, cô giật mình quay qua nhìn Khương Duật, đôi mắt hắn đỏ âu nhìn cô lắc đầu. Cô nhíu mày khó hiểu. Hắn tùy tiện đưa tay kéo cô ngã vào lòng ngực hắn, cô phản kháng thì hắn giữ chặt cô lại:
- Hoàng Hồng đang diễn thôi.