Giọng nói của anh rất êm tai, mang chút lưu manh hư hỏng, hai chữ ấy phát ra từ chất giọng trầm thấp của anh, thật sự rất xấu xa.
Mặt mày anh rũ xuống, cả khoé mắt lẫn đuôi mày đều chứa đựng nét lơ đãng sau khi uống rượu chỉ thuộc về đàn ông, nhìn có chút phong lưu.
Thời Niệm Niệm há miệng thở dốc, không biết phải làm gì bây giờ, cũng không biết nói gì, do dự muốn rút tay về lại sợ ngã vào trong bể bơi.
Ngón trỏ của Giang Vọng khều một lọn tóc đã ướt sũng của cô, quấn quanh ngón tay, ôm Thời Niệm Niệm qua, để lưng của cô có thể tựa vào thành bể, khàn giọng hỏi: “Có được không?”
Thời Niệm Niệm khó chịu nhích ngón tay, cổ họng khô khốc, ngón tay cô vẫn đang còn siết chặt ngón trỏ vòng quanh gáy anh, bụng ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, mang một ý nghĩa khó có thể diễn tả, sau đó dùng trán chống anh, khẽ giọng hỏi: “Được cái gì cơ?”
Giang Vọng thoáng mỉm cười, lặp lại hai chữ vừa rồi.
Tai cô cũng nóng hết cả lên, đã đăng kí kết hôn được một khoảng thời gian, Thời Niệm Niệm không muốn để bản thân lộ ra dáng vẻ chuyện gì cũng không bằng lòng.
Tim cô đập nhanh hơn, giọng nhỏ như muỗi kêu “Ừ” một tiếng.
…*
(*) Rất tiếc là không có cảnh mà mọi người mong chờ =)))
Hôm sau tỉnh lại thì đã gần trưa, Thời Niệm Niệm không nhớ rõ hôm qua ngủ lúc mấy giờ, thậm chí dường như cả ký ức mình về giường cũng không rõ ràng lắm.
Người đàn ông được thoả mãn ôm eo cô từ phía sau, hôm qua sau khi kết thúc chỉ tắm rửa qua loa một cái rồi ngủ luôn, Thời Niệm Niệm thật ra còn mặc một chiếc váy ngủ, còn Giang Vọng cởi trần, ngực tựa lưng cô, dính sát vào nhau.
Sau khi tỉnh lại ký ức về ngày hôm qua dần sống lại trong đầu từng chút một, Thời Niệm Niệm đỏ mặt trong nháy mắt, vốn định rời giường cũng im lặng nằm xuống lần nữa, tiếp tục giả vờ ngủ.
Ngày hôm qua có lẽ thật sự đã tiêu hao rất nhiều thể lực, Thời Niệm Niệm vốn ít khi ngủ tiếp rất nhanh đã lại chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại lần nữa thì Giang Vọng đã không còn ở.
Cô hơi dừng, ngồi dậy từ trên giường, bàn tay lần vào chăn, xoa bắp đùi đau nhức một chút.
Cứ tựa vào đầu giường xoa nhẹ như thế không đến một lúc, thì Giang Vọng bưng bữa sáng đẩy cửa đi vào, thật ra tính thời gian thì có thể được xem như bữa trưa.
Cả người anh là vẻ biếng nhác, áo sơ mi cởi ba cúc, để lộ một vòng dấu răng trên xương quai xanh, bây giờ vẫn còn hơi đỏ, là dấu vết Thời Niệm Niệm cắn tối hôm qua.
“Tỉnh rồi à?”
“Dạ.”
Giang Vọng để bữa sáng trên giường, vốn muốn đút cho cô ăn kết quả lại bị Thời Niệm Niệm ngăn cản, nói cô tự ăn, anh bèn cầm bát cho cô, tay lần vào trong chăn.
Đầu ngón tay vừa mới chạm tới chân cô thì cô đã rụt mạnh về phía sau, suýt thì làm đổ cả bữa sáng, ánh mắt cảnh giác, cực kì giống dáng vẻ khi Giang Vọng mới bắt đầu theo đuổi cô hồi đó.
Ngày hôm qua coi như đã làm Thời Niệm Niệm sợ.
Anh mỉm cười, cầm mắt cá chân của cô gái nhỏ, để chân cô lên đầu gối của mình, xoa cho cô: “Không mỏi à, hôm qua còn không đứng nổi.”
“…” Tay cầm thìa hơi dừng, cô ngước mắt, “Anh không được nói nữa.”
Anh tiếp tục cười, tâm trạng thoạt nhìn vui vẻ vô cùng, mát-xa chân cho cô từng chút từng chút một.
Rất thoải mái, Thời Niệm Niệm cũng không tránh nữa, cúi đầu ăn sáng, ăn xong một bát, Giang Vọng nhận lấy đặt cạnh giường, “Còn đói không?”
Cô lắc đầu, không nói chuyện, người cũng lười biếng, lại tựa trở về.
Vốn định ra ngoài dạo chơi hôm nay, nhưng thấy Thời Niệm Niệm không xốc nổi tinh thần, vì vậy hai người ở lại khách sạn không ra ngoài cả một ngày, ngay cả cơm cũng được đưa tới.
Chưa được bao lâu lại ăn cơm trưa, vừa mới ăn sáng xong, cô ăn không nhiều lắm, buông đũa rồi lại quay về giường nằm bò ra, trên người có rất nhiều dấu vết được tạo ra từ hôm qua, áo ngủ cũng không che được.
Cô thở dài trong lòng, cảm thấy Giang Vọng thật sự quá buông thả, như thế không tốt cho cơ thể.
Ngủ quá nhiều, cũng không buồn ngủ, Thời Niệm Niệm nằm bò ra giường chơi di động, bình thường cô bận rộn, không nghiện di động, rất ít khi xem, cũng ít đăng bài, Giang Vọng cũng không thích đăng bài.
Cô nhấn mở vòng bạn bè, mọi người đi chơi nhân dịp Quốc khánh rất nhiều, trong vòng bạn bè toàn là ảnh đi du lịch của mỗi người, còn có một vài người dừng trên đường cao tốc chụp lại cảnh xe cộ chật như nêm cối trên đường.
Bất chợt, tay cô hơi ngừng, Khương Linh đăng một tấm ảnh, là hình chụp chung, bên cạnh là một người đàn ông, đeo kính, rất có phong độ của người trí thức, nhưng mà đôi mắt đào hoa kia lại có nét phong lưu quanh quẩn.
Hứa Chí Lâm.
Trời ạ.
Cô phóng to ảnh lên, xác định đúng là thầy Hứa, Khương Linh không ghi chú thích, mà đính kèm với icon nhe răng cười ‘Giàu to rồi’, thoạt nhìn đắc ý vô cùng.
Cái này được đăng lên vòng bạn bè vào nửa tiếng trước, bên dưới đã có một chuỗi bình luận.
Trần Thư Thư: “Chị à????? Chị xảy ra chuyện gì thế?????”
Hoàng Dao: “Ôi đệt! Bạn Khương đỉnh thật!!! Các cậu như này là thế nào thế??”
Trần Hạo: “Trong một thời gian ngắn mình không phân biệt rõ được là tình nghĩa thầy trò tốt đẹp hay là tình cảm nam nữ đáng sợ nữa!”
Chu Khải Thông: “??????!!!!!!”
….
Đầu tiên Thời Niệm Niệm bấm “thích”, rồi nghĩ xem phải bình luận cái gì.
Giang Vọng đi vào, một bên giường lõm xuống, tư thế nằm úp sấp của Thời Niệm Niệm có thể nhìn thấy rõ ràng dấu đỏ nơi cổ áo cùng với ‘phong cảnh’ bên trong.
Con ngươi anh hơi tối xuống, đưa tay chạm vào dấu đỏ: “Đang xem gì vậy?”
Cùng lúc đó, hình ảnh di động nhảy lên, câu trả lời của Khương Linh hiện ra.
– Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha các bạn ơi gọi sư mẫu* đi!!!!!! (*Vợ của thầy)
Thời Niệm Niệm nhếch môi, nghiêng đầu nhìn Giang Vọng, nói: “Khương Linh và thầy Hứa ở bên nhau rồi.”
Anh nhướng mày, nhưng trái lại không có phản ứng giật mình gì: “Hứa Chí Lâm ấy hả?”
“Dạ.”
Thời Niệm Niệm lại nhìn tấm ảnh kia, đếm số ngày: “Nhanh thật đấy, bọn họ mới gặp nhau được một tháng.”
“Chẳng phải em còn nhanh hơn đó sao, ngày thứ ba sau khi về nước đã kết hôn.” Giang Vọng ôm cô trở mình, nắm ngón tay cô trong tay nghịch, “Định bí mật kết hôn tới khi nào?”
Vấn đề này thật ra cô cũng đã nghĩ tới từ lâu, trước đây là do không biết phải nói như nào, bây giờ dường như càng khó mở miệng hơn.
Thật ra mình và Giang Vọng cũng đã kết hôn vào một tháng trước rồi?
Kì lạ thật.
Cô im lặng một lát, di động vang lên, là mẹ gọi tới, cô hơi dừng, dựng thẳng ngón trỏ với Giang Vọng “Suỵt” một tiếng, nghiêng người nghe máy.
Hứa Thục không có chuyện gì, trò chuyện chốc lát, hai mẹ con không nói gì nhiều, cuối cùng dặn cô mua một bó hoa cho bố cô, rồi cúp máy.
Giang Vọng ôm người vào lòng một lần nữa, lòng bàn tay dán vào nhau, mười ngón đan cài, dường như anh rất thích như thế này, đêm qua vẫn luôn như vậy.
Thời Niệm Niệm nhìn tay hai người, suy nghĩ liên miên một hồi, rồi nghe thấy anh chợt hỏi: “Bây giờ mẹ em đối xử với em có tốt không?”
Cô sửng sốt.
Quan hệ giữa cô và Hứa Thục thật ra chưa từng thực sự không tốt, tính cách cô như vậy, rất ít khi nào có quan hệ không tốt với người khác, nhưng mà trước đây Hứa Thục phân biệt đối xử với hai chị em rất rõ ràng, sau đó trong khoảng thời gian sống ở nước ngoài kia, không biết có phải là cảm thấy có lỗi với Thời Niệm Niệm hay không, mà sau này cũng đã tốt hơn rất nhiều.
“Tốt lắm ạ, sau khi em trai khỏi bệnh thì tốt hơn rất nhiều, bà ấy cũng đối xử rất tốt với em.” Thời Niệm Niệm nói.
Giang Vọng ngồi bên cạnh nhìn cô, cô gái cúi đầu, hàng mi đen rũ xuống, khuôn mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh dịu dàng, cảm xúc không rõ ràng lắm.
Anh bỗng thấy đau lòng, một lần nữa đặt người dưới thân mình cúi đầu hôn lên môi cô, một nụ hôn rất khẽ đáp xuống.
Tỉ mỉ xâm nhập vào kẽ hở giữa cánh môi, một bàn tay kê sau đầu cô, xoa gáy cô từng chút từng chút như đang an ủi.
Giang Vọng ấn rất thoải mái, Thời Niệm Niệm khép hờ mắt, hai cánh tay mảnh khảnh ôm hờ quanh eo anh, đầu kê lên chiếc gối mềm mại, rất nhanh đã có chút buồn ngủ.
Cho đến khi bàn tay người đàn ông lại trượt đến giữa hai chân cô thì mới tỉnh táo lại, giãy giụa nức nở hai tiếng, cơ thể không ngừng lùi lên trên: “Đừng đừng…”
“…” Giang Vọng thở dài, dỗ dành, “Không làm, xoa cho em.”
Lúc này Thời Niệm Niệm mới buông cổ tay anh ra, rồi lại nghĩ tới điều gì đó, nói rất nghiêm túc: “Sau này anh không thể buông thả du͙ vọиɠ như vậy được.”
Anh là thấy cô gái nhỏ thật sự có chút không chịu nổi nữa nên mới nhẫn nhịn, kết quả hôm sau lại còn dạy dỗ anh bảo anh buông thả.
Anh và cô vành tai chạm tóc mai, thân mật vô cùng: “Em có biết cái này nhịn lâu mới càng không được không?”
Thời Niệm Niệm không muốn phản ứng lại anh, Giang Vọng thấy cô mệt, cũng không làm ầm ĩ với cô nữa, vừa nằm cạnh cô vừa nhẹ nhàng xoa bắp đùi cho cô, lúc sắp ngủ rồi Thời Niệm Niệm lại cử động một cái, nghiêng người, cằm nhếch lên, ma sát khoé môi anh.
Cô mơ màng: “Giang Vọng à.”
“Ừ?”
“Anh có muốn, dành chút thời gian cùng em đi thăm mẹ một chuyến, nói chuyện kết hôn cho bà ấy không?”
Giang Vọng hơi ngừng, ôm lấy cô, cọ lên cổ cô, hít một hơi thật sâu: “Được.”
Hai người nghỉ ngơi ở khách sạn hai ngày luôn, với địa vị hiện giờ của Giang Vọng, muốn yên ổn nghỉ ngơi bảy ngày cũng là một hi vọng xa vời, sáng sớm hôm sau Thời Niệm Niệm thức dậy thì thấy anh đang ở ngoài phòng khách, điều khiển chiếc máy tính ở phía trước.
Cô không để ý, đi dép mở tủ lạnh lấy chai sữa bò lớn mua ở cửa hàng 7/11 dưới tầng vào tối qua ra, uống hết nửa cốc, lại rót cho Giang Vọng một cốc.
Chân cô hơi mỏi, đặt sữa xuống trước mặt Giang Vọng, rồi mới vịn bên cạnh ngồi xuống vị trí cạnh Giang Vọng.
Mới ngồi xuống, cô vừa ngước mắt lên thì thấy mấy người trong màn hình máy tính, hình ảnh động, toàn bộ mặc âu phục, nhìn có vẻ còn rất lớn tuổi nữa.
…Họp qua video.
Lúc này Thời Niệm Niệm mới phát hiện Giang Vọng khó có khi cài cúc áo sơ mi nghiêm chỉnh hơn chút, không giống vẻ lơ đãng như khi hai người bên nhau ngày thường.
Cô sửng sốt nhìn màn hình một hồi lâu, mọi người trong màn hình cũng đều giật mình nhìn cô, trái lại Giang Vọng ngồi bên cạnh lại bình tĩnh tự nhiên, thấp giọng dỗ: “Ngoan, anh lập tức xử lí xong rồi chúng ta sẽ ra ngoài mua sắm.”
Thời Niệm Niệm từ từ đứng lên, đỏ mặt chạy về phòng ngủ lần nữa, cửa vang lên một tiếng “rầm”.
Giang Vọng nhếch môi nở nụ cười trong tích tắc, thu ánh nhìn về, tiếp tục họp, mà mấy người trong màn hình cũng đều nhanh chóng phục hồi từ trong nỗi khϊếp sợ vừa nãy.
Bọn họ đã sớm nghe nói bây giờ Giang Vọng có một người bạn gái, tới hôm nay mới gặp được.
Chưa tới một lát thì cuộc họp kết thúc, Giang Vọng vào phòng ngủ tìm cô, Thời Niệm Niệm có chút sụp đổ, cắn môi ngẩng đầu: “Vừa nãy đều là người của công ty anh hả?”
“Ừ, thành viên hội đồng quản trị của công ty.”
Chả trách thoạt nhìn đều rất lớn tuổi, Thời Niệm Niệm nhíu mày: “Vậy em…”
“Không sao.” Giang Vọng mỉm cười sờ đầu cô, “Đâu có phu nhân chủ tịch nào không thể gặp người khác đâu.”
Thời Niệm Niệm thở dài, quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa: “Thành viên hội đồng quản trị của công ty các anh trước đây…là cùng với Giang Thân à?”
“Người trước đây còn lại một nửa, sau đó Giang Thân qua đời, có người phản đối anh, sau rồi có thay đổi nhân sự một lần.” Anh nói đơn giản.
Giang Vọng không nói rõ, mà lúc đó áp lực lớn bao nhiêu Thời Niệm Niệm cũng có thể suy đoán được đại khái.
Cô ngồi bên mép giường giơ cánh tay lên, Giang Vọng lập tức cúi người xuống để cho cô ôm.
Anh nở nụ cười: “Sao vậy?”
Thời Niệm Niệm nói nghiêm túc: “Mấy năm nay, vất vả cho anh rồi.”
Anh không cười nữa, rồi lại chợt nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thời Niệm Niệm, thấp giọng hỏi: “Em có nhớ chúng ta đã quen nhau mấy năm rồi không?”
“Sáu năm ạ.” Cô trả lời rất nhanh.
“Sáu năm.” Giang Vọng lặp lại, nhịp tim có hơi nhanh, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, kéo tay cô hôn lên ngón áp út: “Anh vẫn còn muốn yêu em thật là lâu.”
Editor: Không biết tại sao nhưng tui cảm thấy hai con người này rất soft với nhau luôn, soft khiến người ta thòng cả tim huhu TT^TT.
TT