• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y



“Ba mẹ con mẹ tròn con vuông.”



Đến tháng 12 bụng Thời Niệm Niệm cũng đã rất lớn, khoảng thời gian sau nôn nghén thật ra gió êm sóng lặng, ăn uống xem như bình thường.



Có lẽ là vì mang thai đôi, nên bụng của Thời Niệm Niệm lớn hơn rất nhiều so với những người phụ nữ có thai cùng tháng khác, nhưng mà người vẫn gầy, trừ bụng ra thì không khác trước đây là mấy.



Vì thế Giang Vọng nhìn mà càng lo lắng không yên, cứ cảm thấy đôi chân gầy yếu của cô gái nhỏ sao có thể chống đỡ được cái bụng kia chứ, nên anh đã trực tiếp mời người đại diện chuyên nghiệp phụ trách công ty, còn mình thì đích thân chăm sóc cô mỗi ngày.



Theo từng ngày trôi qua, về chuyện sinh đẻ Giang Vọng còn lo lắng hơn cả Thời Niệm Niệm, có một tối sau khi xem xong video về phụ nữ có thai sinh nở trên mạng thì anh không thể ngủ được cả đêm.



Thời Niệm Niệm dở khóc dở cười, lại còn an ủi anh: “Anh căng thẳng thế làm gì, đến lúc đó em sẽ được đẩy vào phòng sinh, qua một lát là ba người ra liền à, nhanh lắm.”



Giang Vọng ôm cô dụi vào cổ: “Sợ em sẽ đau, còn sợ một mình em trong đó sẽ sợ hãi.”



Trước đó khi chọn bệnh viện thì họ đã từng tán gẫu về vấn đề lúc vượt cạn có muốn ở cạnh sản phụ hay không, Thời Niệm Niệm không định để Giang Vọng vào phòng phẫu thuật cùng.



Một mặt là vì quá trình sinh đẻ rất chật vật, mặt khác là vì thái độ quan tâm cứ động một tý là chuyện bé xé to của Giang Vọng với cô, nếu cùng nhau vào phòng phẫu thuật thì không biết sẽ như thế nào nữa đây.



Hai tay Thời Niệm Niệm niết mặt anh, Giang Vọng hơi ngửa ra sau, để mặc cho cô niết.



Cô tới gần, trán kề sát trán anh, khẽ giọng nói: “Chúng ta chỉ sinh lần này thôi, em cũng chỉ đau đớn vì anh một lần này thôi.”



Giang Vọng hơi ngừng, giọng trầm xuống: “Được.”



Hai tay Thời Niệm Niệm ôm chiếc bụng lồi ra, đặt sức lực cả cơ thể lên người Giang Vọng: “Đến bây giờ em vẫn còn cảm thấy rất kì diệu, nơi này thật sự có hai bé cưng đó anh.”



Giang Vọng nhếch môi, không nói gì.



Thời Niệm Niệm nghiêng đầu: “Anh đã nghĩ tên chưa?”



“Gì cơ?”



“Tên của cục cưng đó, tên cúng cơm và nhũ danh* là gì!” Thời Niệm Niệm nói, “Chúng ta có hai đứa, không thể cứ kêu cục cưng mãi chứ.”



(*) Nhũ danh: Tên cha mẹ đặt khi con mới sinh ra.



Kể từ khi Thời Niệm Niệm mang thai, tinh thần và sức lực của Giang Vọng đều đặt hết vào việc chăm sóc Thời Niệm Niệm, thật đúng là không nghĩ tới việc sau khi con của hai người sinh ra thì sẽ có tên là gì.



Anh nghiêng đầu hôn cô: “Để anh nghĩ mấy hôm đã.”



Hôm nay Giang Vọng tới công ty xử lý hết mọi tài liệu cần ký tên, lúc về nhà thì trời đã tối rồi, anh đẩy cửa đi vào.



Trong nhà vốn luôn sáng đèn bây giờ lại đóng chặt cửa, tối đen như mực cả một vùng.



Giang Vọng nhíu mày: “Niệm Niệm ơi?”



Không có ai trả lời, anh vừa định gọi điện cho Thời Niệm Niệm thì phía sau lập tức có một ánh đèn mờ nhạt sáng lên.



Cô gái đội một chiếc vương miệng nhỏ nhắn đang cầm chiếc bánh ngọt cắm đầy nến cười khanh khách đi ra, trên người là chiếc váy liền áo màu trắng, sau khi mang thai hơn sáu tháng thì cô đã cắt tóc chấm vai, thoạt nhìn vừa dịu dàng vừa mềm mại.



Cô cầm bánh ngọt bước từng bước một tới trước mặt Giang Vọng, ánh nến chiếu rọi đôi mắt cô như đựng đầy muôn vì sao, mỉm cười nói: “Giang Vọng à, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”



Kể từ khi mẹ Giang trầm mình xuống sông vào đúng ngày sinh nhật của anh thì Giang Vọng đã không còn đón sinh nhật nữa.



Vào khoảnh khắc này, nhìn thấy Thời Niệm Niệm trước mắt, anh mới nhớ thì ra hôm nay đã là ngày ấy.



Giang Vọng kéo tay cô qua, khoé môi nhếch lên, nở nụ cười lơ đãng: “Em vẫn còn nhớ à?”



“Đúng vậy.” Thời Niệm Niệm thoạt nhìn có chút hưng phấn, kéo tay anh đi tới cạnh bàn ăn, “Dì Trương đã dạy em làm chiếc bánh ngọt này đấy, anh mau thử xem có ngon không.”



Giang Vọng nhướng mày: “Em tự làm ư?”



“Đúng đó.” Thời Niệm Niệm hưng phấn gật đầu như cún con, ngồi trên ghế bưng má nhìn anh cười, rồi hỏi, “Em có giỏi không?”



Anh cười gật đầu: “Giỏi.”



Giang Vọng cúi người thổi tắt nến luôn, Thời Niệm Niệm không kịp ngăn lại, đành phải lườm anh, “Sao anh chưa ước mà đã thổi tắt nến rồi thế?”



“Anh không có điều ước gì khác.” Giang Vọng nhìn cô nói, vẻ mặt nghiêm túc, “Cuộc sống tốt đẹp nhất mà anh có thể tưởng tượng ra, em đã cho anh rồi.”



Thời Niệm Niệm sửng sốt, sau đó lại gần ngẩng đầu lên hôn anh.



Giang Vọng cắt một miếng bánh ăn, mùi bơ sữa rất đậm, nhưng lại ngọt vừa phải, sự giỏi giang của Thời Niệm Niệm được thể hiện ở mọi mặt, cho dù là khía cạnh nào cũng có thể làm rất tốt.



Học làm bánh ngọt cũng vừa đẹp vừa ngon như thế.



“Giang Vọng à.” Cô thấp giọng gọi.



“Hửm?”



“Sau này em sẽ đón sinh nhật cùng anh, có được không?” Thời Niệm Niệm nói, “Anh không có điều ước gì, nhưng mà em có rất nhiều điều ước, có thể để em ước nhân dịp sinh nhật anh.”



Giang Vọng ngước mắt, nghiêng người hỏi: “Em có điều ước gì?”



“Em muốn Giang Vọng của em có thể vui vẻ mỗi ngày, muốn Giang Vọng khoẻ mạnh an khang, tai đừng đau nữa.”



Cô đỡ eo đứng thẳng lên kéo tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, nhìn anh khẽ giọng nói, “Còn muốn có thêm càng nhiều người yêu thương anh ấy.”



Giang Vọng của cô, chàng trai của cô, người hùng của cô.



Nên có được mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, anh không nên cô đơn, mà phải trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.



Tới gần ngày sinh dự tính, Thời Niệm Niệm xin nghỉ đẻ, vào bệnh viện ở luôn.



Giang Vọng đã sớm thu xếp xong một bệnh viện tốt, mời ba chuyên gia chăm sóc cô, ngày nào trong phòng bệnh riêng cũng sôi nổi vô cùng, hàng ngày luôn có người đến thăm Thời Niệm Niệm.



Bụng bắt đầu đau đẻ vào ngày sinh dự tính, trước khi đẩy vào phòng sinh cô phải chịu đựng ở phòng bệnh một lúc.



Giang Vọng nhìn cô đau đến mức trán mướt mồ hôi thì kìm nén đến mức đỏ cả mắt, giọng nghẹn ngào: “Bé cưng đừng sợ, anh đã mời bác sĩ tốt nhất, chắc chắn sẽ không sao đâu.”



Thời Niệm Niệm yếu ớt nở nụ cười, trái lại giơ tay lên vuốt tóc anh: “Có mà anh mới sợ ấy, anh đừng sợ.”



Lúc được đẩy vào phòng sinh thì mợ và Hứa Ninh Thanh cùng đến đây, mợ kéo tay Thời Niệm Niệm dặn dò một lúc lâu.



Hứa Ninh Thanh vỗ vai Giang Vọng, không nói gì.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút.



Giang Vọng lặng lẽ đứng cạnh tường, cằm khẽ ngước, bình tĩnh nhìn chiếc đèn phòng phẫu thuật đang sáng lên.



Không nhìn thấy Thời Niệm Niệm, không biết tình hình bên trong rốt cuộc như thế nào, cái trạng thái không thể kiểm soát này khiến Giang Vọng vừa bực bội vừa sốt ruột, từ lúc sinh ra tới bây giờ, chưa có lúc nào sợ hãi như lúc này.



Cho dù lần nào Thời Niệm Niệm khám thai cũng có kết quả tốt, cho dù anh cũng đã mời bác sĩ chuyên gia hàng đầu tới, nhưng anh vẫn không kìm được mà kinh hồn bạt vía, không cách nào chấp nhận được bất cứ một khả năng ‘lỡ may’ nào.



Loại trạng thái này đã đạt đỉnh khi tiếng trẻ con khóc vang lên lần thứ nhất.



Rồi rốt cuộc quay về chỗ cũ lần nữa khi hộ sản đẩy cửa đi ra nói: “Ba mẹ con mẹ tròn con vuông.”



Là hai bé trai.



Mợ kéo tay vỗ lưng anh, trái tim rốt cuộc cũng đặt xuống, lặp đi lặp lại: “Tốt quá rồi tốt quá rồi.”



Khi Thời Niệm Niệm được đẩy ra thì cả khuôn mặt nhỏ đầm đìa mồ hôi, sức lực đã cạn kiệt.



Giang Vọng quỳ xuống bên cạnh cô, vùi đầu vào gáy cô.



Hộ sản bế hai đứa bé ra, hai nhúm nho nhỏ, bọc rất kín, vẫn còn đang gào khóc, tiếng khóc to rõ ràng, mợ vui mừng không thôi, nhẹ nhàng cầm tay đứa bé.



Bà càng nhìn càng thấy đáng yêu, vừa định nói với Thời Niệm Niệm thì thấy Giang Vọng vẫn giữ tư thế cũ quỳ bên cạnh cô, vùi cả khuôn mặt vào cổ cô.



Dừng một hồi lâu, anh mới đỏ mắt ngẩng đầu lên, vuốt lòng bàn tay của Thời Niệm Niệm, đầu gục xuống nức nở nói: “Cảm ơn em, Niệm Niệm.”



Bởi vì cô, mà cuối cùng anh đã có thể đặt dấu chấm hết cho bức tranh về cái gia đình khiến anh hoàn toàn không muốn nhớ tới trước kia, anh đã có một gia đình đúng nghĩa thuộc về mình.



Một gia đình có Thời Niệm Niệm, còn có con trai của hai người.



Gia đình này sẽ sửa đổi lại hồi ức của anh về cái gia đình tan nát trong trí nhớ kia, anh và Thời Niệm Niệm sẽ cùng nhau sửa đổi.



Khi Thời Niệm Niệm tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm hôm sau, tấm rèm trong phòng bệnh vẫn được kéo kín lại như cũ, không lọt nổi chút ánh sáng nào, cô nhìn khoảng không trên trần nhà hơn mười giây, rồi sau đó mới nghiêng đầu nhìn sang một bên.



Thì thấy Giang Vọng đang nằm bò ra giường cô mà ngủ.



Dáng vẻ người đàn ông rắn rỏi và mạnh mẽ, người cao chân dài như thế mà lại nằm bò ra giường ngủ thoạt nhìn thật sự là có chút tủi thân.



Thời Niệm Niệm không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, cô cảm thấy cơ thể đã ngủ đến mức hơi nhức mỏi, vừa mới giật cánh tay thì Giang Vọng đã tỉnh, gần như là phản xạ có điều kiện mà nắm lấy tay cô.



Nhìn cô khoảng hai giây mới phản ứng được, anh khàn giọng nói: “Tỉnh rồi à?”



“Dạ.” Thời Niệm Niệm trở tay nắm ngược lại tay anh, “Anh ngủ luôn ở đây đấy à?”



Giang Vọng im lặng dụi mắt, hơi dừng rồi nói: “Không sao, em thế nào rồi, có đau nữa không?”



Thời Niệm Niệm lắc đầu, vươn tay về phía anh.



Giang Vọng lại gần, để cô có thể chạm tới mặt mình, bàn tay của Thời Niệm Niệm dán mặt anh, nhìn một lúc lâu, rồi nói: “Lúc em ở trong phòng sinh, có phải anh đã khóc không?”



Giang Vọng mím môi, không nói gì.



Thời Niệm Niệm cũng không quan tâm, khoé môi nhếch lên, mỉm cười dịu dàng, véo mặt anh một cái, than thở: “Sao mà anh còn thích khóc hơn cả em thế?”



Ánh mắt anh nặng nề, cũng không có nét cười, Thời Niệm Niệm nhìn anh, vẻ tươi cười dần dần mất đi, một câu “Anh làm sao thế?” còn chưa hỏi thành lời, thì Giang Vọng đã cúi người ôm mặt cô hôn lên.



Thời Niệm Niệm chớp mắt, vất vả thay đổi một tư thế thoải mái chút, rồi để mặc cho anh hôn.



Anh hôn rất dịu dàng, ngậm môi dưới của cô, lưỡi liế.m láp để lại một vệt nước ướt át, qua một lúc lâu mới dừng lại, nhưng người không lùi ra sau.



Đôi môi vẫn kề sát, khi nói chuyện cọ vào nhau, tạo ra sự mập mờ khiến người ta đỏ mặt dậm chân.



Anh thấp giọng nói: “Xin lỗi em, làm em đau rồi.”



Thời Niệm Niệm lại hôn anh, không đáp lại những lời này, đẩy anh ra một chút nhìn sang bên cạnh: “Cục cưng đâu rồi anh?”



Giang Vọng vẫn còn giữ nguyên tư thế kề sát vừa nãy, giọng khàn đi: “Ở phòng bên cạnh.”



“Anh đã nhìn chưa, có đẹp không?”



Lúc trước khi ở trong phòng sinh thật ra hộ sản cũng có ôm hai đứa bé cho cô xem, có điều lúc đó cô thật sự vừa đau vừa mệt, cũng chưa nhìn kĩ.



Giang Vọng vẫn luôn lo lắng cho Thời Niệm Niệm ở bên này, còn mợ và Hứa Ninh Thanh lại chơi với các cục cưng một hồi lâu, anh đã cho người chăm sóc, còn mình thì vẫn luôn ở cạnh Thời Niệm Niệm chưa từng rời đi.



Anh nói: “Để anh bảo người ôm qua đây xem xem.”



Rất nhanh thì hai cục cưng được bọc trong chiếc chăn nhỏ đã được ôm vào phòng, nhẹ nhàng đặt trong hai cái nôi trẻ con đã chuẩn bị xong trước đó.



Hai đứa nhóc mũm mĩm, không khóc cũng không quấy, chỉ lặng lẽ ngủ, trước đây khi làm kiểm tra thì được cho biết là thai đôi khác trứng, nhưng có lẽ là mới sinh, nên lúc này hai cục cưng thoạt nhìn vẫn rất giống nhau.



Giang Vọng đỡ Thời Niệm Niệm ngồi xuống mép giường.



Cô nhìn hai đứa nhóc mềm mại mà trái tim cũng nhũn cả ra, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nhỏ nhắn của chúng: “Anh nói xem bọn chúng lớn lên sẽ giống ai?”



Ánh mắt Giang Vọng nhìn hai cục cưng cũng mềm mại hẳn đi: “Giống em.”



Thời Niệm Niệm nhìn kĩ: “Sao em lại không thấy thế nhỉ?”



Anh nói: “Giống em mới tốt.”



“Vậy cứ giống em là được rồi.” Cô mỉm cười, rúc vào lòng anh, “Chúng nó phải thích bố chúng nó giống như em vậy.”



Hết ngoại truyện 10.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK