• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Ô Ân gối đầu lên hai tay nằm trên giường suy nghĩ sự tình, Liễu Tích Âm tắm rửa xong tháo xuống trâm cài tóc cùng đồ trang sức, tóc rối tung trèo lên giường, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng Ô Ân.


Liễu Tích Âm phát hiện Ô Ân nhìn chính mình, liền hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Cây trâm kia là đồ ta tặng ngươi sao? Ô Ân hỏi, nàng đưa đến nhiều đồ trang sức như vậy, chính mình đều không nhớ được vài thứ kia có hình dạng gì.

"Ngươi tặng đồ cho ta rất nhiều còn đặt ở Ung Quan thành."

"A! Này trí nhớ của ta."

Nhưng mà , tất cả đồ ở Liễu phủ đều bị Liễu Thiên Thác gói lại mang đi hết, sau đó còn gặp phải bọn thổ phỉ.

Ô Ân ngồi dậy, đánh một quyền lên giường.

"Đám hỗn đản này! Đánh cướp gì đó cư nhiên không báo cao."

Liễu Tích Âm có chút không hiểu, Ô Ân có nói qua với nàng rằng nàng an bài người người của mình mang theo thúc phụ và thím bên trong vòng vòng sa mạc, đi quanh co lòng vòng rồi lại đến tay Ô Ân?

"Đều là vật ngoài thân, để ngày mai hỏi lại đi." Liễu Tích Âm khuyên nàng.

"Không được, kia đều là đồ cưới nương để lại cho ta." Nói xong liền nhảy xuống giường, phủ áo khoác lên người, bước ba bước cũng thành hai bước đi ra ngoài.

Liễu Tích Âm "..." Đồ cưới?

Ô Ân đi tìm Kỳ Mộc Cách, để nàng cần phải đi điều tra rõ vài thứ kia đang ở nơi nào, sau đó vội vã về lại trong vương trướng, đi ra ngoài bất quá chỉ trong chốc lát, khi trở về trên người lạnh muốn đóng băng.

Lạnh run tiến vào chăn.


Liễu Tích Âm đem bình nước nóng đưa cho Ô Ân. Hỏi nàng:

"Những vật đó quý trọng như thế sao, lúc đó như thế nào không nói sớm?"

"Ta cũng không biết khi đó ngươi nghĩ gì, cũng không biết mở miệng như thế nào." Ô Ân nhớ khi đó chính mình đều muốn buông tay, ủy khuất nói: "Ngươi vì sao hai năm qua không viết thư cho ta."

"Lúc ấy, trong lòng ta thực loạn, không biết phải đối mặt với ngươi và A Chiêu như thế nào." Liễu Tích Âm gật đầu nhớ lại.

"Hơn nữa ta phát hiện ngươi không phải người Tống, cũng có chút không biết phải làm sao."

Ô Ân trợn tròn hai mắt, cả kinh nói: "Ngươi làm sao biết được?"

Liễu Tích Âm xoa xoa đường viền mặt mày Ô Ân.

"Tuy rằng ngươi dịch dung, nhưng mà vẫn còn chút giống người ngoại tộc, ta vốn tưởng rằng ngươi là người Liêu hay có lẽ chỉ là bách tính bình thường Tây Hạ, vì chiến loạn mà chạy đến Đại Tống sinh sống."

Liễu Tích Âm cười cười nói: "Còn nhớ ngày đó chúng ta đi du sơn ngoạn thủy không? Có một buổi tối ta tỉnh lại, nghe được A Thanh ngươi nói mớ."

"Ta tổng là sẽ không ở trong mộng nói chính mình là người Tây Hạ đi!" Chính mình cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy đi.

"Ngươi nói chính là ngôn ngữ Tây Hạ."

Từ nhỏ Liễu Tích Âm đã sinh sống ở biên qua, tuy rằng không nói được nhưng có thể nghe được.

"Đồ trang sức ngươi đưa đến đều là vật có giá trị xa xỉ, ta liền hoài nghi đến thân phận của ngươi không đơn giản."

"Cho nên ngươi liền một phong thư cũng không viết đến đây." Ô Ân nản lòng nói.

Liễu Tích Âm gật đầu, "Ta lúc đó liền nghĩ đến, ngươi đến Đại Tống là vì chuyện gì? Có phải có mục đích khác hay không?"

"Nhưng ta đối với ngươi đều là thực lòng chân tâm." Ô Ân vội vàng giải thích.

"Ta biết, nên cuối cùng mới quyết định đi Giang Bắc tìm được người liên hệ của ngươi, hỏi cho rõ ràng."

Sau lại liền không cần hơn nữa, gặp phải hồng thủy Liễu Tích Âm liền đem tất cả quên hết sạch.

"Kỳ thực lúc đó ta đi Đại Tống là vì xếp vào làm gián điệp, đào trộm phòng thủ của các thành trấn..." Ô Ân có chút thẹn thùng.

Lúc trước ngoài ý muốn Ô Ân cứu được Liễu Tích Âm, kỳ thực cũng không có ý nghĩ dư thừa nào, thầm nghĩ lợi dụng để chính mình biết thêm tin tức thuận tiện cho công việc, lúc đó nàng chỉ là một vương tử địa vị tràn ngập nguy hiểm, nơi nào sẽ suy nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ như thế nào chính mình lập công lớn để duy trì thế lực.

Liền tính nếu cuối cùng Liễu Tích Âm vẫn bị đưa đến Tây Hạ, có nàng ở đây cũng không có xảy ra chuyện gì, kết quả bất tri bất giác lại để trái tim rơi vào tay giặc.

Liễu Tích Âm tức giận chụp lên trên trán Ô Ân một chưởng, "Liền biết ngươi không có hảo tâm."

"Này kỳ thực ta đều không phải đào trọng được một vật trọng yếu nhất." Đột nhiên Ô Ân nghiêm trịnh trọng đứng lên.

"Còn có vật gì?" Liễu Tích Âm nghiêm túc hỏi.

"Ta đánh cắp được tiểu mỹ nhân đẹp nhất Đại Tống."

Liễu Tích Âm cảm thấy bạch nhãn gần đây lật đắc nhiều lắm, đã lười lại lật.


"Nếu như ta không mỹ mạo như vậy, ngươi liền không trộm?" Liễu Tích Âm hỏi.

Thần kinh Ô Ân căng thẳng, ý thức được vấn đề này rất nguy hiểm.

"Nếu như chúng ta cùng nhau trải qua những sự tình không thay đổi này, ta vẫn sẽ yêu ngươi, cho dù ngươi có xinh đẹp hay không!"

"Này còn không sai biệt lắm." Liễu tích Âm mĩm cười ngọt ngào.

Ô Âm nói đều là chân thành, cảm thấy thân thể mình trở nên nóng hơn, càng làm Liễu Tích Âm vớt vào trong lòng.

"Tích Âm, việc này ngươi cũng không thể nói cho Diệp Chiêu, này ta còn dùng đến."

"Vô luận ngươi muốn làm cái gì, ta đều không cản trở ngươi." Liễu Tích Âm nói: "Ta cũng mong muốn Tây Hạ có thể phồn vinh, nhưng Đại Tống, chung quy lại cũng là cố hương của ta."

"Ngươi mong muốn Tây Hạ cùng Đại Tống sống yên ổn cũng không có việc gì, này ta cũng biết."

"Ta không tiến công, Đại tống lại không nhất định sẽ đánh qua đây, này gút giữ lại, ta cũng không quá mức bị động."

Sau đó Ô Ân nói lời thề son sắt:

"Tích Âm, ngươi ở lại bên ta, ta sẽ không đi xâm lược Tống."

Liễu Tích Âm đem thân thể mình đến gần sát Ô Ân, oán trách nói:

"Dường như ta vì ngươi không cử binh phạt Tống mới cùng ngươi cùng một chỗ vậy."

Ô Ân cười ha ha, nói: "Mỹ nhân hiến thân vì nước, tinh thần khả quý." Tiếp theo cười xấu xa nói: "Nếu như ngày nào đó, Tích Âm ngươi chạy đi, ta lập tức thân chinh khởi binh đánh tới Biện Kinh kia."

Liễu Tích Âm: "Càn quấy!"

Nhớ tới Diệp Chiêu, Ô Ân nói: "Chờ  việc nghị hòa này  xong, ta nghĩ đem Diệp Chiêu bắt lại một hai năm mới thả lại, như vậy ổn thỏa một chút, miễn cho Tống trở mặt."

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Ô Ân nói.

"Đều y ngươi."

"Có lẽ..." Ô Ân cố ý dừng lại.


Chỉ thấy Liễu Tích Âm quả nhiên là ngẩng đầu nhìn nàng, bộ dạng này, còn làm bộ chính mình không lo lắng cho Diệp Chiêu.

"Ngươi để nàng phát lời thề, sau này tuyệt đối không tham dự đến chiến sự giữa Tống và Tây Hạ, chờ cho công văn nghị hòa đến, ta sẽ thả nàng."

Liễu Tích Âm gật gật đầu.

Chỉ chờ đến một lần dứt khoát như thế, Ô Ân bĩu môi, quên đi quên đi, như thế nào cũng là quan hệ biểu tỷ biểu muội, dấm chua này nàng sẽ không ăn.

Hai người không nói gì nữa, Ô Ân nhắm mắt chờ cơn buồn ngủ đến.

Liễu Tích Âm chọc chọc vào thắt lưng Ô Ân.

"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

"Biết rồi, Đại vương nhà ngươi lòng dạ thực rộng lớn." Ô Ân nắm chặt tay tay Liễu Tích Âm nói.

Lại chui vào trong lòng Ô Ân, Liễu Tích Âm cong cong khóe môi.

Ngẫm lại, lại mím chặt miệng. Liễu Tích Âm biết, nếu như không phải nàng, có lẽ Biện Kinh từ lâu đã là địa bàn của Tây Hạ, Diệp Chiêu cũng sẽ không bình yên vô sự, là Ô Ân nhân nhượng nàng.

Chính mình như vậy có ích kỷ quá hay không?

Tác giả có lời muốn nói:

Trời ạ, lúc trước dự định tám, chín vận chữ kết văn...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK