• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đến! Đến! Đến!


Bước trên thảo nguyên Khiết Đan~

Chiến thần dưới trướng kỵ binh a~

Rong ruổi tại đồng bằng.

Liêu hoàng đô a~

Tại trong lửa thiêu đốt.

Giết! Giết! Giết!

Đánh vỡ Nhạn Môn Quan của Tống~

Vương mang theo binh lính của người a~

Lướt qua rãnh trời.

Biện Kinh phồn hoa a~

Thuộc về con dân của chiến thần..."

Ô Ân mang theo cánh tay  cột băng vải, từ xa xa nghe tiếng ca của binh lính, hỏi:

"Ca dao này, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy."

Kỳ Mộc Cách nói: "Tựa hồ mới lưu truyền được một đoạn thời gian, ta không phải lần đầu tiên nghe được."


"Chiến thần là ai."

Kỳ Mộc Cách nói: "Tự nhiên là Đại Vương người."

"Thật không..."

"Tra cho ta."

"Vâng!"

Qua một hồi, một gã binh sĩ người Hán theo sau Kỳ Mộc Cách đi tới.

Ô Ân có thoáng chút ngoài ý muốn, nàng còn lo lắng ca dao này sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của quân sĩ người Hán, lại không nghĩ rằng đây là do một gã người Hán làm ra.

Binh sĩ người Hán quỳ một gối xuống.

"Bản vương lúc nào nói qua là muốn đánh Tống, ngươi lại trong quân doanh mà bịa đặt, có biết đây là tội chết."

Binh sĩ kia nghe xong có chút khẩn trương, nơm nớp lo sợ trả lời:

"Nhưng ở trong quân doanh, mọi người đều nói người là Đại vương anh minh thần võ, sớm muộn gì Trung Nguyên cũng thuộc về Đại Hạ." Nói xong là lo lắng lặng lẽ xem xét sắc mặt Ô Ân, thấy trên mặt Ô Ân không có vẻ tức giận, treo tâm buông một chút.

"Ngươi là người Hán, lại mong muốn bản vương đánh Đại Tống như thế sao?"

"Chúng ta là người Hán của Đại Hạ, không phải cũng là người Hán sao." Binh sĩ ngượng ngùng cười một tiếng "Kỳ thực, ta cảm thấy sinh sống ở Đại Hạ cũng khá tốt, trước đây khi ở Đại Tống, mỗi ngày đều theo cha mẹ trồng trọt. Quanh năm suốt tháng, lương thực trồng được gần như là phải nộp hết lên trên, bên trong quân doanh chúng ta, tất cả người Hán đều nói đi theo Đại vương người mới có con đường sống!"

Này vỗ mông ngựa thực đã đông cứng, bất quá Ô Ân cũng không thèm để ý tới cái này.


Để binh sĩ trở về, Ô Ân cũng quay về quân trướng.

Thác Á đang đứng bên bản đồ vẽ vẽ bức tranh.

Ô Ân hỏi: "Thế nào, hiện nay thế cục đã có phương pháp phá giải? Bản vương không muốn lãng phí nhiều binh lực vào Liêu quốc này."

Thác Á buông bút, đem bản đồ trên bàn chuyển sang hướng của Ô Ân.

"Có, mật thám báo lại, dẫn theo đường của tân phủ này, là kho lương thực, nếu chúng ta đánh trúng vào cái Châu này, sau đó vây quanh Liêu, để cho bọn họ cạn kiệt lương thực."

Thác Á nói tiếp:

"Nhưng là, cứng rắn mà nói, nếu cuối cùng Liêu quân bị hủy tiêu hết lương thực, chúng ta cũng không thể tốt hơn. Quân đội chúng ta vây khốn bọn họ, lương thực chúng ta cũng thật muốn tiêu hao."

"Còn có phương án khác sao?" Ô Ân hỏi.

Thác Á nói: "Tiểu hoàng đế Tây Liêu đang chạy trốn kia?

"Gia Luật A Liễn." Ô Ân nhớ tới người này. "Bản vương nhớ rõ một tháng trước, hắn lặng lẽ phái một gã sứ giả tới, nói bằng lòng quy thuận Đại Hạ."

Lúc đó, Tây Hạ tiến công thật thuận lợi, Ô Ân cùng Thác Á đều cho rằng muốn lợi dụng mười vạn binh sĩ trên tay Gia Luật A Liễn, sau đó đúng lúc không cần, cho nên không để ý đến.

Không nghĩ tới người Nữ Chân lại có thể đánh như vậy, vì muốn giảm bớt tổn thất binh sĩ, hiện tại là không thể không suy xét tìm đường tắt.

"Hiện nay, trên tay Gia Luật A Liễn bất quá cũng còn lại ba vạn quân, xung phong chính diện cũng không có tác dụng gì, bất quá giúp chúng ta làm nội ứng phá kho lương thực, vậy là đủ rồi."

"Chấp nhận hắn quy hàng."


Ô Ân chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài, Thác Á gọi nàng lại.

"Đại vương, nếu như chúng ta chậm lại dùng thời gian hai ba năm mà đánh, không cần chấp nhận điều kiện của Gia Luật A Liễn, cũng có thể đánh hạ Đông Liêu."

Ô Ân nói: "Bản vương không có thời gian."

Hiện tại, Thác Á hiếm khi đối với Ô Ân có một ít mạo phạm nói, nàng có thể nhận thấy được Ô Ân chậm rãi có sự thay đổi, có lúc nhìn qua thấy trong ánh mắt nàng không có tâm tình gì, lại không hiểu sao người ta vẫn cảm thấy có chút áp lực.

"Đại vương, có thể nói cho ta biết lý do ngươi phạt tống không? Ranh giới, thành trì, quyền lực, tài phú, báo thù đều có thể?"

"Nếu như chỉ vì cứu một nữ tử..." Thác Á do dự một chút, câu nói kế tiếp không có nói ra khỏi miệng.

Ô Ân nói tiếp: "Kia còn không bằng trở về thuê hoa, phải không?" Ô Ân hiểu rõ lời nói ác độc của Thác Á.

Ô Ân thở dài: "Có thể tất cả đều có."

Vì để Thác Á yên tâm, Ô Ân giải thích nói: "Không có thời gian, không phải hoàn toàn là vì diệt Tống, mật thám ở Biện Kinh trước khi chết truyền lại một tin tức hết sức có giá trị."

"Cái tên ở Nam Bình Quận vương phủ kia chính là một trong những mật thám." Thác Á nhớ lại trước đó không lâu, Ô Ân thưởng cho một gã nữ tử Tây Hạ ước chừng một xe bạc, còn phong tước vị, có người nói người nhà tên kia chính là mật thám.

"Đúng vậy, Diệp Chiêu mang thai." Ô Ân nói: "Tuy rằng hiện tại bản vương cũng không sợ nàng, nhưng lấy cường đánh nhược vẫn luôn là lợi thế."

Diệp Chiêu có thể sẽ không ngại với lời thề trước đây mà xuất chiến, Ô Ân cũng không cho phép, hiện tại lòng nghi ngờ của nàng càng ngày càng nặng, đem mong muốn của mình đặt trên người khác là một chuyện quá mức mạo hiểm, nàng sẽ không dễ dàng tin người khác lần nữa, nhất là quân địch.

"Xác thực là cơ hội tốt." Thác Á cười nói.

Đại Tống, Nam Bình Quận vương phủ.

Gần đây nhất, Triệu Ngọc Cẩn toàn thân vui sướng, thấy người nào cũng tủm tỉm cười chào hỏi.

Tất cả mọi người ai cũng đều biết, phu thê nhà hắn vất vả lắm mới có con, cũng sôi nổi chúc mừng.

Trong lòng Triệu Thiên Hữu ngược lại lại cảm thấy tràn đầy ủy khuất, nương trước đây cũng đã rất nghiêm khắc, không biết sau khi có đệ đệ muội muội tâm tình lại trở nên không ổn định, hóa ra trước đây chỉ biết bị mắng sai,  hiện tại lại còn biến thành chịu đòn.


Triệu Thiên Hữu núp ở phía sau hòn non bộ lặng lẽ khóc, thấy Liễu Tích Âm đi theo Liễu Thiên thác cùng Liễu phu nhân đến vương phủ chúc mừng.

Liễu tích Âm không muốn gặp Diệp Chiêu, một mình đi đến hậu viện, thấy được tiểu thiếu niên. Tuy rằng thật sự rất chán ghét Triệu Ngọc Cẩn , nhưng cũng không có giận chó đánh mèo với hài tử của bọn họ.

Chỉ là, sau đó chung quy là đối xứng, không bằng không cần xảy ra sự tình gì nữa. Đem tấm khăn tay nhét vào trong tay Triệu Thiên Hữu, Liễu Tích Âm sờ sờ đầu của hắn, không nói một lời nào liền đi.

Triệu Thiên Hữu lăng lăng nhìn một thân bạch y của Liễu tích Âm, trong lòng trần ngập nghi hoặc, rõ ràng là biểu di cười lên rất là ôn nhu, vì sao luôn lãnh đạm như vậy?

.

Khánh Lịch năm thứ bảy, Gia Luật A Liễn phản, mang ba mươi ngàn binh sĩ giúp Tây Hạ phá kho lương thực ở tân phủ đoạt được Đông Liêu, lương thực Đông Liêu bị đứt đoạn.

Không tới nửa tháng, phòng tuyến cuối cùng của Đông Liêu cũng bị vỡ, Đại vương Đông Liêu hàng, Tây Hạ không chấp nhận.

Vương thành Đông Liêu bị tàn sát, ngoại trừ bách tính bình thường, binh sĩ tộc Nữ Chân hầu như bị tàn sát không còn, ngọn lửa tàn sát hàng loạt dân trong thành đốt ròng rã ba ngày mới tắt.

Liêu Quốc bị diệt.

Đến đây, đông đến biển Nhật Bản, tây đến A Nhĩ Thái Sơn, bắc đến vùng sông Argun (sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp), nam đến Giang Bắc của Tống.

Đều lại lãnh thổ của Tây Hạ.

Tin tức truyền tới Đại Tống, triều đình đại loạn, tự Tống sau khi nghị hòa, ngôn luận Tây Hạ sẽ tiến công Đại Tống  lần thứ hai xôn xao.

Tác giả có lời muốn nói.

Liễu Tích Âm: Ngươi lại không đến đón ta, ta sắp phải già rồi. Khóc chit chit.

Ô Ân: Chờ ta tìm được bảy màu tường Vân Lai sẽ đến đón ngươi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK