Edit & Beta: Đoè
Đúng như Tưởng Hàng Dục đã nói, trên đường về ba đứa nhỏ không ngủ nhiều, sau khi được Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu đưa đi, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, giống như đang lây nhiễm, từng người bắt đầu ngáp dài.
Còn chưa kịp đến phòng ngủ, cặp song sinh đã ngủ thiếp đi trên vai Tưởng Hàng Đình.
Vào đến phòng ngủ, Hi Hi cũng không gượng nổi nữa mà vùi đầu vào gối rơi vào giấc mộng ngọt ngào.
Trẻ con là tổ hợp giữa ác quỷ và thiên thần. Khi tỉnh thì gào góc không khác gì quỷ nhỏ, làm cho người lớn đầu như bị bổ ra làm hai. Nhưng lúc chúng yên tĩnh lại chính là những thiên thần đáng yêu nhất, dễ khiến người ta mềm lòng nhất.
Ba anh em đang ngủ lúc này đều là thiên thần, rất mực dễ thương.
Ninh Chu nhẹ nhàng đắp chăn cho chúng, vẻ mặt trở nên dịu dàng.
Đến khi ngẩng đầu, cậu thấy Tưởng Hàng Đình đang nhìn mình.
"Sao vậy ạ?" Ninh Chu nhỏ giọng hỏi.
Tưởng Hàng Đình bước tới, vòng tay qua vai Ninh Chu dẫn cậu ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi đảm bảm tiếng nói chuyện của mình sẽ không thể đánh thức bọn nhỏ bên trong, Tưởng Hàng Đình nghiêm túc hỏi Ninh Chu: "Em rất thích trẻ con à?"
Tưởng Hàng Đình vốn không có ý định nhận nuôi con, nhưng nếu Ninh Chu nói muốn, hắn sẵn sàng tôn trọng nguyện vọng của cậu.
Chỉ trong nháy mắt Ninh Chu đã đoán được ý hỏi của Tưởng Hàng Đình, lập tức kinh hãi nhìn hắn: "Em vẫn còn là em bé mò!!!"
Lúc trước còn chăm cậu như em bé, ấy thế mà khi trông thấy bọn trẻ Tưởng Hàng Đình lại có ý muốn nhận nuôi con sao???
"Anh nuôi mình em còn chưa đủ hỏ?" Ninh Chu hỏi từ tận đáy lòng.
Cậu thừa nhận bọn trẻ rất đáng yêu. Nhưng chỉ có thể nhìn mà thôi, không thể dẫn theo nuôi nấng được đâu.
Đứa trẻ có nghe lời hay không, lớn rồi có hư hỏng hay không là một chuyện, quan trọng nhất là Ninh Chu cảm thấy mình không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Chính vì đã trải qua một số chuyện nên Ninh Chu hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của bố mẹ đối với sự trưởng thành của con cái.
Mà với tình trạng hiện tại, cậu vốn không thể đảm đương nổi trọng trách này.
Không phải cậu sợ đứa trẻ phá phách không nghe lời, mà cậu lo mình không thể cho con một môi trường yêu thương.
Tưởng Hàng Đình đối với phản ứng của Ninh Chu cảm thấy buồn cười, hắn cười ôm người vào lòng, một tay xoa xoa đỉnh đầu của Ninh Chu: "Được, anh sẽ nuôi bé."
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Ninh Chu, hắn lại hứa hẹn: "Chỉ nuôi mình em thôi."
- -
Đến trưa, khách tới nhà cũ ngày càng đông.
Những năm trước đây cũng là trọng đại như vậy, người hầu trong nhà cũ đã sớm quen thuộc với nó, đều rất thoải mái chuẩn bị yến tiệc.
Tổng cộng có hơn chúc bàn tiệc và một phòng ăn nhỏ đặc biệt dành cho bọn trẻ, sẽ có các chuyên gia trông nom chúng.
Đa số khách đến đều vì nghe nói năm nay Tưởng Hàng Đình dẫn theo một người đàn ông về cho nên rất tò mò về người này.
Sau khi nhìn thấy Tưởng Hàng Đình, hắn quả thật có dẫn theo sau một cậu con trai trông rất đẹp. Qua tương tác giữa bọn họ có thể thấy, cả hai đang ở giai đoạn yêu đương say đắm.
Họ cũng nhìn thấy hành động và thái độ của Tưởng Hàng Đình đối với chàng trai trẻ kia rằng hắn rất trân trọng cậu, kết hợp với sự thân thiết giữa chàng trai trẻ và bố mẹ của Tưởng Hàng Đình, họ cũng hiểu rõ về thân phận của cậu trai ấy.
Ngoài việc ghen tị với cậu được Tưởng Hàng Đình nuông chiều và một bước đạt tới đỉnh cao ra thì họ còn rất khách sáo khi nói chuyện với cậu.
Nhưng không phải ai cũng tự hiểu lấy được.
Chẳng biết là ai đã cho những người này thêm dũng khí mà tự nhận mình là trưởng bối của Tưởng Hàng Đình, uống vào mấy ly rượu vang đã tự nhận mình là người có quyền lên tiếng, bắt đầu trách móc Tưởng Hàng Đình trước mặt mọi người: "Hàng Đình à, không phải là chú có ý muốn nói gì cháu. Nhưng việc làm của cháu thật sự là vô trách nhiệm. Chi của ông nội cháu chỉ có một nhánh duy nhất, cháu là người thừa kế nên có trách nhiệm sinh con nỗi dõi tông đường, khai chi tán diệp vì nhà họ Tường. Cớ sao lại đi tìm một thứ......"
Nhất thời ông ta không tìm ra được tính từ nào để hình dung Ninh Chu, nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra cháu mình đã nói Ninh Chu là một diễn viên. Vì thế ông ta nói tiếp: "Cháu tìm con hát thì cũng được thôi nhưng nếu đối phương là nữ thì chú cũng không có ý gì. Sao cháu lại nghĩ quẩn trong lòng mà đi tìm một con hát không biết đẻ trứng chứ?"
Cái vị tự nhận là chú của Tưởng Hàng Đình ấy, khi nhắc đến Ninh Chu trong mắt ông ta vô cùng khinh thường cậu.
Những người ngồi trên bàn tiếc nhìn nhau, nhất thời rơi vào khoảng lặng quỷ dị.
Thực ra rất dễ đoán được ông già này đang nghĩ gì. Đơn giản là vì lão cảm thấy ông nội bà nội Tưởng Hàng Đình sẽ không chấp nhận Ninh Chu, cho nên lão mới nhân cơ hội này để bán mình trước mặt hai ông bà.
Tuy rằng Tưởng Hàng Đình hiện tại đã toàn quyền nắm giữ sự vụ nhà họ Tưởng, nhưng ông cụ vẫn là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Tưởng, thà ôm đùi ông cụ còn hơn ôm đùi kẻ khác.
Tưởng Hàng Đình từ trước đến nay không phải là người dễ tính gì, bây giờ có người nhảy ra chỉ vào mũi hắn nói những lời như vậy, hắn đương nhiên sẽ không lựa chọn cứu mặt đối phương.
Hắn thờ ơ liếc nhìn đối phương, cười nói: "Chú? Sao tôi lại không nhớ mình có một người chú như này nhỉ? Uống mấy ly rượu vào nhưng đừng quên thân phận của mình chứ."
Tưởng Hàng Đình lại nói: "Tôi đang nghĩ, nhà họ Tưởng chúng tôi cũng đâu có ngôi vị hoàng đế cần người thừa kế nhỉ? Tôi kết hôn với ai, muốn có con hay không thì liên quan gì đến ông vậy?"
Lão già kia không ngờ Tưởng Hàng Đình sẽ phản bác lại mình như vậy, tức giận đến hất râu trừng mắt. Tưởng Hàng Đình không nể mặt ông ta!
Lão đỏ bừng mặt nhìn về phía ông cụ: "Anh lớn, anh định cứ như vậy đứng trơ mắt nhìn huyết mạch của mình bị cắt đắt sao?"
Ông cụ đặt ly rượu trên tay xuống, ngồi yên trên ghế. Ông cụ chỉ cau mày mím môi, cả người đều tràn đầy uy nghiêm: "Tôi còn sống tốt, con trai tôi cũng còn sống, huyết mạch nhà tôi còn ở đâu ra nữa? Nay là ngày Tết mà còn không biết cách học ăn nói cho tử tế sao?"
Ông cụ trông có vẻ là một người hiên lành, cả ngày vui tươi hớn hở, người không biết sẽ lầm tưởng ông là một ông lão bình thường. Nhưng ông thật sự đã từng bước ra từ chiến trường, vẫn cứu vãn được cơ nghiệp lớn của gia tộc nhà họ Tưởng trong những năm loạn lạc nhất.
Làm sao một người như vậy có thể là một ông lão bình thường được?
Chỉ là sau khi về hưu và sống ở nông thôn không còn tranh chấp, mưu mô nữa nên phong thái của ông trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều và có người cũng quên mất ông từng là một người oai nghiêm như thế nào.
Lão già kia cảm thấy ớn lạnh sống lưng, lập tức bào chữa: "Ý tôi không phải vậy, Hàng Đình hiện tại kết hôn với một con hát và tương lai sau này sẽ không có con cái, chẳng phải sau này huyết mạch nhà ngài sẽ bị cắt đứt sao?"
Ông cụ: "Thời thế đã thay đổi, ngày nay chú trọng yêu đương tự do bình đẳng, Hàng Đình thích ai, kết hôn với ai là chuyện của nó. Chỉ cần Hàng Đình hạnh phúc, người làm ông nội như tôi cũng thấy mỹ mãn. Còn chuyện con cái, cậu nghĩ nhà họ Tưởng chúng tôi sẽ không tìm ra được người thừa kế phù hợp nhất sao?"
Nói tới đây, ông cụ còn nói thêm: "Còn một điều nữa, tôi phải sửa lại cho đúng, đây là thời đại nào rồi mà còn gọi là con hát? Tiểu Chu nhà tôi là diễn viễn đấy, nói đúng hơn thì nó là văn nhân nghệ thuật. Mau thu lại suy nghĩ lố bịch của mình đi, nếu không sẽ bị người khác cười vào mặt cho."
Khi nói đến công việc của Ninh Chu, giọng điệu của ông cụ ngập tràn vẻ tự hào, không có vẻ gì là tức giận cả. Nhưng vẫn liên tục đánh vào lão già kia, trong lời nói chất chứa vẻ bênh vực Ninh Chu.
Giờ thì dù có là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra mối quan hệ của Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đã được ông cụ Tưởng thừa nhận, người khác có nói thế nào cũng không giúp ích được gì.
Lão già kia vốn muốn có được sự công nhận của ông cụ Tưởng nhưng chẳng ngờ kết quả lại như vậy. Cảm giác như có ai đó đang ấn vào vai và tát mạnh vào mặt lão ta.
Lão ta chỉ có thể tuyệt vọng quay về vị trí của mình, không dám ngẩng đầu lên.
Sau chuyện này, những người khác có mặt ở đây chỉ đành cẩn thận thu hồi lại tâm tư của mình. Chính bọn họ bám theo nhà họ Tưởng, nếu chủ nhân nhà họ Tưởng đã chấp nhận người cháu dâu là Ninh Chu, vậy bọn họ cũng không thể nào không đồng ý.
—
Bữa tiệc kết thúc đã là ba giờ chiều, những người có tư cách ở lại trong nhà cũ đều ở lại, còn những người không đủ tư cách thì bị người hầu tiễn đi từng người một.
Ngôi nhà náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, Ninh Chu cuối cùng cũng cảm thấy lỗ tai mình được xoa dịu.
Giữa trưa cậu quay về phòng ngủ đánh một giấc, sau khi tỉnh lại thì phát hiện Hàn Kỳ gửi tin nhắn đến cho mình.
Hàn Kỳ: Tối nay có tiện không? Nếu tiện thì 9 giờ vào mở livestream.
Hàn Kỳ: 《 Quỷ Quyệt Thiên Hạ 》sẽ ra thông báo chính thức vai trò người đại diện vào lúc 9 giờ, cậu livestream một lúc rồi tiện thì nhắc đến《 Quỷ Quyệt Thiên Hạ 》chút nhé.
Hàn Kỳ biết Ninh Chu về nhà Tưởng Hàng Đình ăn Tết sẽ không tiện, cho nên cô cũng không bắt ép Ninh Chu phải livestream.
Ninh Chu không trả lời lại Hàn Kỳ ngay mà gửi tin nhắn cho Tưởng Hàng Đình.
Chu Tử: Tưởng tiên sinh, tối nay còn hoạt động nào khác không ạ? Có tiện không nếu 9 giờ em livestream?
Tưởng Hàng Đình đang nói chuyện với Tưởng Hàng Dục trong thư phòng, thấy tin nhắn trên điện thoại, hắn vừa tiếp tục nói chuyện với Tưởng Hàng Dục vừa cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.
Hắn vừa nói vừa nhanh tay gõ chữ trả lời tin nhắn Ninh Chu.
Tưởng Hàng Đình: Livestream cái gì?
Ninh Chu trả lời lại rất nhanh.
Chu Tử:《 Quỷ Quyệt Thiên Hạ 》chuẩn bị công bố người đại diện, em hỗ trợ quảng bá.
Tưởng Hàng Đình: 9 giờ bắt đầu đúng không? Chắc là lúc đó đã xong bữa tối đêm giao thừa rồi, không còn gì để làm nên có thể livestream.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Tưởng Hàng Đình, Ninh Chu nhắn lại cho Hàn Kỳ.
Nhưng vừa gửi tin nhắn đi, Ninh Chu lập tức rơi vào sự bối rối.
Toà nhà của Tưởng gia là nhà cổ, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể đoán ra lai lịch của ngôi nhà, nếu chẳng may ngôi nhà bị lộ trên livestream, có lẽ sẽ gây nên một làn sóng dư luận lớn.
Bị bàn tán chỉ là thứ yếu nhưng không biết có gây nên phiền toái cho nhà họ Tưởng hay không.
Hàn Kỳ nào đâu biết được, lần đầu tiên livestream Ninh Chu không lo lắng về biểu hiện của mình trong buổi phát sóng mà là lo lai lịch của mình sẽ để lộ ra nhiều vấn đề.
Ninh Chu lại nhắn tin hỏi Tưởng Hàng Đình, hỏi hắn có chỗ nào thích hợp để cậu livestream hay không.
Tưởng Hàng Đình trả lời rất nhanh.
Tưởng Hàng Đình: Hình như là không có.
Tưởng Hàng Đình: Toà nhà này chỗ nào cũng là đồ cổ, vừa lọt vào ống kính cái là có thể sẽ bị chuyên gia phát hiện ra ngay.
Ninh Chu:......
Cậu chợt cảm thấy có chút bất an.
Chiếc ghế dưới mông cậu liệu có phải đáng giá ngàn vàng không, ấm trà cậu vô tình làm rơi xuống đất giữa trưa phải chăng là đồ cổ giá trị trên trời?
A, phiền phức quá đi.
Đây có lẽ là nỗi ưu phiền của người giàu.
Danh Sách Chương: