Thượng Minh Lữ đau đớn, ngã quỵ xuống sàn không ngừng cắn răng chịu đựng cơn đau mà lòng ngực truyền đến.
Ngô Tuyết bên này khóc đến thương tâm nhưng cố gắng nhịn, bà cũng đang tự trách bản thân mình.
Bà luôn cho rằng mình là người mẹ hiểu con cái nhất cho đến khi Tiểu Khiết xảy ra chuyện, bà...cái gì cũng không hề biết.
Thật đáng trách!
Thấy chồng mình đau đớn quằn quại, Ngô Tuyết nhanh chóng chạy đến đỡ đần, giọng nói mang theo sự đau đớn tột cùng:
"Lão Thượng, ông bình tĩnh đừng để Tiểu Khiết thấy.
Con bé sẽ đau lòng"
Thượng Minh Lữ đưa mắt nhìn, vành mắt đỏ hoe, ông tự cười chính mình.
"Tiểu Khiết có người cha như tôi thật là đáng thương"
Ngô Tuyết bật khóc, khoé mắt già nua rơi hàng lệ.
"Tôi cứ nghĩ mình là người mẹ tốt, suy cho cùng cũng chỉ là người mẹ vô tâm"
Thượng Minh Lữ dùng sức bám vào tường đứng dậy, lau đi nước mắt của người đàn ông trước giờ chưa từng rơi lệ.
Nhìn Ngô Tuyết khẽ vỗ lên mu bàn tay bà.
"Nhanh! Lau nước mắt đi, chúng ta thăm con bé.
Đừng để Tiểu Khiết một mình"
Ngô Tuyết gật đầu, nhanh chóng bình tâm, lau khô đi nước mắt nhưng vành mắt đỏ hoe, người khác nhìn vào liền đoán được.
Đẩy cửa tiến vào.
Thượng Khiết My ngoan ngoãn nằm trên gường, tay nhỏ lí lắc vẽ vẽ trên không trung nghịch ngợm.
Nghe thấy tiếng mở cửa liền lòm còm ngồi dậy.
Thượng Minh Lữ thoáng giật mình.
Đi đến xoa đầu cô, nhẹ nhàng khuyên: "Con ngồi dậy làm gì, phải nghỉ ngơi cho tốt"
Cô hào hứng, tâm trạng vô cùng vui vẻ nhiệt huyết, giọng nũng nịu làm nũng với Ngô Tuyết: "Mẹ! Tiểu Khiết rất nhớ Mẹ"
Cô ôm chầm lấy Ngô Tuyết, dụi dụi mặt vào ngực bà.
Ngô Tuyết sóng mũi cay cay chạnh lòng.
Thượng Minh Lữ vì không muốn cô phát hiện ra sự khác thường của Ngô Tuyết liền giả bộ đau buồn, gương mặt xụ xuống: "Tiểu Khiết không nhớ ba sao, chỉ nhớ mẹ con à.
Ba thực sự ghen tỵ"
Sau đó nháy mắt với Ngô Tuyết, ám chỉ *bà hãy thôi xúc động*
Ngô Tuyết thấy được liền ngước mặt lên trần nhà, trấn tỉnh bản thân phải hoàn toàn thoải mái.
Thượng Khiết My oan ức nghiêng người ôm tay Thượng Minh Lữ lắc lư chu môi giải thích: "Không có, con cũng nhớ ba"
Thượng Minh Lữ cười ha hả, vỗ nhẹ đầu nhỏ y như trách yêu (cái trách yêu của một người cha).
Cô ngẩng đầu, chớp mắt ngây thơ hỏi: "Ba mẹ đến bao giờ thế ạ"
Thượng Minh Lữ do dự.
Thật ra, ông ở đây nguyên đêm nhưng lúc sáng có về công ty, còn vợ ông thì đi xuống quầy lấy thêm một vài bộ đồ bệnh nhân kèm theo việc gọi Tiểu Nhã nấu đồ ăn mang vào.
Ông đến đây từ lúc Ngao Trạch Vũ nói điều kiện thứ nhất với cô, ông định đi vào nhưng có một thứ gì đó cố gắng níu chân ông lại, xoay người lại là vợ mình, thấy bà lắc đầu nên cả hai cứ trầm ngâm đứng ở cửa nghe hết thảy những gì cô kể, từ đó ông mới biết được những gì cô đã trải qua, ông mới biết được bản thân mình làm cha mà vô tâm thế nào với cô con gái nhỏ trên vai gánh vác cả vạn vết thương.
Ngô Tuyết thấy ông do dự liền trả lời thay: "Ba mẹ vừa đến thôi"
Cô gật gù, sao đó nhìn vào mặt Ngô Tuyết, phát hiện vành mắt của bà đỏ hoe lại còn hơi sưng.
Ngô Tuyết bắt gặp ánh mắt dò xét liền cố gắng tránh né, nhìn về hướng khác.
Cô thấy được sự tránh né của bà, càng khẩn định có việc gì đó giấu mình liền lo lắng vội hỏi: "Mẹ! Mẹ khóc phải không"
Ngô Tuyết cùng Thượng Minh Lữ lúng túng: "...."
"Sao mẹ lại khóc, mẹ đừng giấu Tiểu Khiết có được không, Tiểu Khiết thấy mắt mẹ đỏ lại còn sưng.
Mẹ nói với Tiểu Khiết đi, Tiểu Khiết sẽ giúp mẹ"
Giọng nói non nớt cùng sự lo lắng khiến cho Ngô Tuyết dù cứng rắn bao thì thì nghe giọng nói đó liền suy sụp bấy nhiêu.
Bà ôm mặt xoay lưng bật khóc dữ dội.
Cô hoảng hốt, định lấy tay bứt sợi dây chuyền nước biển.
Thượng Minh Lữ nhanh chóng ngăn cản.
Thượng Khiết My thấy mẹ khóc, lòng cũng đau, nỉ non gọi: "Mẹ"
Ngô Tuyết xoay người ôm chầm lấy Cô, bà không ngừng khóc, nước mắt làm ướt cả tóc cô.
Đụng trúng vết thương, Cô đau nhưng không nỡ đẩy bà ra, mặc cơn đau truyền đến dữ dội để mặc cho mẹ ôm.
Tiểu Khiết, mẹ đau lắm, vì mẹ vô tâm không tìm hiểu con đã trải qua những gì mà chỉ bù đắp những vật chất cho con.
Mẹ thật tệ!
Thượng Minh Lữ thấy bà ôm càng ngày càng chặt, rồi nhìn gương mặt của Cô khẽ biến sắc, hình như đang chịu đựng.
Ông gấp gáp tách bà ấy ra.
"Bà đừng như vậy, con bé còn bị thương"
Ngô Tuyết bất thình lình nhớ lại, vội xem xét vết thương trên người cô.
"Mẹ xin lỗi nhé, con đau ở đâu nói cho mẹ nghe đi, mẹ ôm chặt như vậy con đau ở đâu, mẹ đi kêu bác sĩ"
Nói xong, không đợi cô trả lời xoay người hướng đến cánh cửa bước đi.
Cô hoảng hốt: "Mẹ, con không đau, vừa rồi không đụng vết thương ạ"
Ngô Tuyết nghe thấy, không bước đi nữa mà xoay người trở lại bên gường bệnh.
Vuốt những sợi tóc đang tán loạn trên gương mặt cô.
"Con đói rồi phải không?"
Cô chưa kịp nói thì bà đã xoay người nói với Thượng Minh Lữ.
"Tôi đã dặn Tiểu Nhã đem đồ ăn tới rồi.
Chắc bây giờ đến rồi đấy Ông xuống dưới đem lên đây cho Tiểu Khiết đi"
Thượng Minh Lữ dặn dò cô vài câu rồi xoay người đi.
_________________________.
Danh Sách Chương: