Rõ ràng là Diệp Thiêm diễn tốt hơn trước đó rất nhiều, chí ít là không vừa khóc vừa thét như tự high nữa.
Đạo diễn thấy cậu ta vỡ ra rồi, bèn đi đến chỉ bảo thêm mấy câu. Quay thêm hai lần nữa, tuy hiệu quả cuối cùng vẫn chưa được như ý, nhưng cũng xem như là không khiến người ta tụt mood nữa.
Xem chừng Diệp Thiêm cũng đã phát huy đến cực hạn diễn xuất của mình, nếu quay tiếp, chưa chắc cậu ta đã có thêm đột phá gì lớn.
Đạo diễn bèn hô "Tan làm", vừa dứt lời, đoàn phim lập tức sục sôi, nhiệt liệt vỗ tay, còn có không ít người hô "Đóng máy rồi
Phó đạo diễn hô lớn vào miệng loa: "Tối nay đúng tám giờ tiệc đóng máy sẽ bắt đầu, mọi người nhớ đến đúng giờ đấy!"
―
Lý Dương Kiêu nhìn đám đông ồn ào náo nhiệt, cười cười, quay lại phòng nghỉ của mình.
Có vài nhân viên đoàn phim bước vào, cầm giấy bút đến ôm và xin chữ ký của y. Lý Dương Kiêu nhận lời, nghiêm túc viết lên đó lời chúc phúc mà mình dành cho bọn họ.
Người cuối cùng đến là cậu fan đàn em Hồ Dịch, cậu ấy để máy móc đã thu dọn xong xuống cạnh tường, đi vào nói với Lý Dương Kiêu: "Đàn anh, anh có cần em dọn dẹp giúp không?"
"Hả?" Lý Dương Kiêu quay đầu nói, "Cảm ơn, không cần đâu, anh cũng không nhiều đồ, sắp xong rồi."
"Vậy đàn anh..." Hồ Dịch gãi đầu nói: "Anh cũng ký tên giúp em nhé."
Lý Dương Kiêu ngạc nhiên nói: "Hửm? Mấy cô gái trẻ xem náo nhiệt thì thôi đi, sao đến cả cậu cũng muốn xin chữ ký."
"Anh là thần tượng của em mà... Đương nhiên là phải xin chữ ký rồi."
Lý Dương Kiêu cười cười, đứng thẳng dậy bảo: "Cầm qua đây đi, giấy đâu?"
"Ký luôn lên áo em này, đi cùng đoàn em đều mặc chiếc áo này, ký lên thì sẽ có ý nghĩa kỷ niệm hơn." Đàn em nói đoạn, quay lưng lại với Lý Dương Kiêu.
"Ký lên quần áo à... Đợi anh bấm bụng thiết kế cái đã." Lý Dương Kiêu cười nói: "Tay hơi run, sợ ký hỏng."
"Không việc gì, ký hỏng thì càng ý nghĩa hơn, độc nhất luôn mà."
Lý Dương Kiêu bị chọc cười, vẩy nhẹ bút, ký tên mình lên phía trên, sau đó trả bút lại: "Ký xong rồi."
Hồ Dịch nhận lại bút, lại nói tiếp: "Đúng rồi đàn anh, em đang quản lý một diễn đàn phim ảnh không chuyên, em muốn đưa các tác phẩm trước kia của anh lên đó, được không ạ?"
Lý Dương Kiêu nói: "Được chứ."
"Thật ạ?" Hồ Dịch trông có vẻ rất vui mừng:""Trộm Tim" với "Xa Xăm" cũng đăng được ạ?"
"Cứ đăng đi, sở dĩ là cũng muốn đăng lên mạng mà. Có điều sau đó địa chỉ những trang web đó đều hết hiệu lực mà thôi. Bây giờ có chỗ đăng tải mới rồi anh cảm ơn cậu còn không kịp nữa là."
Hồ Dịch cười toe toét, dường như lây lan cho cả Lý Dương Kiêu, cộng với tiếng nhảy nhót reo mừng ồn ào phía bên ngoài, tâm trạng của y cũng khá hẳn lên.
―
Lý Dương Kiêu hờ hững thu dọn đồ đạc, y định đợi đến lúc mọi người đi hết, sẽ tự mình đi thăm thú trọn vẹn lại trường quay một vòng, sau đó mới đến tiệc đóng máy. Dù gì y cũng không cần về khách sạn thay đồ.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên y quay xong một bộ phim truyền hình. Quay mất hơn ba tháng, sớm chiều sống chung với các nhân viên ở đây nên đến khi thật sự đến ngày đóng máy này, y lại có cảm giác không chân thực
Người ở trường quay lục tục đi hết, thanh thế bên ngoài cũng nhỏ dần đi. Lý Dương Kiêu thay sang quần áo của mình, ngồi lên sofa, lại lôi quyển kịch bản không biết đã được lật giở bao nhiêu lần kia ra.
Quyển kịch bản kia đã bị lật ra xem nhiều nên cũ lắm rồi. Mép giấy đã hơi quăn lại, mỗi trang bên trong đều ghi lại những suy nghĩ khác nhau mà y tạm thời nghĩ ra, cũng ghi lại ba tháng gắn bó của y với La Tử Minh.
―
Y khá thích La Tử Minh, như lời Thập Mộc từng nói - cậu ta cà lơ phất phơ, cố chấp, tùy hứng, giống như một đưa trẻ mãi mãi không trưởng thành. Nhưng cậu ta chân thành, ngây thơ, không thích làm luật sư liền tiêu sái đi luôn, bị Triệu Khả Nghiên từ chối thì ngoạc mồm ra khóc.
Trang cuối cùng trong kịch bản, La Tử Minh rời khỏi cương vị thực tập sinh công ty luật, tạm biệt cả Triệu Khả Nghiên. Y nhận lời mời của một ngôi trường nước ngoài, theo học nhiếp ảnh đúng như ước nguyện của mình.
Thập Mộc từng tâm sự với Lý Dương Kiêu về nhân vật này. Cô ấy nói, rất nhiều người trong kịch bản này đều trưởng thành lên, nhưng chỉ có riêng La Tử Minh đến cuối cùng vẫn không trưởng thành. Bởi vì thế giới của người trưởng thành rải rác gai nhọn, con đường phía trước dài đằng đẵng, nhưng rất ít người có dũng khí để quặt ngang ở ngã rẽ.
Thập Mộc nói cô ấy không nỡ để La Tử Minh trưởng thành. Trong hiện thực không có ai mãi mãi ngây ngô cả, nhưng trong tiểu thuyết lại có thể. Thế giới của người trưởng thành ăn tươi nuốt sống, cứ để cho Triệu Khả Nghiên và Quý Song Trì kề vai chiến đấu, còn về La Tử Minh, cứ để cho cậu ấy làm một thiếu niên vô tư đi.
La Tử Minh thật may mắn, khi đó Lý Dương Kiêu đã nghĩ như vậy.
―
"Anh Dương Kiêu, anh đi về khách sạn cùng xe của đoàn không?" Có nhân viên đoàn phim nhoài người ở cửa hỏi y.
Mạch cảm xúc Lý Dương Kiêu bị cắt ngang. Y bèn đặt kịch bản xuống nói: "Anh không về khách sạn đâu, chốc nữa sẽ đến tiệc đóng máy luôn."
"Anh Dương Kiêu vẫn đang xem kịch bản hả? Anh đừng có tẩu hỏa nhập ma luôn đấy nhé." Cô gái kia trêu chọc y.
"Cảm ơn đã nhắc nhở nhé." Lý Dương Kiêu cũng cười nói.
―
Điện thoại trên bàn rung nhẹ. Lý Dương Kiêu cầm nó lên, là Trì Minh Nghiêu gửi tin nhắn đến: "Quay xong rồi à?"
Lý Dương Kiêu nhắn lại: "Quay xong rồi, chút nữa tôi sẽ đến tiệc đóng máy."
Một tin nhắn thoại nhanh chóng được gửi đến: "Đừng có đi xe của đoàn phim, tôi đến đón em, đang trên đường rồi. Hơi kẹt xe tí, đừng vội."
Lý Dương Kiêu nhìn điện thoại cười cười, trả lời: "Ừ, không vội."
―
Bên ngoài dần im ắng. Vì hôm nay toàn bộ đoàn phim phải tham gia tiệc đóng máy nên mọi người đều tản ra nhanh chưa hơn bao giờ hết. Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, trường quay rộng lớn như vậy đã không một bóng người.
Lý Dương Kiêu cầm kịch bản đi ra ngoài, dạo một vòng quanh địa điểm quay phim. Phòng làm việc của công ty luật, phòng của La Tử Minh... Gần như tất cả mọi cảnh quay trong phim đều được đặt ở trường quay này. Y chầm chậm đi qua những dựng cảnh, hồi tưởng lại không khí khi quay những cảnh này.
―
Tối nay phát sóng rồi, Lý Dương Kiêu cảm giác trong lòng mình có đôi chút thấp thỏm. Bĩnh tĩnh mà nói, bộ phim này không hẳn là một thử thách quá lớn với y, y diễn khá tập trung, cũng xem như hài lòng với kết quả, nhưng vẫn có phần thấp thỏm.
Sau khi phát sóng, phản ứng của khán giả sẽ ra sao? Liệu bọn họ có thích La Tử Minh không? Lý Dương Kiêu ngày mai sẽ ra sao? Lý Dương Kiêu sau một tháng nữa sẽ như thế nào?
Tất cả mọi chuyện vẫn chưa có lời giải đáp. Có thể y sẽ lại đứng trước một khởi đầu mới.
Cảm giác này không hề xa lạ gì, dù sao thì khi trù bị cho "Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ", khi được thông báo tham gia "Cao Nguyên Bên Sông", cảm giác này cũng từng xuất hiện.
Con đường phía trước mơ hồ như bị một màn sương dày lấp trời che đậy. Có thể thấp thoáng thấy được nắng mai yếu ớt ở phía xa xa, nhưng lại không biết trước khi mặt trời ló rạng sẽ phát sinh những chuyện gì? Sẽ đạp phải cống ngầm? Hay gặp phải thú dữ?
Lý Dương Kiêu trước kia thích những điều chưa biết, nhưng y của bây giờ lại khó mà tránh khỏi chút cảm giác e sợ.
Lý Dương Kiêu bước chậm rề rề hết một vòng, sắc trời đã dần dần chuyển tối. Y lôi điện thoại ra, cúi đầu xem giờ, đã sáu giờ hơn rồi, thử nhẩm tính thời gian, phải một lúc nữa Trì Minh Nghiêu mới đến. Cả không gian rộng thênh thang dần tối đi, khiến cho người ta liên tưởng đến bối cảnh trong những bộ phim kinh dị, Lý Dương Kiêu quyết định sẽ ra ngoài đi dạo.
―
Y đút điện thoại vào trong túi, không nhanh không chậm đi ra cổng trường quay. Nhưng chưa đi được mấy bước, bên cạnh bất chợt va phải một người vội vã xông tới. Lý Dương Kiêu không kịp tránh, vai bị va mạnh vào người kia, đau đến mức thở ra một hơi lạnh.
Người kia vội vàng liếc nhìn y, nói một tiếng "xin lỗi" rồi cũng chạy mất dạng.
Làm gì mà phải vội thế nhỉ? Lý Dương Kiêu nhíu mày, không bỏ vào đầu, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đang đi thì chợt tỉnh ngộ, thò tay vào túi quần -- Quả nhiên là bị móc mất điện thoại rồi!
"Đậu." Lý Dương Kiêu chửi thầm một câu, ngoảnh đầu lại đảo mắt nhìn quanh, tung tích của người kia đâu rồi? Y chạy vọt lại chỗ vừa rồi bị đụng, thở dốc nhìn sang bên cạnh, định đuổi theo hướng người kia vừa chạy ban nãy.
Nhưng còn chưa nhấc chân lên, đã nghe thấy một giọng nói quen truyền đến từ trường quay: "Anh Dương Kiêu."
Giọng nói kia cất lên giữa trường quay rộng thênh thang, dường như hơi bị vọng lại, khiến người nghe sởn tóc gáy.
Là Diệp Thiêm
Cậu ta đứng giữa trường quay tối om om, biểu cảm trên mặt bị sắc chiều u ám che giấu, khiến người khác khó mà nhìn rõ được.
Cậu trai gầy yếu đứng giữa trường quay rộng mênh mông, cảnh tượng này khiến trong lòng Lý Dương Kiêu xuất hiện dự cảm không tốt.
―
"Sao cậu lại ở đây?" Lý Dương Kiêu định thần lại hỏi cậu ta
"Anh Dương Kiêu, anh đang tìm điện thoại sao?" Diệp Thiêm giơ một tay lên - trong tay cậu ta rõ ràng là đang cầm điện thoại của y!
Lý Dương Kiêu trầm giọng hỏi: "Sao nó lại ở chỗ cậu?"
Diệp Thiêm không trả lời y mà chỉ nói với giọng vô tội: "Anh Minh Nghiêu vừa mới gửi tin nhắn cho anh, một tin nhắn thoại, em không mở được khóa, không nghe được."
Cảm giác bất an trong lòng y càng trở nên mãnh liệt. Lý Dương Kiêu đã bắt đầu suy nghĩ hay là trực tiếp quẳng điện thoại đi mà chạy. Nhưng y vừa mới nghiêng đầu, ánh mắt chợt lóe đã nhìn thấy hai người đang hướng đến chỗ y!
Hai người này rõ ràng là cũng chẳng tốt lành gì, khiến tim y hẫng hẳn xuống -- Xem ra không kịp chạy nữa rồi.
Y không thèm phí lời với Diệp Thiêm, nhanh chóng chạy về phía cậu ta.
Có thể là vì không ngờ Lý Dương Kiêu sẽ làm như vậy, cũng có thể là bị cảm giác tội lỗi không thường thấy dọa sợ nên Diệp Thiêm lùi về sau một bước theo bản năng
Lý Dương Kiêu áp sát, vươn tay túm lấy cổ áo cậu ta: "Là Trần Thụy bảo cậu làm thế này? Gã đâu?"
Diệp Thiêm nuốt nước bọt, trông có vẻ khá căng thẳng: "Anh, anh ấy..."
Chưa dứt lười, Lý Dương Kiêu đã vươn cánh tay kia ra, ra sức giành lấy điện thoại mình trong tay Diệp Thiêm, sau đó buông cổ áo cậu ta. Hai người phía sau chỉ còn cách y có vài bước chân, y trốn vào phòng nghỉ trong cùng, đồng thời đưa tay khóa cửa.
Y tựa lưng lên cửa, lấy điện thoại ra mở khóa, đầu ngón tay cũng run rẩy.
Y nhìn thấy tin nhắn thoại phía trên của Trì Minh Nghiêu, tuy y rất muốn biết trong đó nói gì, nhưng không kịp nghe nữa rồi.
Gõ chữ quá chậm, y hít sâu vào một hơi, ép bản thân mình phải bình tĩnh. Sau đó y mở khung chat của mình và Trì Minh Nghiêu ra, hạ thấp giọng nói thật nhanh: "Tôi bị Trần Thụy chặn rồi. Bây giờ đang ở phòng nghỉ thứ hai của tòa nhà phim trường bên trái. Tôi đã khóa cửa rồi, Diệp Thiêm và người của Trần Thụy đều đang ở ngoài, anh mang theo mấy người đến đi."
Nói xong những lời này, vì quá căng thẳng nên y cũng nuốt xuống mấy ngụm nước bọt. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi, vì hô hấp gấp gáp mà lồng ngực cũng phập phồng.
Y quét mắt nhìn quanh phòng nghỉ này, muốn tìm ra thứ gì đó để phòng thân, nhưng lại chẳng tìm được thứ gì.
―
"Bịch" Cánh cửa sau lưng bị ai đó đá một cái, phát ra tiếng vang cực lớn. Lý Dương Kiêu nép lưng lên cửa, cảm nhận được lực của cú đạp này, toàn thân y run rẩy, trái tim càng đập mạnh hơn.
Trì Minh Nghiêu sắp đến chưa? Y suy nghĩ trong hoảng loạn, bây giờ đến đâu rồi?
"Bịch--" Lại một cú đạp nữa.
Hắn đã dẫn người theo chưa? Nếu như chỉ có mình hắn, có phải là đến đây sẽ rất nguy hiểm không? Trong lúc gấp gáp Lý Dương Kiêu đã nghĩ đến chuyện này.
Y lập tức cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao lại gửi tin nhắn cho Trì Minh Nghiêu ngay lập tức chứ? Hắn đơn thương độc mã đến đây thì tình cảnh tốt hơn mình được bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ muốn kéo hắn xuống nước cùng sao? Rõ ràng là phải báo cảnh sát mới đúng chứ!
Lý Dương Kiêu lấy điện thoại ra, nhấn giữ đoạn tin nhắn thoại kia - vẫn còn thời gian để thu hồi. Y đặt ngón tay còn đang run rẩy không kiểm soát được kia của mình lên, nhấn thu hồi.
Hắn đang lái xe, chắc là sẽ không nhìn thấy tin nhắn này đâu. Lý Dương Kiêu nghĩ.
Trong lúc hoảng loạn, y lại nhớ đến tin nhắn mà Trì Minh Nghiêu từng thu hồi - Câu nói bị thu hồi kia, rốt cuộc hắn đã nói gì?
Y còn tò mò, còn muốn hỏi Trì Minh Nghiêu quá nhiều chuyện. Thậm chí y còn chưa nói thích hắn, sự thật rằng đúng là y thích hắn, chẳng khác nào một thiếu niên mới chớm biết yêu cả. Tất cả cảm xúc đều vì từng câu nói, từng hành động của hắn mà chập chờn không thôi. Y cứ ngỡ mình đã không còn rung động nữa rồi, nhưng hiện tại cảm xúc này lại hung dữ như cắn trả, còn mãnh liệt hơn năm đó nhiều. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
―
"Bịch--" Cánh cửa bị đạp vang lên lần thứ ba, cơ thể của Lý Dương Kiêu cũng vì vậy mà run lên.
Lúc này y cũng ý thức được mình đứng chắn trước cánh cửa này cũng không có tác dụng gì, cái gì phải đến rồi cũng đến.
Ngẫm thấy việc báo cảnh sát rất có thể sẽ chọc giận người ngoài cửa nên y bèn rời khỏi cánh cửa này, đi vào phòng vài bước, gọi 110, sau đó cố gắng để mình bĩnh tĩnh lại, hạ thấp giọng thuật lại tình huống trước mắt với cảnh sát.
―
"Đạp cái gì mà đạp!" Bên ngoài truyền đến một âm thanh thô bạo, giọng nói như ác mộng đó là âm thanh mà Lý Dương Kiêu không thể nào quen thuộc hơn được - là Trần Thụy.
"Cốc cốc." Tiếng đạp cửa không còn nữa mà thay vào đó là tiếng gõ cửa lanh lảnh.
Trần Thụy dịu dàng nói với y qua cánh cửa: "Dương Kiêu, cậu ở trong đó sao?"
Lý Dương Kiêu lại quét mắt nhìn quanh một vòng, sau đó bắt gặp chiếc ván trượt để tựa vào tường -- Chỉ có mỗi cái này, tuy không có tác dụng gì đáng kể, nhưng tốt xấu gì cũng xem như một vũ khí cùn. Y đi đến, cầm ván trượt lên tay.
Giọng nói bên ngoài lại truyền vào: "Dương Kiêu, lâu lắm rồi không gặp. Cậu mở cửa ra coi, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ nào."
Lý Dương Kiêu gắt gao nhìn vào cánh cửa kia, vẫn không hề lên tiếng.
"Bắt đầu ôn từ đâu đây?" Trần Thụy nói không nhanh không chậm: "Hay là, từ bộ phim "Chuyển Hướng Tình Yêu" kia nhỉ? Dương Kiêu này, năm đó cậu từ chối diễn dứt khoát lắm luôn đó."
Lý Dương Kiêu ghì chặt ván trượt trong tay, con ngươi y phút chốc co lại - "Chuyển hướng tình yêu"? Đó không phải là bộ phim mà năm đó tốt nghiệp y đã từ chối sao? Làm sao Trần Thụy lại biết được y có liên quan đến bộ phim này?
"Cậu nói xem có trùng hợp không, bộ phim đó là do tôi đầu tư. Thù lao năm đó cứ liên tục tăng mà cậu chẳng hề lung lay, tại sao bây giờ lại theo sếp Trì vậy hả?"