Không ít nghệ sĩ nhỏ nhút nhát vừa thấy Trần Thụy rớt đài, nhao nhao đứng ra tố cáo hành vi ác liệt ỷ vào quyền thế làm khó người khác của hắn trong showbiz. Tin tức tiêu cực về Trần Thụy nhanh chóng tràn ngập internet. Còn có không ít chuyên gia pháp luật đứng ra, phân tích những tội danh Trần Thụy đang gánh cũng đủ để gã ở trong tù bao nhiêu năm.
―
Chiều thứ hai, Lý Dương Kiêu đi cùng trợ lý xuống studio của Minh Thái để chụp quảng cáo mùa thu cho Gia dụng Minh Thái. Trước kia không có phim truyền hình để đóng, y đã chụp không ít quảng cáo hình ảnh để kiếm sống qua ngày. Nhưng những quảng cáo kia chỉ cần y đứng trước máy quay, tạo dáng cứng nhắc là đủ rồi.
Nhưng lần này thì khác, y phải đại diện cho thương hiệu của Trì Minh Nghiêu, sau này hình tượng của y sẽ gắn liền với những sản phẩm do Trì Minh Nghiêu thiết kế, đồng thời xuất hiện trên trên TV, mạng internet và những bảng hiệu quảng cáo khổng lồ khắp các con đường và ngõ hẻm. Y căng thẳng muốn chết, vì sợ mình biểu hiện của mình không đủ tốt mà hủy hoại đi hình tượng thương hiệu cao cấp mà Minh Thái vất vả xây dựng mấy năm qua.
Vị nhiếp ảnh gia có danh tiếng cực cao trong giới kia bảo y thả lỏng trước ống kính hết lần này đến lần khác, nhưng y vẫn khó mà tránh được cảm giác căng thẳng, cử chỉ từ đầu đến cuối đều không có được sự thoải mái, tự tại như nhiếp ảnh gia yêu cầu.
Lý Dương Kiêu hơi sốt ruột. Y biết mình lo lắng không yên, nhưng lại chẳng có cách nào không lo cho được.
Trì Minh Nghiêu xử lý xong công việc trong tay, bèn đi tới studio xem Lý Dương Kiêu chụp quảng cáo. Hắn đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia, chăm chú nhìn Lý Dương Kiêu không chớp mắt, khiến Lý Dương Kiêu càng không biết hai chữ tự tại là như thế nào hơn.
"Anh đừng nhìn em nữa." Lý Dương Kiêu bất đắc dĩ cười nói với hắn: "Anh vừa nhìn là em lại căng thẳng. Vốn đã chụp không tốt rồi, lần này còn không tốt hơn nữa"
Trì Minh Nghiêu đi lên nói: "Sao lại chụp không tốt."
Lý Dương mặt mày ủ rũ: "Thì là chụp không tốt đó, sợ chụp không tốt phá hỏng bảng hiệu của anh... Càng sợ chụp không tốt, lại càng chụp không tốt hơn."
Trì Minh Nghiêu đứng bên cạnh khuyên nhủ y: "Em phải nghĩ thế này nhé..."
Lý Dương Kiêu ngồi trên giường, chống hai tay sau lưng, ngửa cổ nhìn hắn: "Ừ, anh nói đi."
"Em cứ nghĩ, nếu em chụp không tốt thì công ty của bạn trai em sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản. Mà một khi đã phá sản, có phải là sau này bạn trai em phải dựa vào em nuôi sống không? Em nói xem em phải kiếm được bao nhiêu tiền mới có thể..."
Lý Dương Kiêu tưởng hắn đến để khuyên bảo mình thật, đã chuẩn bị cung kính rửa tai lắng nghe rồi bây giờ nghe thấy hắn nói vậy, vừa giận vừa buồn cười: "Anh đe dọa em đấy à... Thôi xong rồi, em còn chụp tệ hơn nữa cho xem."
Trì Minh Nghiêu cũng cười theo, lại nói: "Không việc gì đâu, có bạn trai em chống đây rồi, không ngã được."
Lý Dương Kiêu không tin hắn tốt bụng như vậy, bèn tỏ vẻ nghi ngờ chờ hắn nói tiếp. Quả nhiên, Trì Minh Nghiêu lại nói: "Có điều anh định treo biển quảng cáo lên cầu vượt lần trước, nghe nói bên đó có lưu lượng người qua lại lớn nhất, mỗi ngày đều có đến mấy trăm ngàn người có thể nhìn thấy... "
Hắn còn chưa dứt câu, Lý Dương Kiêu đã cười đưa tay đẩy thắt lưng hắn: "Anh đi ngay, đừng có đến đây phá em quay quảng cáo."
Trì Minh Nghiêu phối hợp lui về phía sau vài bước, cười bảo: "Đi thật đấy nhé."
―
Hai người đang chim chuột thì nhiếp ảnh gia ra ngoài hút xong một điếu thuốc cũng quay lại studio, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta bèn nhanh tay nhanh mắt chĩa máy ảnh vào Lý Dương Kiêu. Một tiếng "tách" khẽ vang lên, kèm theo đó là ánh sáng rực rỡ của đèn flash, cảnh tượng này đã được bắt trọn lại trên bức ảnh.
Lý Dương Kiêu bị ánh sáng mạnh làm chói mắt, lập tức ngượng ngùng nói với nhiếp ảnh gia: "Thầy Dương hút thuốc xong rồi ạ?"
Nhiếp ảnh gia vẫy tay gọi y: "Lại đây xem này, trạng thái này của cậu rất tốt đó, sếp Trì xem thử không?"
Lý Dương Kiêu đứng dậy đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia, Trì Minh Nghiêu đứng bên cạnh vòng tay qua bả vai y, hai người hơi cúi xuống nhìn tấm ảnh kia.
Lý Dương Kiêu bỗng hiểu được nhiếp ảnh gia muốn cảm giác thế nào, chính là kiểu thể hiện bản thân hoàn toàn thả lỏng, không kiêng nể, không giữ lại gì, hưởng thụ cuộc sống trước mắt với thái độ thưởng thức mà thỏa mãn.
Thì ra khi ở bên Trì Minh Nghiêu mình sẽ có dáng vẻ thế này. Đuôi lông mày, khóe mắt, môi... Tất cả đều mang theo sự vui vẻ và thỏa mãn.
"Có vẻ là tôi hiểu rồi...." Lý Dương Kiêu gãi đầu nói.
"OK, thử lại nhé." Nhiếp ảnh gia nhướng cằm về phía trước, ra hiệu cho y ngồi xuống giường một lần nữa.
Lần này Lý Dương Kiêu đã nắm bắt được trạng thái nên chụp rất thuận lợi, tỷ lệ lấy hình tương đối cao. Nhiếp ảnh gia liên tục nói: "Tốt lắm, tốt lắm, thêm một tấm nữa... OK tuyệt lắm đó, chính là cảm giác này... Đúng đúng, tốt, perfect..."
―
Sau khi tan làm, Trì Minh Nghiêu đang họp nên Lý Dương Kiêu bèn đi cùng nhiếp ảnh gia xuống lầu.
Bước ra khỏi thang máy, nhiếp ảnh gia chợt hỏi khẽ: "Cậu với sếp Trì là...?" Lời này tuy không chỉ rõ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Lý Dương Kiêu cẩn trọng nhưng vẫn mơ hồ nói: "Dạ?"- sau đó cười khẽ.
Nhiếp ảnh gia cũng cười, nói: "Nhìn ra mà, yên tâm đi, tốt xấu tôi cũng lăn lộn trong giới này mười mấy năm rồi, sẽ không nói ra ngoài đâu."
Lý Dương Kiêu mím môi nói: "Lộ liễu vậy ạ?"
Nhiếp ảnh gia cười bảo: "Người đang yêu đương nồng nhiệt thì không giấu được đâu."
―
Sau khi tiễn nhiếp ảnh gia đi, Lý Dương Kiêu đang định lên lầu thì lại loáng thoáng thấy được một bóng dáng quen thuộc, kia là... Diệp Thiêm?
Diệp Thiêm ngồi trên sofa ở đại sảnh, kéo cao khẩu trang trên mặt, chỉ để lộ hai con mắt, lúc này đang nhìn Lý Dương Kiêu.
Lý Dương Kiêu đi về phía cậu ta: "Cậu đến đây làm cái gì?"
Diệp Thiêm chỉ ngẩng đầu nhìn y, không nói lời nào.
Lý Dương Kiêu nở nụ cười: "Xem ra không phải đến tìm tôi, đến tìm Trì Minh Nghiêu phải không?"
Diệp Thiêm vẫn không nói năng gì.
"Tôi sẽ không để anh ấy gặp cậu đâu." Lý Dương Kiêu nói: "Không phải vì sợ cậu sẽ đe dọa đến tôi, mà là vì anh ấy sẽ không muốn gặp cậu."
Diệp Thiêm lúc này mới mở miệng, nói khẽ: "Anh có thể nói anh Minh Nghiêu buông tha cho anh Thụy đi được không?"
"Anh ta không làm gì cả, phải không? Trần Thụy lật thuyền trong mương, không phải là nên tự chịu trách nhiệm sao? Sử dụng, buôn bán ma túy, đầu tư phim rác để rửa tiền, áp dụng quy tắc ngầm trong giới. Có chuyện nào không phải do chính tay anh ta làm?"
"Nhưng mà, Diệp Thiêm hạ giọng mình xuống rất thấp, như thể sợ bị người khác nghe được: "Anh ấy đâu có làm gì anh."
Lý Dương Kiêu cảm thấy hơi nực cười, y ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiêm: "Anh ta không làm gì tôi là bởi vì anh ta không làm được. Giống như năm đó anh ta muốn cậu uống lọ ma túy lỏng kia, cậu cảm thấy nếu không có ai cứu cậu, cậu có thể sống được đến bây giờ à?"
Diệp Thiêm cụp mắt xuống, khóe mắt chợt ửng đỏ, ấm ức nói: "Nhưng bây giờ tôi xong đời rồi, tôi không còn gì cả, cái giới này, tôi... Tôi không thể ở lại lâu hơn nữa."
Lý Dương Kiêu không biết nói gì mới phải, Diệp Thiêm rõ ràng là dáng vẻ điềm đạm đáng thương, nhưng lại hết lần này tới lần khác khiến người ta không thể nào động lòng trắc ẩn với cậu. Y nói: "Cậu có nhân khí, có fan, chỉ là không còn Trần Thụy chống lưng nữa thôi, sao lại xong đời rồi?"
"Cái gì anh cũng có, đương nhiên là anh không hiểu rồi... Diệp Thiêm nghiêng mặt nói: "Sau này anh sẽ nhắm vào tôi đi, nếu chúng ta hợp tác."
Lý Dương Kiêu tức quá hóa cười: "Đừng có nghĩ tôi cũng giống cậu được chứ?"
Lông mi Diệp Thiêm khẽ run lên: "Nói cho cùng chúng ta cũng là một loại người."
"Nếu cậu đã suy nghĩ như vậy, tôi cũng không muốn giải thích. Cậu cứ xem như tôi sẽ không hãm hại đồng loại là được rồi. Trì Minh Nghiêu cũng sẽ làm gì cậu, về đi, về chữa bệnh hoang tưởng bị hại của mình cho tử tế vào".
Lý Dương Kiêu nói xong liền đứng dậy rời đi. Đi vào thang máy rồi y mới thở dài một hơi.
―
Quảng cáo chụp hôm đó nhanh chóng xuất hiện trên biển hiệu khổng lồ bên đường. Một trong số đó là cảnh mà nhiếp ảnh gia tiện tay chụp lại, chỉ là trong hình Trì Minh Nghiêu đã bị cắt đi, để lại mỗi Lý Dương Kiêu đang nở nụ cười thoải mái.
Trên đường lớn kẻ đến người đi, dòng xe cộ chen chúc nhau, nhưng không ai biết rằng trong mắt Lý của Dương Kiêu trên màn hình kia đang che giấu một Trì Minh Nghiêu.
Mọi người khiếp sợ vì nhân khí và tốc độ nổi tiếng quá nhanh của Lý Dương Kiêu, lại càng thán phục giá trị thương mại được đẩy cao chóng mặt của y. Phải biết rằng mấy năm gần đây Gia dụng Minh Thái luôn nằm ở phân khúc cao cấp, mà dòng sản phẩm quốc tế mà Lý Dương Kiêu đang đại diện, được đại diện bởi một siêu mẫu quốc tế ở mùa trước.
―
"Nếu Mây Có Biết" phát sóng tập cuối vào vào thứ Năm thứ ba của tháng 10, cảnh khóc của Lý Dương Kiêu được đẩy lên hotsearch, đến tận ngày hôm sau vẫn đứng đầu bảng xếp hạng.
Lý Dương Kiêu không hiểu vì sao khán giả lại nhiệt tình với cảnh khóc của y như vậy, thậm chí có hàng loạt fan chạy đến dưới Weibo của y, lướt xuống toàn là "Kiêu Kiêu thử khóc cho tôi xem đi". Y chỉ cảm thấy có vẻ là tâm trạng đêm đó của Trì Minh Nghiêu rất khó chịu. Tâm trạng hắn khó chịu là lại dằn vặt y, giày vò y trên giường đến chết đi sống lại, cuối cùng lại dịu dàng hôn lên khóe mắt ầng ậng nước của y.
Chiều thứ bảy, Trì Minh Nghiêu cùng Lý Dương Kiêu chuyển nhà. Quần áo và đồ dùng sinh hoạt của Lý Dương Kiêu đã được chuyển qua từ lâu, bây giờ chỉ còn lại một ít đồ vật nhỏ vụn vặt cần thu thập.
Y cất chồng đĩa mình sưu tầm vào thùng, lấy băng dính niêm phong lại, ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp Trì Minh Nghiêu đang đứng cạnh tường, cẩn thận gỡ từng tờ giấy viết đầy lời thoại dán trên tường xuống.
Những lời thoại chi chít kia đã bầu bạn với Lý Dương Kiêu qua một đoạn thời gian đen tối nhất. Khi đó y không nhận được kịch bản, để bảo trì trạng được thái diễn xuất, mỗi ngày chỉ có thể đứng đối diện tường, tự diễn tập một mình hết lần này đến lần khác.
Hơn hai năm chật vật không chịu nổi mà chính bản thân y cũng tránh như tránh tà, giờ đây lại được Trì Minh Nghiêu xem như báu vật, giúp y bóc từng tờ một xuống. Cứ như thể đang vén đi từng mảnh đêm đen.
Lý Dương Kiêu đi tới, ôm lấy eo Trì Minh Nghiêu từ phía sau, áp đầu lên vai hắn.
Trì Minh Nghiêu cười cười, hơi nghiêng mặt sang hỏi y: "Làm sao đấy? Dọn xong cả rồi hả?"
Lý Dương Kiêu nói: "Ừ, tự dưng em cảm thấy cực kỳ thích anh luôn."
"Tự dưng?" Trì Minh Nghiêu nhướn mày bảo: "Vậy trước kia em không cực kỳ thích anh à?"
"Trước đây là cực kỳ thích, bây giờ cực kỳ cực kỳ cưc kỳ cực kỳ cực kỳ... "
Y nói không biết bao nhiêu chữ "cực kỳ", nói cả tràng dài thở không ra hơi nữa mới cười nói tiếp "Yêu anh".
Trì Minh Nghiêu bị y chọc cười, lại nói: "Anh cũng yêu em."
Lý Dương Kiêu nói " Ừ" rồi lại ôm hắn: "Hình như dạo này anh hơi mệt. "
"Mới bắt đầu tiếp nhận mảng giải trí, còn chưa quen, mệt mỏi cũng là bình thường mà."
"Lần trước anh nói, anh không quan tâm đến chuyện trong giới giải trí mà."
"Hả?"
"Nếu anh đã không muốn làm thì đừng làm nữa, cứ làm đồ gia dụng thôi là được rồi." Lý Dương Kiêu dựa vào bả vai hắn: "Đừng chiều theo em, anh cứ, ở bên em là được rồi."
Trì Minh Nghiêu quay đầu sang nhìn y: "Trước kia chưa gặp được em nên mới không có hứng thú."
Lý Dương cười khúc khích, dịch một bàn tay đang ôm hắn xuống phía dưới, cởi khóa quần hắn. Y cắn lên vành tai rồi thủ với hắn: "Chúng ta làm ở đây đi."
Y với tay vào trong quần Trì Minh Nghiêu, thuần thục vuốt ve hắn. Trì Minh Nghiêu nhanh chóng bị y khiêu khích cũng có phản ứng, nghiêng mặt hôn môi y. Hắn tránh khỏi cánh tay Lý Dương Kiêu, nhanh chóng xoay người ôm lấy y, đè lên tường, sau đó tiến vào trong cơ thể y, hung hăng đụng chạm y.
Mặt Lý Dương Kiêu sáp lên giấy nhớ viết kín lời thoại, cảm nhận những đợt khoái cảm mãnh liệt liên tiếp đánh úp từ dưới lên trên. Y ra sức nắm lấy cánh tay Trì Minh Nghiêu, ngửa đầu hôn sâu hắn hết lần này đến lần khác.
Lúc cao trào y sinh ra một loại ảo giác như bất chợt quay trở về hai năm trước, Lý Dương Kiêu khi đó đang làm tình cùng Trì Minh Nghiêu trong gian phòng này, sau đó liều chết triền miên.
......
―
Ăn xong cơm trời đã tối đen, bọn họ lái xe kéo hai cái thùng chứa đựng quá khứ về nhà. Vừa đặt chân vào cửa thì bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa.
Lý Dương Kiêu tắm rửa xong liền nằm trên sofa, lắng nghe tiếng mưa tí tách rơi trên cửa sổ, lật giở từng tấm ảnh chụp Trì Minh Nghiêu lúc học trung học. Khung xương thiếu niên còn chưa phát triển thành hình thái sắc bén như bây giờ, nhưng Trì Minh Nghiêu khi đó đang hơi hất hàm, mím môi giống như muốn nhìn toàn bộ thế giới bằng nửa con mắt.
Lý Dương Kiêu nhớ tới mình khi đó, có lẽ cũng luôn lộ ra vẻ mặt khinh thường tất cả như vậy, giống như chỉ cần muốn làm chuyện gì thì cả thế giới đều sẽ mở đường, nhường lối cho mình vậy.
Lật qua mấy tấm ảnh, động tác của Lý Dương Kiêu chợt ngừng lại, gắt gao nhìn vào một tấm trong đó.
Trong bức ảnh đó, Trì Minh Nghiêu gầy gò cao lớn đang bước đi quay lưng về phía ống kính. Hắn mặc áo thun màu đen và quần dài ống xuông màu đen, trên tay còn cầm ván trượt - cực kỳ giống với bức ảnh Lý Dương Kiêu 17 tuổi.
"Vẫn đang xem à." Trì Minh Nghiêu cầm ly nước đi tới ngồi xuống bên cạnh y: "Xem đến đâu rồi?"
"Anh cũng có một tấm như vậy à." Lý Dương Kiêu cầm tấm ảnh kia lên đưa cho Trì Minh Nghiêu xem
Trì Minh Nghiêu uống một ngụm nước, gật đầu cười nói: "Ừ, lúc nhìn thấy ảnh của em, anh còn cảm thấy khó tin cơ mà."
Lý Dương Kiêu cảm thấy khá thần kỳ, khi 17 tuổi bọn họ còn có một tấm ảnh giống nhau đến thế, giống như được sắp đặt trước là bọn họ sẽ gặp nhau vậy.
Nếu khi đó mình gặp Trì Minh Nghiêu thì sẽ ra sao nhỉ? Chắc là chẳng ai vừa mắt ai đâu, Lý Dương Kiêu cười cười, lắc đầu.
―
Dường như mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, Lý Dương Kiêu tự dưng rất muốn đi ra ngoài một chút. Bây giờ y rất ít khi ra ngoài, mỗi lần đều phải lo lắng sẽ bị nhận ra, ra ngoài cùng Trì Minh Nghiêu càng lo sẽ bị paparazzi chụp được hơn, thật sự quá phiền toái.
Nhưng bây giờ bên ngoài trời đang mưa to, có lẽ các paparazzi cũng sẽ không kính nghiệp đến mức giơ máy ảnh lên chụp lén y giữa thời tiết như vậy.
Y đặt bức ảnh đó lại trong album rồi nói với Trì Minh Nghiêu: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?"
Trì Minh Nghiêu nói: "Được, đi đâu đây?"
"Em không biết, cứ lái đi rồi tính."
Đêm mưa nhiệt khiến nhiệt độ thấp xuống. Lạnh lẽo bên ngoài thấm vào người nên cả hai bèn mặc áo gió dài ra khỏi cửa.
―
Lý Dương Kiêu chủ động xung phong muốn lái xe, y đã nghĩ xong mình muốn đi đâu rồi.
Mưa bên ngoài càng lúc nặng hạt, đường đã ngập đầy nước. Trên phố người ít xe đông, xe cộ kẹt ở giao lộ di chuyển rất khó khăn. Những đoạn đường như thế này cực kỳ dễ xảy ra sự cố tông đuôi, đầu năm nay y đã được trải một lần, nên lần này cũng lái xe hết sức cẩn thận.
Sau hơn hai mươi phút hết đi rồi lại nghỉ, Lý Dương Kiêu dừng xe lại gần cầu vượt, lấy khẩu trang màu đen đeo trên mặt, nói: "Đi, xuống xe nào."1
Trì Minh Nghiêu lấy chiếc ô dài màu đen phía sau, mở ra, giơ lên giữa hai người. Chiếc ô rất lớn, mặt tán cong xuống thừa sức che được hai người bên trong.
Dưới một chiếc ô, hai người cùng sánh bước. Mưa lớn trút xuống, có giọt trút xuống ô, có giợt rơi trên mặt đất, bắn tung tóe lên tạo thành vô số bọt nước nhỏ.
Họ đi lên cầu thang, đường trơn trượt, nhưng hai người sóng vai bước đi rất vững vàng.
Lý Dương Kiêu đút tay vào trong túi áo gió của Trì Minh Nghiêu, lén lút đan mười ngón tay vào nhau: "Anh còn nhớ tình cảnh khi tới đây lần trước không?"
Trì Minh Nghiêu cười cười nói: "Đương nhiên là nhớ chứ, anh nói anh muốn theo đuổi em."
Hắn còn nhớ rõ ước định của nụ hôn trên cầu vượt kia. Có điều hiện tại hắn đã không còn ý định để Lý Dương Kiêu thực hiện nó nữa rồi. Mặc dù chiếc ô này lớn đến nỗi có thể che đậy mặt của họ một cách an toàn, nhưng hắn vẫn lo sẽ bị người ta chụp lại. Hắn không hy vọng Lý Dương Kiêu lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của dư luận.
Lý Dương Kiêu cũng nhớ tới cảnh tượng khi đó, chỉ là y lại nghĩ, thật ra không phải là y bị theo đuổi mà là y đã chạy về phía Trì Minh Nghiêu.
Y có rất nhiều lời muốn nói với Trì Minh Nghiêu, nói rằng cho tới tận bây giờ y cũng không biết mỗi bước mình đi có chính xác hay không, chỉ là có thể gặp được anh đã là may mắn to lớn lắm rồi.
―
Phía trước cầu vượt, tấm biển đèn khổng lồ đã đổi thành ảnh của Lý Dương Kiêu - trong đôi mắt cười cong cong kia chứa đựng hình bóng của Trì Minh Nghiêu.
Lý Dương Kiêu hơi nheo mắt lại nhìn mình trên biển quảng cáo.
Sau đó y bước nhanh hai bước, đi tới, dừng lại trước mặt Trì Minh Nghiêu, đưa tay kéo khẩu trang màu đen xuống cằm, khẽ nhón chân lên hôn Trì Minh Nghiêu giữa tiếng mưa ùn ùn kéo đến. Dường như Trì Minh Nghiêu đã hơi giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhiệt tình đáp lại y.
Họ mạnh dạn trao nhau một nụ hôn ướt sũng trong đêm mưa ướt sũng.
Ngày mai có thể là ánh dương rực rỡ, cũng có thể mưa gió rợp thành, nhưng khoảnh khắc này, ai quan tâm chứ.
(Toàn văn hoàn)