Mục lục
Đan Hoàng Võ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ tướng trấn thủ tường thành thét lên ra lệnh cho binh sĩ vững chắc tường thành, cũng khóa chặt "Bóng dáng màu máu" hoang dã ẩn núp bên trong đang triển khai phản kϊƈɦ.

Dân chúng khu tây thành liên tiếp bừng tỉnh, hốt hoảng chạy nhìn qua cuộc ác chiến đột nhiên bộc phát. Bọn hắn vừa bối rối vừa khẩn trương, nơi này là vương thành Bạch Vương phủ, ai dám tới đây trêu chọc râu hùm?

- Còn sống đều đi ra cho ta...!

- Vô luận như thế nào cũng đều phải ngăn Khương Hồng Võ lại.

Bạch Ngao Thương xông ra khỏi liệt hỏa đã nuốt hết vương phủ, phi nước đại về tây thành. Hắn phẫn nộ nhưng lại kỳ quái, Khương Hồng Võ rõ ràng đã bị phong bế kinh mạch, làm sao có thể thoát khốn, còn có thể phóng xuất ra thực lực đáng sợ như vậy, thật giống như hoàn toàn khôi phục đến đỉnh phong.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Trước đó không có bất kỳ dị thường gì, hôm nay đột nhiên lại khôi phục rồi?

Bạch Ngao Thương có thể tưởng tượng được ánh mắt hoài nghi của điện hạ sau khi nhận được tin tức này. Nhưng hắn đã không thể lo được nhiều như vậy, lôi triều kinh người sôi trào phóng tới khu tây thành.

Vô luận như thế nào cũng đều phải ngăn Khương Hồng Võ lại.

Nhưng mà...

Bạch Ngao Thương đang chạy đến lại đột nhiên ngừng lại.

Bốn chỗ trêи tường thành Vương thành đóng giữ lấy năm mươi ngàn tinh binh, có vũ khí hạng nặng, càng có rất nhiều cường giả, thực lực tổng hợp mặc dù kém xa thành Bạch Hổ nhưng cũng vô cùng cường đại. Chỉ cần nghiêm phòng tử thủ, bên ngoài giết không vào, bên trong cũng không có khả năng cường công ra ngoài.

Coi như Khương Hồng Võ có thể phối hợp Huyết Ngục cưỡng ép đột phá, chờ hắn dẫn người chạy tới, cũng có thể vào trong hoang dã bọc đánh bọn hắn.

Đến lúc đó là vừa chết.

Cho nên, Huyết Ngục sẽ không ngu như vậy.



Bạch Ngao Thương ngắm nhìn khu tây thành, hắn chau mày, nơi đó rất có thể là đánh nghi binh, Khương Hồng Võ sẽ không đi tây thành.

Ánh mắt Bạch Ngao Thương bén nhọn từ phía tây chuyển hướng đến khu thành đông. trêи tường thành thành khu Nam Bộ và thành khu Bắc Bộ đều liên tiếp bốc lên cường quang, làm xong chuẩn bị chiến đấu, duy chỉ có phía đông rất an tĩnh.

Giờ này khắc này, trêи tường thành khu thành đông yên tĩnh như chết.

Mười tám vị Huyết Ngục thành toàn cầm liêm đao trong tay, ôm lấy chủ tướng trấn thủ, cùng phó tướng và các thống lĩnh. Còn có hơn mười vị đội viên Huyết Ngục phân tán đang khẩn trương thủ vệ, ánh mắt bén nhọn quét qua mỗi một kẻ xung quanh.

- Ai dám lên tiếng, ai dám loạn động, lập tức đánh giết.

Hơn bảy mươi cỗ thi thể không đầu ngã trêи mặt đất, chấn nhϊế͙p͙ nội tâm đang xao động. Khương Hồng Võ được Huyết Ngục thủ hộ xuống tới khu thành đông.

- Huyết Ngục, cung nghênh Vương gia...!

Mười tám vị thành viên Huyết Ngục rống to tiếng như muốn trùng thiên, bọn hắn mang liêm đao sắc bén đi khống chế đầu mười tám người. Còn lại mười vị đồng thời bay lên không, liêm đao sắc bén vung lên đao khí kinh người, lượng lớn binh sĩ xung quanh vỡ nát. Bọn hắn trực tiếp từ tường thành nhảy xuống, Khương Hồng Võ thì dẫn người xông ra ngoài cửa thành, biến mất trong hoang dã.

Cùng lúc đó, mười tám vị đội viên Huyết Ngục tấn công mạnh khu tây thành cũng cấp tốc biến mất trong bóng đêm, lưu lại một phiến bừa bộn, còn có binh tướng một mặt mờ mịt.

Khi binh lính khu thành đông may mắn còn sống sót điên cuồng gõ vang tiếng chuông, Bạch Ngao Thương đã biết mình không ngăn được Khương Hồng Võ.

- Vương gia, làm sao bây giờ?

- Cứ để bọn hắn chạy như vậy?

Các trưởng lão Bạch gia gom lại bên cạnh Bạch Ngao Thương, phẫn nộ lại kinh hãi, bọn Huyết Ngục này vậy mà ở bên trong Vân Dạ thành của bọn hắn không kiêng nể gì nghĩ cách cứu viện như thế. Đơn giản khinh người quá đáng, lại khó mà tiếp nhận. Bọn hắn nghiêm trọng hoài nghi Huyết Ngục đã tiến đến ẩn núp mấy ngày, một mực cẩn thận quan sát, bí mật mưu đồ nên đêm nay mới có thể có thuận lợi nghĩ cách cứu viện.

- Không đuổi kịp!



- Lập tức phái người đi đến thành Bạch Hổ, tất yếu phải đuổi đến trước Khương Hồng Võ, khi nhìn thấy Khương Hồng Dương. Nếu như hắn còn sống, lập tức thông báo cho điện hạ, rút khỏi thành Bạch Hổ.

Bạch Ngao Thương rất không cam tâm, nhưng lại không thể không tiếp nhận hiện thực.

- Khương Hồng Dương thật vất vả mới khống chế được Khương Vương phủ, hắn làm sao lại lui?

- Hắn lui cũng phải lui, không lui cũng phải lui, nếu không Khương Hồng Võ trở lại Khương Vương phủ chuyện đầu tiên chính là chặt hắn!

Bạch Ngao Thương hiểu rất rõ Khương Hồng Võ, cường thế bá đạo, càng tâm ngoan thủ lạt. Những ngày này hắn ở trong địa lao, từ chính mình nơi này tìm hiểu được không ít sự tình.

Bao gồm cả... Khương Hồng Dương hại chết hai hài tử của hắn.

Thành Bạch Hổ!

Liên tiếp hai ngày trôi qua, Khương Nghị đều ngồi ở trong núi rừng hấp thu hỏa diễm trong cổ đăng, hưởng thụ lấy cảm giác kỳ diệu. Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được Kim Viêm thánh văn của mình đã cường thịnh hơn rất nhiều, điểm sáng màu vàng óng chung quanh kim văn là lóe sáng nhất.

Mặc dù cảnh giới không có bất kỳ biến hóa nào, dừng lại ở thất trọng thiên, nhưng Kim Viêm thánh văn mạnh lên biểu thị phóng thích võ pháp càng nhanh, uy lực càng mạnh. Nếu như Kim Viêm thánh văn có thể xuất hiện một loại đột phá nào đó, vậy lấy tốc độ tu luyện của hắn, tiềm lực tương lai sẽ tăng cường lên rất nhiều.

- Tiêu mấy vạn tinh tệ này cũng thật đáng giá.

Khương Nghị thu cổ đăng, sau khi cùng Khương Uyển Nhi tạm biệt thì lại tới phía trước cứ điểm thứ năm.

Lần này, hắn không có ngụy trang, càng không có tránh né. Cho nên khi vừa mới lộ diện ngay trong đám người đang chen chúc đưa tới oanh động không nhỏ.

- Tiểu công tử, đã lâu không gặp.

Một tên tán tu gầy gò cười nhạt , chỉ là trong ánh mắt hiện lên tia tham lam.

- Tiểu công tử, có mang long nguyên ở trêи người không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK