- Khương Hồng Dương, Khương Vương phủ các ngươi cứ như vậy mà nhìn sao?
Côn Bác đang muốn gọi Khương Vương phủ ra mặt, kết quả phát hiện không có người nào ở đấy.
- Người đâu rồi?
Yến Tranh nhíu mày nhìn, vừa mới còn đây thế mà giờ đã mất tích rồi?
Đám gia hỏa kia so với Khương Hồng Võ thì kém quá xa.
- Khương Nghị, lăn tới đây cho ta.
Tiêu Thắng Dũng không lo được Khương Vương phủ kia đi làm cái gì, thối lui đến phó tướng đang nắm chặt Khương Uyển Nhi giơ lên giữa không trung.
- Ca ca, không cần phải để ý đến ta, hắn không dám giết ta.
Khương Uyển Nhi quật cường trừng mắt nhìn Tiêu Thắng Dũng.
- Qua hôm nay, danh tướng Tiêu Thắng Dũng ngươi sẽ thối khắp thành Bạch Hổ, ngay cả binh vệ cứ điểm thứ ba của ngươi cũng đều sẽ vì ngươi mà lấy làm hổ thẹn.
Khương Nghị dùng sức nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ lên.
- Bớt nói nhảm, quay lại đây, nếu không hiện tại ta liền giết chết nàng, chôn cùng nhi tử ta.
Tiêu Thắng Dũng đưa một bóp lấy cánh tay Khương Uyển Nhi, tùy thời chuẩn bị bóp nát.
- Tiêu Thắng Dũng, có chừng có mực đi, ngươi dù sao cũng là võ tướng cứ điểm. Lại không buông tay, các đại cứ điểm chúng ta đều sẽ thành trò cười.
Yến Tranh không thể nhịn được nữa, lặng lẽ ra hiệu Côn Bác cùng các phó tướng khác chuẩn bị cứu người.
- Tất cả im miệng cho ta, ai nói nhiều thêm một câu, ta lập tức lấy máu Khương Uyển Nhi.
Ngón tay Tiêu Thắng Dũng ấn vào gọi cổ Uyển Nhi, uy hϊế͙p͙ bọn người Yến Tranh .
- Buông muội ra, ta đi qua.
Khương Nghị hô to, bước về phía trước hai bước.
- Nghị ca ca...
Khương Uyển Nhi thống khổ lắc đầu, lại bị Tiêu Thắng Dũng bóp cổ nên không phát ra được bấy kỳ âm thanh nào.
Khương Nghị từng bước một đi về phía Tiêu Thắng Dũng, nhíu mày tính toán làm sao phản kϊƈɦ.
- Nhanh lên, đừng lề mề!
Tiêu Thắng Dũng bạo hống, đưa tay muốn tháo vai trái Khương Uyển Nhi.
- Lên cho ta!
Mấy người Yến Tranh trong nháy mắt bạo khởi, giống như mãnh thú nhào tới.
Toàn bộ binh vệ hai bên trừng mắt, dáng vẻ như muốn khởi xướng trùng kϊƈɦ.
Đúng vào lúc này, từng đạo bóng người màu đỏ ngòm như mũi tên xuyên qua binh vệ hỗn loạn, xuất hiện ở xung quanh Tiêu Thắng Dũng. Tốc độ cực nhanh, sau khi ngừng lại, huyết y khoan hậu mới dần dần bay xuống. Tiêu Thắng Dũng giật mình khi cảm thấy nguy hiểm, lập tức muốn phản kϊƈɦ, từng chuôi liêm đao huyết sắc đã bổ về phía hắn, khó khăn lắm mới dừng ở chỗ cổ.
Đây là những người nào?
Mặt tất cả mọi người có chút động, cũng không nhận ra nhưng lại rõ ràng cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh thấu xương.
- Các ngươi là ai? Không biết nơi này là thành Bạch Hổ sao?
Tiêu Thắng Dũng cau chặt lông mày, nhưng không có buông Khương Uyển Nhi ra.
- Bọn hắn biết, nhưng ngươi thật giống như không rõ lắm.
Giọng nói lạnh lùng từ đằng xa truyền đến, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh, tiếp đó mọi người cấp tốc tách vạch ra con đường, một mực kéo dài đến phía trước.
- Vương gia?
Bọn người Yến Tranh, Côn Bác thốt nhiên biến sắc, khó có thể tin được mà nhìn nam tử uy nghiêm đi tới kia. Toàn thể binh vệ vô ý thức thẳng tắp thân thể, kính sợ nhìn người nọ, bao gồm cả cứ điểm thứ ba.
- Không phải ngươi đã chết rồi sao?
Tiêu Thắng Dũng trừng to mắt, Khương Hồng Dương rõ ràng cam đoan Khương Hồng Võ đã chết, là hoàng thất liên thủ Vương phủ Thương Châu bố cục, hắn làm thế nào lại sống trở về rồi?
Đám người bên cạnh này chẳng lẽ là... Huyết Ngục? !
‘Phụ thân? Là phụ thân!’
Khương Uyển Nhi kinh ngạc nhìn đạo thân ảnh quen thuộc lại hùng vĩ kia.
- Vương gia!
Khương Nghị trở nên kϊƈɦ động, hắn thật trở về.
Khương Hồng Võ đi đến bên cạnh Khương Nghị, nhẹ giọng nói một câu:
- Ta đã nói rồi, người trước người sau, ngươi cũng có thể trực tiếp gọi ta một tiếng phụ thân.
- Khương Hồng Võ... Không phải, Vương gia ngươi... Tiêu Thắng Dũng giống như bị giội cho một chậu nước đá, tỉnh táo, cũng khẩn trương.
Khương Hồng Dương đáng chết!
Trách không được đột nhiên biến mất, nguyên lai là đạt được tin tức!
- Buông tay ra.
Khương Hồng Võ thống ngự Bạch Hổ quan hai mươi năm, một mực khống chế tám đại cứ điểm, trước trước sau sau cũng chỉ có ba người Bạch Ngao Thương tiếp nhận hoàng thất mời chào.
Uy thế không cần nói cũng biết. Ba chữ vô cùng đơn giản đã để tất cả tướng sĩ cứ điểm thứ ba đều rụt tay lại.
- Vương gia, ngươi hiểu lầm...
Tiêu Thắng Dũng vừa muốn mở miệng, hàn quang lóe lên, một thanh liêm đao huyết sắc trùng thiên, tận gốc chặt đứt cánh tay kẻ đang bóp lấy Khương Uyển Nhi kia.
Máu tươi phun tung toé, tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng sơn lâm.
Một đạo huyết ảnh như quỷ mị hiện lên, mang theo Khương Uyển Nhi còn chưa rơi xuống đất xuất hiện ở mười mấy mét bên ngoài.
- Phụ thân, người đã trở về.
Khương Uyển Nhi gắt gao ôm chặt Khương Hồng Võ, nước mắt tràn mi mà ra.
Tiêu Thắng Dũng thống khổ kêu thảm, lại bị bốn chuôi liêm đao bức ở nơi cổ, không dám loạn động. Các phó tướng thống lĩnh còn lại đều bị Huyết Ngục tiếp cận, cứng người tại chỗ.
Tiêu Thắng Dũng chịu đựng đau nhức kịch liệt hô:
- Vương gia, ta chỉ bắt Khương Uyển Nhi điều tra sinh tử của con trai ta, có tội gì?
- Phạm thượng, hoắc loạn Bạch Hổ quan. Dựa theo quân luật, tội đáng giam giữ. Hôm nay phế ngươi một tay, có thể miễn tội giam giữ.
Khương Hồng Võ lạnh lùng tuyên án.
Tiêu Thắng Dũng mặc dù phẫn nộ nhưng lại lập tức nghe ra ý ở ngoài lời của Khương Hồng Võ.
Đây là không có ý định lại truy đến cùng, cũng sẽ không triệt hạ cứ điểm của hắn. Nghĩ tới đây, hắn thoáng thở phào, chỉ cần bảo trụ chức vị, hắn còn có cơ hội.
- Tiếp nhận không?
Khương Hồng Võ ép hỏi Tiêu Thắng Dũng.
- Tiếp nhận!
Tiêu Thắng Dũng cắn răng tản linh văn ra.
Bọn người Yến Tranh Côn Bác cũng đều thở phào, hắc ám chẳng mấy chốc sẽ giáng lâm, lúc này cưỡng ép bỏ cũ thay mới võ tướng hẳn là tối kỵ, Vương gia vẫn còn trầm ổn tỉnh táo lắm.
- Xin mời hội tộc lão! Người sống tất đến, người chết bất luận!
Khương Hồng Võ uy nghiêm hạ lệnh, chỉ là ánh mắt một mực rơi trêи người Tiêu Thắng Dũng.