“Còn nhớ chuyện đã đồng ý với tôi không?”
Sourin tháo khẩu trang xuống, cúi người ngồi bên mép giường: “Hệ thống Argus, còn cả con người anh nữa.”
Im Dong Kwon vuốt mặt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Tôi bị cô hại thành ra thế này…”
“Chỉ gãy có mấy khúc xương sườn, không quan trọng, đi đứng được là được rồi.”
Dù biết mình không phải là đối thủ của cô, Im Dong Kwon vẫn khó nuốt trôi khẩu khí đấy: “Chảy máu bên trong, sốc chấn thương, rối loạn chức năng não, bác sĩ nói cả đời này sẽ có hậu di chứng.”
Sourin mặc đồng phục y tá trắng phau, vẻ mặt vẫn điềm đạm nhưng lời nói ra lại quá đỗi lạnh lùng: “Đoán xem Lee Jung Ho còn sống ra khỏi căn cứ quân sự Hoa Kỳ không?”
“Thím và em gái tôi suýt nữa bỏ mạng vì độc, ba cái mạng đổi lấy một, hắn ta không lỗ đâu.”
Đôi tay trắng nõn không có dấu vân tay chạm vào má anh ta, đầu ngón tay lành lạnh: “Lee Jung Ho là người của tôi, không ai có tư cách chôn theo anh ta cả.”
Im Dong Kwon trở tay siết chặt cổ tay trắng nõn, cắn răng nói: “Chữa khỏi hẳn cho họ! Nếu không tôi sẽ không đến Triều Tiên!”
“Chuyện không do anh quyết.” Sourin chỉ lắc mình một cái đã dễ dàng thoát khỏi khống chế, “Ưu điểm lớn nhất của độc tố mãn tính là có thể được dùng để khống chế mục tiêu lâu dài. Anh yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác, nhất định tôi sẽ cung cấp thuốc giải đúng hạn.”
Nhớ đến người thím phúc hậu và cô em họ hiền lành, hai mắt Im Dong Kwon chua xót, lập tức van nài: “Chú chỉ có mỗi cô con gái là Tiểu Ryeo mà thôi, con bé mới mười sáu tuổi…”
“Mười sáu tuổi?” Người phụ nữ đứng dậy, nghiêng đầu cười với anh ta, “Năm mười sáu tuổi, tôi đã từng giết người đấy.”
Rồi ngay tức khắc cô không hề cho Im Dong Kwon cơ hội phản kháng – anh ta bị trói tay trói chân cột vào dưới băng-ca đưa ra khỏi bệnh viện, thậm chí cả nhân viên an ninh do Cơ quan Tình báo phái đến cũng không mảy may phát hiện.
Một chiếc xe van xập xệ dừng ngoài khu nội trú, trên thân xe dán slogan của công ty quảng cáo, mấy nhân viên khẩu âm là lạ đang phụ trách bốc dỡ. Lúc nhận giỏ “đựng người sống”, bọn họ còn cố ý dùng tay ước lượng, phối hợp ăn ý động tác trôi chảy, chứng tỏ không phải lần đầu làm chuyện này.
Sourin tựa lưng với anh ta chen chúc một chỗ, giữa hai người không có khoảng cách, thậm chí còn nghe được tiếng da thịt cọ vào nhau.
Im Dong Kwon nghi ngờ mình mắc chứng Stockholm: Phản kháng, đàn áp, rồi lại phản kháng và lại đàn áp, vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại vô tận, rõ ràng là hận cô ta đến thấu xương, nhưng cũng nhận định hai người không có cùng trình độ, nếu so tài thì nhất định anh ta sẽ thua, trái lại thà bó tay chịu trói còn thoải mái hơn.
Từ nhỏ anh ta đã yếu đuối, đối mặt với khó khăn chỉ biết khóc, không hề ra dáng con trai trưởng của chi trưởng chút nào, lúc bố còn sống ông cũng thường lo lắngvì thế rất nhiều.
Sau đó bố mất liên lạc trong lúc thi hành nhiệm vụ, bị chính phủ nhận định không còn khả năng sống sót, nhanh chóng tổ chức một tang lễ rầm rộ, mai táng mấy thứ quân trang trống rỗng. Trong tang lễ, quan viên các cấp như đèn kéo quân đung đưa trước mặt cô nhi quả mẫu, lại còn rối rít nắm tay chú căn dặn thế này thế kia. Im Dong Kwon lúc đó còn nhỏ đã nghĩ, nhà họ Im lớn như thế, từ đây trở đi không còn quan hệ gì với mình nữa rồi.
Chú nhỏ hơn bố những mười tuổi, trẻ trung khỏe mạnh tinh lực thịnh vượng, nếu nói là trưởng bối thì càng giống như bạn của Im Dong Kwon hơn.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, lúc mẹ tái giá, người chú chưa lập gia đình đã kiên quyết yêu cầu được nuôi dưỡng Im Dong Kwon. Sau đó, bất kể là cưới thím hay sinh em họ, đại thiếu gia vẫn là đại thiếu gia.
Mặt khác, dựa vào truyền thống người nhà họ Im mấy đời tận trung với tổ quốc, Im Jin Kuan ở giới tình báo phải nói là một bước lên mây, cuối cùng cũng tiến cử người cháu vào.
Lúc đấy Im Dong Kwon mới tốt nghiệp đại học Sungkyunkwan, đang chuẩn bị xin học bổng đi du học Mỹ, so với công việc gián điệp lừa dối lẫn nhau, thì với anh ta làm việc cùng các con số và chương trình có vẻ dễ dàng hơn.
Chú sắp đặt như thế quá mức bất ngờ, song cũng hợp tình hợp lý. Trải qua đấu tranh ngắn ngủi trong lòng, anh ta nhanh chóng tiếp nhận thực tế, trở thành một quân nhân chuyên nghiệp.
“Chỉ có thế thôi à?”
Ngồi xổm trong khoang thuyền vượt biên, bốn phía là mùi cá tanh tưởi, Sourin nín thở nhướn mày hỏi.
Im Dong Kwon gật đầu, tỏ ý mình đã khai báo hết.
Trái ngược với hành trình tuyệt vọng của người Triều Tiên vào Hàn Quốc, không có nhiều người trên thuyền đánh cá xuất phát từ Incheon cho lắm. Dù họ có nhìn đi đâu thì cũng chỉ là những người phụ nữ đầu rối xù mặt dơ bẩn, đôi khi có một vài người đàn ông đáng ngờ, nhưng lúc nào trong mắt chúng cũng có vẻ hung dữ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đêm khuya yên ắng, thuyền thả neo ở vùng biển quốc tế, im lặng chờ đợi tiếp ứng ở đầu bên kia tuyến phân giới.
Sourin trang điểm già đi che giấu dung mạo, mặc chiếc áo bông rách nát to tướng, hai tay giấu trong ống tay áo, rất giống người lao động nhập cư bất hợp pháp.
Dù không có gương Im Dong Kwon cũng biết mình trông ra sao: anh ta mặc chiếc áo khoác cũ rích không rõ lai lịch, thấm ướt nước biển lạnh đến thấu xương, còn có thoang thoảng mùi bài tiết của chủ cũ.
Ra khỏi chiếc xe van, bọn họ bị giao cho mấy “con buôn Triều Tiên” hung dữ bặm trợn – những băng đảng này kiếm sống bằng cách tổ chức vận chuyển trái phép người Triều Tiên vào Hàn Quốc, sau đó buộc họ tham gia bán dâm hoặc làm công, kiếm lợi nhuận khủng khiếp.
Khi xác nhận thím và em họ đã thoát khỏi nguy hiểm, Im Dong Kwon đành ngoan ngoãn lên thuyền.
Giờ đây thân đang ở trong khoang thuyền u ám, hai người từng là địch cùng nghênh đón lộ trình không biết rõ điểm đến. Rõ ràng chỉ nói chuyện để giữ tỉnh táo, song bất tri bất giác lại nói nhiều hơn. Im Dong Kwon vừa chửi mình không có nguyên tắc, vừa không địch lại sáo ngữ có kỹ xảo của đối phương, cuối cùng nói ra hết tất tần tật.
Sourin vén tóc mái ra sau tai, không hề che giấu ánh mắt khinh miệt: “Nhìn dáng vẻ phong lưu hào phóng của anh lúc ở Nhật, tôi còn tưởng là ai ghê gớm lắm, không ngờ lại bị Lee Jung Ho đoán đúng.”
Im Dong Kwon thờ ơ bĩu môi: “Không phải ai cũng quyết chí trở thành 007.”
“Nhưng cũng có rất ít người tự sa đọa như anh.”
Ánh mắt vẫn nhìn ngắm xung quanh, giọng anh ta có vẻ cảm khái như không biết làm sao: “Tôi chỉ là thỏa mãn vừa lòng mà thôi.”
Sourin bật cười: “Anh tưởng mình mạnh hơn họ hả? Những người vượt biên vốn cũng là tinh anh khi ở trong nước, chẳng qua vì để có được cuộc sống tốt hơn nên không thể không lựa chọn xa xứ.”
“Đại Hàn Dân Quốc là quốc gia phát đại.” Im Dong Kwon phản bác, “Nền kinh tế và chính trị của chúng tôi rất ưu việt. Những người này hướng tới cuộc sống tốt hơn, theo lý mà nói thì phải trả giá đắt.”
Như để xác nhận quan điểm của anh ta, vừa dứt lời, ngoài cửa khoang đã vang lên trận xôn xao. Có nhân viên trên thuyền thò đầu nhìn xuống, gọi các cô gái đi lên, đến phòng máy ấm áp.
Đám người lạnh cóng bắt đầu dãn ra, bước chân giẫm lên cầu thang bằng thép phát ra tiếng *cọt kẹt*.
Phòng máy nằm gần đuôi tàu, không gian bên trong hoàn toàn khép kín, không chứa nổi mấy người. Nghĩ đến việc cơ sở trên tàu vượt biên có hạn nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc ưu tiên phái nữ, Im Dong Kwon lại cảm thấy kiêu ngạo vì đồng bào của mình.
Nghiêng đầu lại thì không thấy Sourin có phản ứng gì, trái lại còn rúc vào trong góc, nấp trong bóng râm tối mù.
“Sao thế? Im Dong Kwon dịch lại gần, thấy đối phương có vẻ phòng bị thì vội nói, “Yên tâm, đang ở trên biển, tôi không trốn được đâu. Cô có thể lên sưởi ấm với các cô ấy.”
Sourin hừ lạnh: “Anh ngây thơ nhỉ? Tưởng những thuyền viên này làm chuyện tốt lắm hả? Dù có chết tôi cũng sẽ không để mình bị cưỡng hiếp.”
“Cô…” Im Dong Kwon nhìn cô rồi lại nhìn mọi người tập trung ở ngoài cửa, nét mặt khó tin nổi.
“Khách vượt biên đều không có quốc tịch, chết trên vùng biển quốc tế cũng không sao, thuyền viên đoán được điểm này nên mới dám làm bậy… Mất đi ràng buộc quyền lực, bất cứ ai cũng trở thành ác ma.”
Trong đôi tay kia nắm chặt con dao găm, khớp ngón tay trắng bệch vì dùng quá sức.
Im Dong Kwon không nói gì thêm mà lặng lẽ nghiêng người đi, cản lại trước người cô.
Sau khi các cô gái rời đi, trong khoang thuyền càng trở nên yên tĩnh, mùi cá tanh hòa lẫn với không khí ướt lạnh, thấm sâu vào linh hồn và cơ thể. Hoàng Hải mùa đông như con quái thú tham lam, biến đầu lưỡi thành những đợt sóng dữ dội liếm mạnh vào thân xác con thuyền, không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ bực bội, trong màn đêm âm u lại khiến màng nhĩ liên tục run sợ.
Im Dong Kwon biết cô không phải là người lương thiện, bản thân cũng có trách nhiệm trả thù cho thím và em gái, nhưng tôn nghiêm của đàn ông lại nhắc nhở anh: không phải ở đây lúc này, lại càng không nên trả thù bằng phương thức đấy.
Đợi qua khoảng mười phút, cửa khoang mở ra lần nữa, có người gân cổ hét: “Còn ai nữa không? Một người nữ nữa đâu rồi?”
Sống lưng Im Dong Kwon cứng ngắc, cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng lia đến, cắn răng nhịn đau cố ưỡn ngực.
Mượn ánh sáng ở trên boong, người ngoài cửa nhanh chóng phát hiện góc của bọn họ, thấp giọng ra lệnh: “Tự đi lên đi, nếu không đừng trách tao khóa lỗ thông hơi lại, cho chúng mày chết ngộp!”
Những người vượt biên khác vội cuống cả lên, không tự chủ dịch lại gần, thậm chí còn có người bắt đầu động tay động chân toan đẩy Sourin ra.
Im Dong Kwon ỷ vào mình cao to mà ngăn cản lại, định chiếm cứ địa hình có lợi, lúc còn định tiếp tục chống cự thì lại bị vỗ vai: “Để tôi đi nào.”
Ngay lập tức âm thanh lan khắp xó xỉnh, ngay đến người ngoài cửa cũng nghe rõ.
Trên boong truyền đến tiếng vỗ tay đều đều, có người thở dài bằng khẩu âm Triều Tiên phương Bắc rõ ràng: “Tôi thật không dám chắc, rốt cuộc là nên khen cô can đảm hay nên chửi cô không sợ chết đây?”
Sourin im lặng, dán chặt sau lưng Im Dong Kwon bước ra khỏi bóng tối, xuyên qua đám người tụ tập, bước chân vững vàng giẫm lên bậc cấp, đón ánh sáng bò ra ngoài khoang.
Trong nháy mắt cửa khoang đóng lại, Im Dong Kwon nghe thấy âm thanh như ma mị của cô: “Jae Woo, đã lâu không gặp.”