Động tác rảy tàn thuốc khựng lại, một lúc sau Sourin mới ngẩng đầu: “Sao anh biết…”
Anh thở dài: “Tuy Shibata Takama chưa khai ra hết, nhưng bằng chứng của những người khác đã đầy đủ, Nhật kiều đang lên kế hoạch cho một cuộc đào thoát quy mô lớn, có tổ chức. “
Sourin vẫn chưa từ bỏ ý định, hoài nghi nói: “Bọn họ chạy trốn thì liên quan gì đến em?”
Lee Jung Ho đành nói toạc ra: “Máy laser là cái giá trao đổi duy nhất chính phủ Triều Tiên chấp nhận.”
“Nhưng máy laser ở trong tay Im Dong Kwon.”
Anh cười: “Người đã được em xách đến Bình Nhưỡng rồi, còn gì để nói nữa không?”
Sourin không lời chống đỡ.
Chìa tay ra kéo cô vào lòng, Lee Jung Ho nói thêm: “Nhớ năm đó, Iran phải chi những 8 tỷ đô la Mỹ để mua công nghệ ly tâm đồng vị từ chợ đen. Em trăm phương ngàn kế cuỗm máy laser đi lại chỉ đổi một tấm vé nhập cảnh Triều Tiên, lỗ quá rồi.”
Vô thức trề môi, trong giọng cô có vẻ nũng nịu mà đến bản thân cũng chẳng nhận ra: “Kim Seong Hee hận em thấu xương, chẳng lẽ không được bỏ tiền mua bình an hả?”
Người đàn ông hỏi ngược lại: “‘Lính đánh thuê’ cầm tiền bán mạng mà cũng làm mua bán lỗ vốn hả?”
“Quân Cách mạng trả lương rất cao.”
Anh tiện tay nhặt lấy quần áo phủ lên cơ thể trần trụi mềm mại, ngón tay lại bất giác vuốt ve qua lại trên đó: “Takauchi Keiko bị bắt, Quân Cách mạng Nhật Bản đã tuyên bố giải tán. Mọi nhân viên và tài sản của họ đều được chuyển giao cho Jang Young Soo, em vốn không có lương.”
Nói rồi, Lee Jung Ho cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm, lại gặm cắn như trừng phạt, cho đến khi cả hai đều thở hổn hển thì mới quyến luyến tách ra.
Trán tựa trán, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, có dòng điện vô hình xẹt qua xẹt lại trong không khí, một lần nữa dục vọng như thể sắp bùng nổ.
Anh kiềm chế bản năng kích động, khàn giọng nói: “Nói tôi biết, rốt cuộc em muốn gì?”
Lời nói nhuốm đầy bất lực và không cam lòng, nói là hỏi, chẳng thà bảo là thở dài cảm khái.
Đôi mắt màu xám nhìn cô chăm chú, tầm mắt nồng như rượu.
Trái tim Sourin thắt lại, hơi thở nhẹ tới nỗi chẳng thể nghe thấy, máu dần đông cứng trong cơ thể kèm với vị đắng dâng lên giữa kẽ răng.
Cô biết, dù mình không nói thì nhất định đối phương cũng sẽ dốc hết sức giúp thực hiện kế hoạch sơ tán kiều dân. Gián điệp đồng nghĩa với lừa dối và nghi ngờ, ngoài từ chối tin tưởng, sợ là còn đưa ra nhiều cam kết hơn – Lee Jung Ho có thể hỏi ra câu đó, chứng tỏ anh đã hoàn toàn từ bỏ kháng cự.
Đối mặt với kẻ địch khí thế hùng hổ, có lẽ còn có thể lựa chọn giữa tấn công hay dùng trí; song đối mặt với tù binh cam chịu, lại chỉ có thể tiếp nhận.
Thế là, cô không thể không lần nữa đi vào hồi ức: Từ khi sinh ra ở thủ đô “những giếng nước” Beirut cho đến cô nhi viện trại tỵ nạn Gaza, cùng với người mẹ có chủ nghĩa lý tưởng; từ đám cưới đẫm máu của bộ tộc Bedouin đến tận mắt chứng kiến bố qua đời, mọi vui vẻ và xót xa của tuổi thơ đều được tích lũy cho đến nay.
Chân trần đi qua sa mạc biển đỏ và bùn lầy đất cứng ở Bắc Caucasus, cuối cùng trở thành điểm bắt đầu tung hoành thế giới, đồng thời càng thêm chán ghét sợ hãi trước chiến tranh; mại dâm trẻ em, binh lính Mamluk, chủ nghĩa tự do kiên định, tất cả đều đã là một phần của cơ thể, hòa vào xương máu cùng tồn tại.
Muốn nói rõ mình muốn gì, trước hết phải chứng minh mình là ai.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, Sourin thở phào một hơi, lần nữa rúc vào trong lòng anh: “Suy cho cùng xã hội có xu hướng vô trật tự, chỉ có thể tìm cách trì hoãn thời gian sụp đổ. Vấn đề của Triều Tiên liên quan đến lợi ích nòng cốt của các nước Đông Á, giờ đây loạn trong giặc ngoài, phải nghĩ cách giải phóng áp lực.”
Lee Jung Ho gật đầu, song rõ ràng suy nghĩ không bắt kịp.
Anh không chắc vế nào sẽ có tác động lớn hơn: rốt cuộc là cuộc đời lận đận đầy truyền kỳ của Sourin hay là bàn tay đen sau tranh chấp quốc tế. Có điều, kinh nghiệm công tác nhiều năm đã nhắc nhở mình, đối với mọi việc phải có thái độ cởi mở, tiếp nhận mọi suy đoán thì mới có thể diệt sạch những kết quả ngoài ý muốn.
Sau khi xác định rõ, Lee Jung Ho hắng giọng, nhấn mạnh lần nữa: “Tôi sẽ không phản bội Đảng cũng như quốc gia.”
“Không ai bảo anh làm vậy cả.” Sourin nhếch môi, “Là ai nắm quyền cũng không quan trọng, mấu chốt là bảo vệ được địa khu ổn định, phối hợp đấu sức giữa các nước lớn.”
Đang định yên tâm thì anh lại nghe thấy đối phương nói tiếp: “Nếu có thể cập nhật thông tin kịp thời, xác định kế hoạch hành động của chủ nghĩa khủng bố nhà nước, làm phong phú cơ sở dữ liệu thì có ý nghĩa rất quan trọng với việc điều chỉnh tài nguyên tình báo.”
“Cơ sở dữ liệu của các em…”
“Chính là hệ thống Argus của Im Dong Kwon. Theo dõi hình ảnh video và dự đoán khủng bố tấn công có suy luận như nhau, kết cấu mô hình cũng có thể thông dụng – chỉ cần có đủ dữ liệu trong cơ sở, thì việc dự đoán thời gian và địa điểm xảy ra không hề khó khăn.”
Lee Jung Ho không hiểu nhiều lắm về kỹ thuật máy tính, nhưng lại ý thức được một vấn đề khác: “Vậy kế hoạch thoát Bắc của Nhật kiều thì sao?”
“Chuyện đến mức này rồi, anh cho là còn có kế hoạch gì nữa?” Sourin cười khổ, “Đúng là em muốn giúp đỡ kiều dân, nhưng nội các bóng tối sẽ không trực tiếp nhúng tay vào bất cứ xung đột nào cả, mà chỉ thông qua ván cờ giữa các lực lượng khác nhau để thực hiện mục đích cuối cùng.”
Mọi manh mối rời rạc ban đầu đã được nối lại với nhau, khiến Lee Jung Ho lóe lên linh quang: “Ý em là Jang Young Soo?”
“Vốn kế hoạch là sẽ phơi bày cảnh ngộ của kiều dân, thúc đẩy dư luận quốc tế lên án Triều Tiên, rồi lại để hai nước Nga và Trung Quốc đề nghị, ép người lãnh đạo tối cao phải thoái vị…”
Người đàn ông trâm tư, gật đầu nói: “Sau đó Kim Seong Hee lên nắm quyền, Jang Young Soo đứng sau thao túng, để báo đáp sẽ cho phép kiều dân rời khỏi Triều Tiên.”
“Không sai.” Cô vui vì đối phương hiểu được, không cần mình nói nhiều, “Để xoa dịu ý kiến phản đối trong đảng, đặc biệt là để đối phó với các lực lượng quân đội, tổ chức Nhật kiều sẽ dùng máy laser để trao đổi trên danh nghĩa – chỉ cần có khả năng nhanh chóng rút ra số lượng lớn nguyên liệu vũ khí hạt nhân thì không còn ai dám nói ra nói vào trước chính quyền mới cả.”
Lợi dụng xích mích mâu thuẫn vốn có, tài tình mượn lực đả lực, lấy phương thức bốn lạng địch ngàn cân để tìm thế cân bằng giữa các phe đối kháng, cuối cùng thực hiện mục đích của chính mình.
Lee Jung Ho không khỏi thừa nhận, nếu nội các bóng tối có hiệu suất cao, lại biết ẩn nấp như vậy, thì chắc chắn có khả năng âm thầm nắm giữ tình hình thế giới.
Thời gian đã khuya, nhưng hai người càng lúc càng hứng thú, kết hợp với tình thế trong ngoài Triều Tiên, suy diễn mọi khả năng có thể xảy ra. Cho tới khi đồng hồ treo tường vang lên hồi chuông thứ hai, báo hiệu trời bên ngoài đã sáng thì cuộc thảo luận này mới kết thúc.
“Bước tiếp theo hành động thế nào, hoàn toàn quyết định bởi Jang Young Soo.” Sourin ngáp dài kết luận, “Nếu ông ta vẫn chưa từ bỏ dã tâm thì kiều dân sẽ không ngại đổi chác với Đảng Lao động, dù gì cũng hơn là ngồi chờ chết; còn nếu như ông ta biết khó mà lui, tiếp tục làm ứng cử viên thích hợp, dù gì thì sớm muộn gì hai nước Trung, Nga cũng ra tay thôi.”
Lee Jung Ho để cô dựa vào mình, khép chặt quần áo lại, dịu dàng khuyên nhủ: “Em mệt rồi thì ngủ một giấc đi, đợi tỉnh dậy hẵng lo tiếp.”
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, dù là Sourin cũng chịu không nổi, huống hồ cô đã quen đeo gánh nặng một mình, giờ lại có thể tháo gỡ phòng bị, tâm trạng trở nên khoan khoái lạ thường.
Gần như trong nháy mắt nhắm mắt lại, cơ thể mất đi tri giác, chỉ lờ mờ cảm thấy có người ôm mình, song cũng không phản kháng.
Giấc ngủ say sưa như một chiếc chăn bông dày, cản lại mọi quấy nhiễu bên ngoài. Mọi giác quan, thần kinh đều chôn vùi trong ấm áp, dâng lên mùi thơm nồng.
Càng lúc càng mất nhận thức về thời gian, ngay cả đồng hồ sinh học từ trước đến giờ luôn là thứ cô kiêu ngạo cũng mất đi tác dụng.
Đã lâu lắm rồi Sourin không được ngủ một giấc như thế, dù không phải lúc thực hiện nhiệm vụ và đang ở một nơi an toàn tuyệt đối, cô cũng rất ít khi thả lỏng cảnh giác, giao phó tính mạng tài sản cho người khác.
Mà lúc này đây, tại biên giới quốc gia cực đoan nhất thế giới, còn ở trong lô cốt bí mật của cơ quan phản gián, cô lại có thể ngủ miên man hơn nửa ngày – đúng là chết cũng không hết tội.
Từ từ mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của cô là giữ im lặng, chuẩn bị nghênh tiếp bất cứ công kích bất ngờ nào.
“Dậy rồi à?”
Đúng lúc này giọng người đàn ông vang lên, không phải uy hiếp thăm dò mà chỉ là quan tâm đơn thuần: “Ở đây có ít đồ ăn, tôi tìm cho em vài bộ quần áo rồi, trong phòng tắm bên cạnh cũng có nước nóng đấy… Không thì, cứ ngủ thêm một lúc cũng được.”
Sourin lật người, phát hiện trong phòng đã được quét dọn đơn giản, không còn dấu vết lộn xộn nữa. Giường xếp mở ra, không rộng lắm đủ để một người nằm.
Đầu giường có hai chiếc ghế, trên một chiếc trong đó đặt bữa ăn nóng hổi cùng quần áo kiểu nữ, còn có cả khăn bông. Trên một chiếc ghế khác, Lee Jung Ho ngồi thẳng, mặc quân trang đeo súng, vô cùng hiên ngang.
Loại bỏ báo động, tin tưởng đã được chứng minh.
Chân dài đá tung khăn trải giường, nhẹ nhàng ôm lấy hông người đàn ông, ma sát qua lại như đùa dai: “Ngủ em tôi đi.”
Một thoáng đỏ bừng khả nghi sượt qua má, Lee Jung Ho nghiêng đầu ho hai tiếng, lúng túng đáp lại: “Đã tám giờ rồi, đừng làm rộn nữa.”
Tối qua gây chuyện lớn ở Hội Phụ nữ Quốc tế, Kim Seong Hee bị Bộ Tư lệnh Bảo vệ đưa đi, hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài. Bất kể Sourin có trấn an thế nào, Jang Young Soo vẫn lo sốt vó, chắc chắn có thể đưa ra quyết định không lý trí.
Một điểm này, tối qua trong thảo luận cả hai đã đạt được xác nhận.
Thu hồi tâm tư trêu chọc, cô nhanh nhảu đứng dậy, nhặt khăn lên nhảy vào phòng tắm, vừa súc miệng vừa trách móc: “Sao không gọi em dậy sớm hơn?”
Cơ thể gần như hoàn mỹ chợt lóe lên trước mắt, khiến người ta sinh ra vài ý nghĩ đẹp đẽ không hợp thời.
Lee Jung Ho ép bản thân bình tĩnh lại, thông báo tin tức nặng ký vừa được biết: “Kim Seong Hee chết rồi.”