• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muộn chút nữa mặt trời sẽ độc hại, Nghiêm Kỷ đỡ Mộc Trạch Tây đang lo âu trở về.

Nghiêm Kỷ tắm lâu hơn bình thường, Mộc Trạch Tây có thể đoán sơ sơ anh làm gì bên trong. Gần đây anh đều như vậy.

Sau khi Nghiêm Kỷ phóng thích và tắm xong. Anh ra ngoài sấy tóc, vừa mặc quần và vest thì thấy Mộc Trạch Tây đang đứng ở cửa phòng quần áo thò đầu nhìn vào trong.

“Nghiêm Kỷ, có phải bây giờ em xấu xí hay không?” Mộc Trạch Tây chợt hỏi.

Nghiêm Kỷ sửng sốt, cho rằng Mộc Trạch Tây mang thai nên tâm trạng không tốt. Anh dang tay muốn ôm cô, “Tây Tây, em không vui à? Đến đây chồng ôm.”

Mộc Trạch Tây do dự vài giây vẫn không lên.

Nghiêm Kỷ tự lên trước ôm cô, dỗ cô, “Tây Tây, em luôn rất đẹp, đáng yêu nhất. Bây giờ đáng yêu +1 vì trong bụng em còn mang một phần đáng yêu.”

Được dỗ dành, Mộc Trạch Tây không lạnh được cười nhẹ.

“Có phải bây giờ em bụng to không quyến rũ?” Mộc Trạch Tây nép vào lòng Nghiêm Kỷ, hơi tủi thân.

Nghiêm Kỷ lập tức hiểu sự lo âu của cô.

Phụ nữ mang thai ngoài việc cảm thấy mình "Xấu xí" thì còn lo lắng chồng sẽ mất "Hứng thú tình dục" khi nhìn thấy bộ dáng bụng to béo phệ của mình.

Anh lập tức trả lời, “Anh đối với em trước sau như một, Tây Tây, em không biết anh nhịn rất khó chịu, rất muốn làm em nhưng anh không dám.”

Vài người đàn ông đôi khi trừ việc không cách nào kìm hãm được dục vọng của mình thì đôi khi, một số sở thích đặc biệt cũng khó có thể nói ra.

Ví dụ, Nghiêm Kỷ biết anh hơi biến thái.

Lúc nào Mộc Trạch Tây cũng câu hồn Nghiêm Kỷ, dáng vẻ dịu dàng ưỡn bụng sau khi mang thai, có rất nhiều lần suýt nữa Nghiêm Kỷ không thể kiểm soát.

Nhưng Nghiêm Kỷ lại nghĩ về con, anh không thể khốn nạn giống như trong nguyên tác. Anh nhẫn nại, kìm nén rất nhiều lần.

Nghiêm Kỷ còn rất trẻ và dục vọng của anh rất mạnh mẽ, quỷ mới biết anh kìm nén khó chịu nhiều cỡ nào.

Vốn dĩ đã cai thuốc nhưng bây giờ cứ nửa đêm là phải tắm nước lạnh, sau đó phải hút thuốc trên ban công để bình tĩnh lại.

Không dám quay đầu, anh sợ mình không thể kiểm soát dương vật đang cương cứng, nếu không không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.

Nghiêm Kỷ hôn cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, “Anh sợ em không tiếp nhận nên luôn cố nhịn. Anh muốn, anh rất muốn. Tây Tây, anh thích em, anh sẽ làm em bất kể thời gian. Chờ anh bận xong, chúng ta làm thử có được không?”

Lời tỏ tình dục vọng như vậy khiến Mộc Trạch Tây lập tức đỏ mặt. Hơn nữa, còn câu nói đằng sau giống như cô không nhịn được.

Thẹn đỏ mặt lắp bắp giải thích, “Không phải… Không phải…”

Không đợi Mộc Trạch Tây giải thích, Nghiêm Kỷ được cho phép, ôm cô cười vui vẻ, “Anh biết em không ngại, đó là đồng ý rồi."

“Thai phụ cũng cần đời sống tình dục, bác sĩ nói sau khi ổn định, thai phụ tiết nhiều hoóc-môn thì ham muốn tình dục cũng cao hơn. Là chồng xem nhẹ, ngay đêm nay đi! Được không? Hả?”

Có đôi khi Mộc Trạch Tây cảm thấy Nghiêm Kỷ rất kỳ lạ, rất tách rời. Nhưng không quá giống sự xa cách của cô.

Mặc dù anh ngang ngược cố chấp, cũng nói anh sẽ không mềm lòng. Nhưng Nghiêm Kỷ giống như đang doạ cô nhiều hơn, ngoại trừ thủ đoạn tàn nhẫn trên giường thì phần lớn thời gian anh đều tránh cho cô thật sự khó chịu.

Có vài lúc, anh thậm chí còn kìm nén sự "Cố chấp" nào đó của mình. Anh vẫn cứng rắn nhưng thăm dò thật cẩn thận, như một kiểu tâm lý trả nợ bù đắp.

Mộc Trạch Tây không nghĩ kỹ, nhưng nhìn Nghiêm Kỷ cười vui vẻ như vậy, cô mím môi, e lệ gật đầu.

Mộc Trạch Tây nôn nghén trong giai đoạn đầu mang thai, đến giai đoạn giữa lại càng phụ thuộc vào anh hơn, trong bụng cô là con của anh, giữa hai người có một sợi dây liên kết vô hình nên cô vẫn nhớ anh.

Thấy cô gật đầu, Nghiêm Kỷ vui đến nỗi nóng lòng muốn thử, nhưng mà nghĩ hôm nay còn có chuyện quan trọng. Hai người ôm một lúc, vuốt ve an ủi một chút. Nghiêm Kỷ phải rời đi trước khi quá muộn.

Cơ thể Mộc Trạch Tây mệt mỏi, lại đi ngủ. Trước khi ngủ, Mộc Trạch Tây không ngừng nghĩ về cảm giác xa cách của Nghiêm Kỷ.

Bất giác ngủ thiếp đi, Mộc Trạch Tây ngủ rất lâu. Cô mơ một giấc mơ, khuôn viên trường, biệt thự. Một việc nào đó giống như nó đã từng xảy ra trước đây, rồi lại khác hoàn toàn.

Mơ thấy Nghiêm Kỷ kéo cô làm khắp nơi, cô không dám khóc mà chỉ luôn cắn răng rên khóc, trong mơ Nghiêm Kỷ vô cùng tàn nhẫn. Không giống như bây giờ, là một người không hề thương tiếc tùy ý thao túng mà làm cô.

Mộc Trạch Tây đột nhiên tỉnh dậy. Bụng lớn, Mộc Trạch Tây từ từ ngồi dậy, hơi hồ đồ đờ ra, cô mộng xuân? Này…

Lúc này thím Lý tới, bảo Mộc Trạch Tây dậy ăn trưa.

Mộc Trạch Tây ăn bữa trưa mà Nghiêm Kỷ chuẩn bị cho cô vào sáng sớm, nghĩ đến việc trong mơ. Trong mơ và hiện thực Nghiêm Kỷ lại trùng hợp xa cách.

Một cảm giác Trang Chu mộng điệp, Mộc Trạch Tây lập tức lơ mơ, rốt cuộc đâu mới là Nghiêm Kỷ.?

*庄周梦蝶: Thành ngữ này có nghĩa là Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm hay bướm hóa thành Trang Chu, sau mượn nó để chỉ một giấc mơ kỳ diệu, hoặc ẩn dụ cho sự thay đổi thất thường của cuộc đời.

Cơm nước xong, Mộc Trạch Tây tùy ý đi dạo xung quanh, không tạo thành thịt lười. Tình cờ đi tới một căn phòng không sử dụng.

Nghiêm Kỷ không cho cô đi vào căn phòng đó.

Cửa phòng mở ra.

Có một số tài liệu lộn xộn bên trong, còn có những thứ đã mua cho cục cưng trong lần nhầm lẫn trước, tất cả đều chất đống, Nghiêm Kỷ sợ cô giẫm phải thứ gì đó té ngã.

Mộc Trạch Tây bước vào để xem quần áo của trẻ con, dù sao cũng đang nhàm chán. Những bộ quần áo nhỏ được sắp xếp rất đẹp, rất đáng yêu, Nghiêm Kỷ nói không dùng, anh muốn mua mới.

Nhưng mãi vẫn không bỏ được. Lòng anh chất chứa sự chờ mong bé cưng.

Mộc Trạch Tây nhìn khắp nơi, bên trong cũng có rất nhiều tài liệu và hồ sơ, Mộc Trạch Tây thật sự không xem.

Tình cờ trong một tủ tài liệu, Mộc Trạch Tây nhìn thấy lá bài tarot người và quỷ mà cô đã từng rút, vòng đeo chân và đèn thủy tinh. Đều là những vật dụng trong quá khứ của hai người, Nghiêm Kỷ đã giữ gìn tất cả.

Thậm chí còn có điện thoại di động của Nghiêm Kỷ từ hồi học cấp ba. Mộc Trạch Tây ngơ ngác.

Ma xui quỷ khiến, Mộc Trạch Tây lén lấy điện thoại ra, về phòng sạc điện.

Mộc Trạch Tây biết mật khẩu điện thoại của Nghiêm Kỷ, cô thử một chút, quả nhiên mở được mật khẩu.

Xã hội hiện đại, đôi khi muốn hiểu biết một người chỉ cần moi điện thoại anh thì tất cả mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Mộc Trạch Tây do dự một lúc, hít sâu một hơi, vẫn không kìm được sự cám dỗ, cô mở lên xem.

Cô vừa xem, đôi mắt Mộc Trạch Tây dần dần mở to vì kinh ngạc.

Nó khác với sự kinh ngạc của hai người ở công viên giải trí lúc trước, bây giờ nó mang theo sự hoang mang sợ hãi.

Album tài liệu đều là tư liệu về những người xung quanh. Giống như bọn tội phạm phạm tội sắp xếp lại tư liệu người bị hại, liệt kê tất cả các thông tin và đặc điểm tính cách cá nhân của từng người.

Xen kẽ ngang dọc, y hệt một chuỗi thông tin hoàn chỉnh.

Mộc Trạch Tây còn tìm thấy một bức ảnh khỏa thân của cô, cô mở bức ảnh mình ôm ngực đã bị xóa từ vài năm trước.

Điều khiến Mộc Trạch Tây sốc hơn nữa là đoạn video, đều là mấy video theo dõi cô trong phòng khi cô học cấp ba! Cô bị theo dõi trong một thời gian rất dài…

Tim Mộc Trạch Tây đập nhanh hơn, tay hơi run rẩy, liên tục lật xem. Trong lúc lướt vội, cô không cẩn thận chạm vào một nơi. Giao diện lập tức thay đổi.

Nhìn giao diện quen thuộc và thói quen sắp xếp phần mềm. Đây... Đây là giao diện điện thoại cô…

Mộc Trạch Tây như bị đánh một cây gậy ngốc, đầu óc choáng váng.

Cái điện thoại kia, Mộc Trạch Tây đã không còn sử dụng trước khi đến quân khu.

Rõ ràng Mộc Trạch Tây đang cầm điện thoại của Nghiêm Kỷ nhưng cô lại quen việc dễ làm, lật xem giao diện điện thoại đã từng là của cô.

Trong phần tin tức, Mộc Trạch Tây phát hiện trong đó có rất nhiều thông tin bị chặn lại. Cũng nhìn thấy tin nhắn Trần Triết gửi cho cô.

Nhìn ngày đặc biệt đó, Mộc Trạch Tây lập tức nhớ lại là khi nào.

Chính là ngày nhầm lẫn phát hiện cô mang thai, cũng là ngày cô chuẩn bị đến quân khu. Sau khi chia tay Nghiêm Kỷ, cô nhận được tin nhắn của Trần Triết khi bước vào thang máy.


Lúc ấy bởi vì đúng lúc có việc về em trai Mộc Kiến Hiền của cô nên cô không mở xem. Sau đó có quá nhiều việc nên cô cũng quên mất chứ đừng nói là đọc tin tức của Trần Triết.

Phải cách hai năm, Mộc Trạch Tây mới đọc lại nội dung tin nhắn: Là Trần Triết đã nghe thấy sóng âm thanh chói tai vào ngày La Nam Nam biến mất, anh hơi nghi ngờ. Sau đó Trần Triết vào nhà La Nam Nam, thế nhưng lại phát hiện thiết bị nghe lén ở bên trong.

Chính là nó nhiễu sóng nên mới phát ra âm thanh chói tai.

Toàn thân Mộc Trạch Tây chợt lạnh, thế nên Nghiêm Kỷ trừ việc luôn theo dõi cô?! Thì ngay cả La Nam Nam cũng nghe lén theo dõi!?

Mộc Trạch Tây thử một tí, lại khôi phục giao diện điện thoại của Nghiêm Kỷ.

Lướt xem kỹ càng, một việc đã xảy ra khiến Mộc Trạch Tây càng hít thở không thông.

Hai tệp, một tệp là ghi chép về tất cả cốt truyện nguyên tác trong ký ức của La Nam Nam mà cô ấy ghi lại. Tệp khác là bản mà hình như Nghiêm Kỷ đã sửa lại.

Đầu óc Mộc Trạch Tây ù một tiếng trống rỗng. Cô thử mở ra xem nhưng lại bị khoá chặt.

Lúc này Mộc Trạch Tây mới phản ứng lại, đó là lý do tại sao Nghiêm Kỷ luôn biết nhiều đến thế…

Anh không chỉ biết La Nam Nam là người xuyên sách mà anh còn nghe được trọn vẹn cuộc nói chuyện hằng ngày giữa hai người nên anh còn biết nhiều hơn nữa, anh nắm được nguyên tác của La Nam Nam, thậm chí anh còn biết "Nguyên tác" rõ hơn La Nam Nam!

Mộc Trạch Tây hoảng sợ không thôi, lại lật về giao diện của mình.

Trong số những tin tức bị chặn còn có một tin La Nam Nam gửi cho cô, cô ấy đã quay về tìm tin tức của cô không lâu sau hội tốt nghiệp hai năm trước!

Tất cả những thứ này đều bị chặn lại.

Có quá nhiều việc, lượng tin tức quá lớn, Mộc Trạch Tây không kịp phản ứng trước cú đánh bất ngờ. Mộc Trạch Tây không biết phải làm sao cực kỳ phẫn nộ, phẫn nộ ngập trời.

Tuy Mộc Trạch Tây không biết nhiều về kỹ thuật hacker nhưng cô cũng biết cái gọi là nguyên lý điều khiển từ xa.

Mộc Trạch Tây bật điện thoại hiện tại của mình lên. Quả nhiên, cô phát hiện bên trong lại bị cài mật mã như vậy.

Mỗi việc làm của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tây vốn tưởng Nghiêm Kỷ sợ cô biến mất nên mới bao vây cô, cô cũng nhận. Nhưng không ngờ Nghiêm Kỷ lại làm sạch sẽ như vậy, gần như ngăn cách và kiểm soát mọi thứ.

Những gì anh lộ ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, thứ bị chôn vùi dưới tảng băng là sự kiểm soát điên cuồng hơn.

Lừa dối! Tất cả đều là lừa dối!

Mộc Trạch Tây run tay, lập tức gọi điện cho Nghiêm Kỷ, muốn chất vấn anh tại sao? Gọi mấy chục cuộc điện thoại nhưng luôn hiện không kết nối.

Giờ phút này Mộc Trạch Tây giống như một đứa trẻ sợ hãi không biết gì lại cảm thấy bị lừa gạt khi cha mẹ bất ngờ ly hôn. Uất ức phẫn nộ, muốn lập tức tra hỏi tại sao.

Bây giờ cô muốn tìm Nghiêm Kỷ hỏi rõ ràng! Mộc Trạch Tây lén bắt xe, nổi giận đùng đùng xông thẳng đến tập đoàn Nghiêm thị.

Mộc Trạch Tây ôm bụng bầu, bước đi rất nhanh.

Bước vào đại sảnh của tòa nhà văn phòng, Mộc Trạch Tây bị nhân viên an ninh chặn lại, cô không thể lên tầng trên nếu không có lịch hẹn trước ở quầy lễ tân.

Mộc Trạch Tây chỉ có thể chuyển sang quầy lễ tân.

Cảm xúc Mộc Trạch Tây không ổn định, lửa giận dâng đến ngực, bây giờ cô chỉ muốn tìm người, “Xin chào, tôi tìm Nghiêm Kỷ!”

“Xin hỏi cô có lịch hẹn trước không?”

“Không có! Tôi có việc gấp cần tìm anh ấy!”

Tiếp tân thấy Mộc Trạch Tây gọi thẳng họ tên Nghiêm tổng, nghĩ hôm nay có một hoạt động tương đối lớn, lập tức hơi phòng bị.

“Xin lỗi cô, cô không có hẹn trước nên chúng tôi không thể sắp xếp một cuộc gặp mặt nghiêm trọng cho cô. Hơn nữa cô không thể vào cao ốc của tập đoàn Nghiêm thị.”

Mộc Trạch Tây hít sâu một hơi, “Vậy xin cô gọi điện thoại cố định cho Nghiêm Kỷ nói Mộc Trạch Tây tìm anh ấy.”

“Xin lỗi cô, Nghiêm tổng đang mở một hội nghị quan trọng, anh ấy sẽ không trả lời cuộc trò chuyện nào.”

Mộc Trạch Tây nghe xong, cô che bụng bầu đi thẳng vào thang máy.

Tiếp tân nhìn Mộc Trạch Tây khí thế hung dữ đùng đùng, sợ xảy ra sự cố nên vội gọi nhân viên an ninh. Nhân viên an ninh ở cửa vốn đã chú ý tới bên này nên lập tức xông tới.

Mộc Trạch Tây không quan sát xung quanh nên không biết trong đại sảnh có rất nhiều phóng viên đang tụ tập, nhìn thấy tình huống hiện tại, tất cả đều đánh giá Mộc Trạch Tây, cứ cảm thấy sẽ có tin tức lớn.

Giờ phút này, trong lòng và trong đầu Mộc Trạch Tây chỉ có phẫn nộ, tràn ngập oán giận. Cô lập tức xông vào.

Nhân viên an ninh thấy Mộc Trạch Tây bụng lớn mang thai, họ không dám dùng thủ đoạn bạo lực mà chỉ liên tục chặn đường cô.

“Cô gái! Xin cô bình tĩnh!”

Mộc Trạch Tây hiện đang mang thai, cảm xúc dễ dao động. Ưỡn bụng bầu vật lộn với đám người, nhớ tới sự lừa dối của Nghiêm Kỷ và thân phận không ai biết của cô, cô gần như sụp đổ.

Có ý cá chết lưới rách, mắt rơm rớm nước mắt, “Tôi là ai? Tôi là người phụ nữ không tên không họ mà Nghiêm tổng của các người bao nuôi bên ngoài! Tôi tìm cha đứa trẻ được chưa!”

Nhất thời, mọi người có mặt đều đứng hình.

Ngay lập tức, máy ghi hình, ánh đèn camera sáng lên tới tấp, chiếu hết vào Mộc Trạch Tây, vang tách tách. Các phóng viên phấn khích, thật sự có tin tức lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK