Xe cắm trại đi một mạch về hướng Tây Nam, phong cảnh khác nhau.
Mộc Trạch Tây ngồi trong xe, dọc đường đi ngắm mặt trời mới mọc ở phía Đông trong cánh đồng hoang vu, ánh sáng mặt trời mọc từ đường chân trời.
Khi chiều tà chầm chậm, ánh sáng cầu hình vòm rất xa, mỗi lần Phương Đồng chọn một nơi để dừng xe, hai người và một em bé rất thưởng thức.
Đây là một chuyến đi đặc biệt đối với Mộc Trạch Tây.
Cô rất vui.
Con không làm ầm ĩ, yên tĩnh. Mộc Trạch Tây bây giờ đã thật sự quen với việc chăm con, có giọng nói của cha bé ở đây, cô có thể chăm dễ hơn một nửa.
Khi Mộc Trạch Tây lại phát giọng nói của cha bé cho con nghe, cô cũng suy nghĩ.
Khi Mộc Trạch Tây cầm thẻ ngân hàng của mình, cầm hai tấm thẻ bảo đảm của Nghiêm gia mà cô đã chuẩn bị trước đó, cô cũng có một chiếc điện thoại dự phòng mà Nghiêm Kỷ không biết.
Cô chỉ loáng thoáng biết thứ cô đang nghĩ không chỉ là một lần du lịch tự lái, hơn nữa cô cảm thấy bất an vì ý tưởng này.
Không được để Nghiêm Kỷ biết…
Khi đám Mộc Trạch Tây đến là vào buổi tối, sớm hơn hai ngày so với ngày đã định, rất nhiều người yêu thích văn học đã tụ tập ở đó.
Còn nổi lửa trại, vây quanh lửa trại đàn hát Ukulele.
Phương Đồng vừa bước vào đã nhiệt tình chào đón những người yêu thích văn học mà cô quen, cũng kéo Mộc Trạch Tây vào giới thiệu.
Khi nghe Phương Đồng nói Mộc Trạch Tây ôm con thơ rời khỏi người chồng dính người có dục vọng kiểm soát mạnh mẽ, Mộc Trạch Tây lái xe cắm trại du lịch tự lái lên đường đến đây, một nhóm người đã bùng nổ.
Mộc Trạch Tây ôm con rụt rụt, “Dì Phương Đồng, dì nói thật vậy có ổn không?…”
“Sự thật nhé! Hơn nữa người ở đây có tính bao dung rất lớn. Cháu còn ở đây mấy ngày nữa, sẽ luôn có người hỏi cháu.”
Bọn họ vốn là những người thích kích thích và tự do, đối với chuyện như vậy, bọn họ cảm thấy Mộc Trạch Tây ngầu và lãng mạn.
Ngay lập tức, Mộc Trạch Tây đang ôm bé cưng đi lên. Tính Mộc Trạch Tây vốn dễ thu hút người khác, cô lập tức tán gẫu.
Khi Mộc Trạch Tây trò chuyện mới phát hiện, trong nhóm người ở đây có người mang thai trong cuộc hành trình, sau khi sinh xong thì ôm con tiếp tục cuộc hành trình.
Họ là một nhóm người lãng mạn có sự đam mê không ngừng đập.
May mà bé Nghiêm Hạp cho dù năng lực cũng không mất bình tĩnh, đám người náo nhiệt cũng không sợ, nằm trong ngực mẹ lắc tay lung tung ăn ngón tay.
Mộc Trạch Tây không quên thám thính tin tức "Hệ thống TMD", nhưng thật đáng tiếc, có người cho cô biết "Hệ thống TMD" có thể sẽ không đến.
Dường như cô ấy đã lên kế hoạch đi du lịch, năm nay ở quốc gia X, không kịp thời gian trở về, năm nay cô ấy sẽ không về nước.
Mộc Trạch Tây hơi thất vọng…
Không biết mấy năm nay La Nam Nam đang làm gì, cô ấy đã đi đâu. Dường như cô và cô ấy giống nhau, đều không ai biết.
Phương Đồng ôm bé Nghiêm Hạp, dùng vai chạm cô, khuyên giải an ủi, “Mặc dù tiếc là cháu và người chị em của cháu không gặp được nhau trên cùng một hành trình, nhưng cháu cũng phải tận hưởng chuyến đi của mình, phải không?”
Mộc Trạch Tây nhớ lại những gì cô và La Nam Nam đã từng nói trước đây, không sợ chia xa, cô cười gật đầu, thấy thoải mái hơn chút.
Mộc Trạch Tây đã trải qua hai ngày thú vị ở đây với những người từ Nam đến Bắc, nhân tiện làm vài hành động nhỏ.
Sau khi cô dỗ bé cưng ngủ, cô giao con cho Phương Đồng, nhân cơ hội này đi dạo. Đi tới một con đường trong Homestay.
Dựa theo bảng số xe, cô tìm được một xe hơi hạng sang với thương hiệu quen thuộc.
Hai vệ sĩ chuyên nghiệp cao lớn mặc vest đen đi xuống, một nam một nữ, giống như nhân viên an ninh của Nghiêm gia.
Mộc Trạch Tây tới gần, đó không phải là cách xưng hô mà vệ sĩ Nghiêm gia sẽ gọi cô, “Cô chủ.”
Nữ nhân viên an ninh tự giới thiệu công ty một lần, hai bên xác nhận đơn đặt hàng.
Bởi vì Mộc Trạch Tây không biết dì Phương Đồng sẽ ở lại thêm một ngày nên cô đành phải cho người chờ thêm một ngày, hơn nữa cô sẽ trả phí dựa theo thời gian cho hai người như cũ.
Hơn nữa chỉ có một điều kiện, Mộc Trạch Tây đưa cho bọn họ hai tờ giấy chứng nhận, cô nói nếu có bất kỳ ai thắc mắc về danh tính của bọn họ thì chỉ cần trình giấy chứng nhận và nói rằng họ là nhân viên an ninh của Nghiêm gia là được.
Hai vệ sĩ chuyên nghiệp lắng nghe và làm theo yêu cầu của khách hàng.
Công ty bọn họ chuyên bán dịch vụ an ninh, lần đầu tiên nhận đơn đặt hàng chỉ định xe hạng sang, đến đây nhưng không đi mà đợi thêm một ngày, lại chỉ hộ tống đến sân bay.
Tuy lạ nhưng khách hàng này trả nhiều, thời gian chờ cũng trả thêm phí, làm ít mà vẫn có lãi.
Mộc Trạch Tây đi về, mới vừa đi hai bước thì tình cờ nhìn thấy ánh lửa đỏ rực trong khu rừng cạnh lối đi, hình như là thuốc lá.
Xung quanh đây thường có người ra ngoài đi dạo và nhân tiện hút thuốc, Mộc Trạch Tây không để ý lắm.
Gió bắt đầu thổi, rừng cây vang lên tiếng xào xạc, mây mỏng che khuất vầng trăng sáng, hơi đáng sợ. Mộc Trạch Tây xoa hai vai, chạy nhanh về.
Ngón tay dài của Nghiêm Kỷ búng khói bụi, nhìn bóng dáng nhanh như thỏ của Mộc Trạch Tây, anh hít một hơi thật sâu.
Giọng lạnh lùng, “Chuẩn bị thật sự ổn thỏa, vẫn không trung thực, không nghe lời!”
Mấy ngày nay Mộc Trạch Tây đi theo dì nhỏ Phương Đồng, xem cô chơi vui vẻ ra sao, Nghiêm Kỷ cũng yên lặng đi theo, không quản.
Nhưng những hành động nhỏ liên tiếp của cô cũng thật kỹ càng! Ban đầu, Nghiêm Kỷ giận đến mức định kéo Mộc Trạch Tây vào rừng rậm làm một trận mạnh mẽ, xem cô còn dám chạy hay không.
Nhưng trong hai ngày qua, anh nhìn ra Mộc Trạch Tây vẫn còn do dự, Nghiêm Kỷ định cho cô một cơ hội, để xem liệu cuối cùng cô có thể kìm cương trước bờ vực hay không.
Nhóm phượt thủ luôn đến nhanh và đi cũng nhanh, bọn họ mãi mãi di chuyển, mãi mãi ở trên đường.
Đã đến lúc nói lời tạm biệt một lần nữa.
Điểm đến tiếp theo của Phương Đồng đã được xác định, so với biên giới, lần này cô ấy không đề nghị Mộc Trạch Tây có đi hay không, mà cô ấy muốn đưa Mộc Trạch Tây về Nghiêm gia.
Đúng lúc có phượt thủ cũng đi, kêu gọi Phương Đồng cùng nhau tổ chức thành đoàn. Mộc Trạch Tây tìm cơ hội này nói không cần dì đưa cô về, mất thời gian đi lại.
Mộc Trạch Tây chỉ một chiếc xe màu đen ở cách đó không xa, trên xe có hai vệ sĩ một nam một nữ, cô nói xe Nghiêm gia đã tới đón cô. Để dì yên tâm tiếp tục cuộc hành trình, cô về Nghiêm gia.
Phương Đồng cũng là người thông minh, vừa thấy Nghiêm gia tới đón người, cô cũng yên tâm.
Cứ như vậy. Mộc Trạch Tây chia tay Phương Đồng.
Mộc Trạch Tây ôm bé cưng đến gần chiếc xe.
Mộc Trạch Tây đã xác nhận đơn hàng trước một ngày, nữ nhân viên an ninh mở cửa xe, “Cô Mộc, đích đến của chuyến đi lần này là hộ tống cô đến sân bay XX. Mời cô lên xe.”
Mộc Trạch Tây gật đầu, lòng lo sợ bất an ngồi lên xe.
Đúng lúc này, điện thoại Mộc Trạch Tây nhận được một tin nhắn,【Chưa đặt tên: Vừa vừa thôi nhé.】
Mộc Trạch Tây quay cuồng, mặc dù không phải số Nghiêm Kỷ nhưng cách dùng từ linh hoạt và tiết kiệm như vậy giống như những gì Nghiêm Kỷ chính miệng nói trước mặt cô.
Lạnh co người.
Nghiêm Kỷ đi ra từ trong núi?!
【Đừng quá can đảm. Về nhà.】
Trái tim Mộc Trạch Tây đập loạn xạ. Mộc Trạch Tây không đọc những dòng sau, cô lập tức block, xóa rồi tắt điện thoại, ba lần liên tiếp.
Đầu óc Mộc Trạch Tây bây giờ trống rỗng, cô không biết tại sao mình lại muốn làm thế, đó là một kiểu trốn tránh theo bản năng.
Rõ ràng biết không thể chạy nhưng tại sao lại muốn chạy? Phải kịp thời ngăn chặn tổn hại, kéo số về liên lạc hay sao? Ngoan ngoãn trở về Nghiêm gia?
Mộc Trạch Tây còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì vào lúc này, bé Nghiêm Hạp lại khóc không ngừng, bé vừa được bú sữa, cũng không phải đói.
Mộc Trạch Tây chỉ có thể dỗ con, xe bắt đầu khởi động.
Xe còn chưa đi được hai dặm đã dừng lại, Mộc Trạch Tây đang dỗ con trai ngẩng đầu nhìn.
Phía trước xây dựng trạm gác kiểm tra chặn đường, còn có nhân viên an ninh quen mặt của Nghiêm gia.
Nghiêm Kỷ mặc áo khoác đứng cạnh trạm gác chắn đường, gió thổi tung một lọn tóc chải ngược rơi xuống, lắc lư trên đôi mắt đào hoa thon dài híp lại, có cảm giác lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.
Trái tim Mộc Trạch Tây lạnh giá khi nhìn thấy anh.
Hóa ra Nghiêm Kỷ vẫn luôn ở gần đây, thậm chí Mộc Trạch Tây còn nhớ tới ánh lửa thuốc lá đỏ rực vào đêm hôm trước, có thể là Nghiêm Kỷ…
Nghiêm Kỷ trực tiếp đi lên gõ cửa xe, giữa mày rất âm trầm, “Mộc Trạch Tây, xuống xe.”
Nhìn thấy tư thế này, hai nhân viên an ninh chợt hiểu tại sao Mộc Trạch Tây lại thuê hai nhân viên an ninh.
Nhưng họ vẫn cố gắng hết sức hoàn thành nghĩa vụ của công ty, hỏi Mộc Trạch Tây bây giờ phải làm sao?
Mặt Mộc Trạch Tây xám như tro tàn, bờ môi trơn khẽ run, lắc đầu, “Cảm ơn, không cần…Chồng tôi đến…”
Trăng lên đầu cành, trong rừng rậm.
“Chồng! Đừng ở đây được không? Chồng! Xin anh!”
Mộc Trạch Tây nằm trên nắp xe, tóc rối bù, môi sưng đỏ, dưới thân đã bị lột sạch. Giãy giụa muốn khép hai chân lại.
Nghiêm Kỷ dùng sức tách đầu gối cô ra, kéo khóa quần tây xuống.
Dương vật cứng đã đặt trên âm đạo nhầy nhụa bị ngón tay dài cắm tiết ra một lần của Mộc Trạch Tây.
Anh dùng đầu dương vật cọ hột le đang cố chịu đựng của cô, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới lôi kéo gọi chồng chồng thân mật? Lúc chuẩn bị chạy có nghĩ tới anh là chồng em? Nếu như anh không đuổi theo em, có phải em sẽ ôm con biến mất?”
Nghiêm gia bủa vây kín khắp nơi, nhìn Mộc Trạch Tây như thể đang nhìn cái gì đó, Mộc Trạch Tây uất ức khóc, “Nghiêm gia các người như vậy! Em có thể chạy sao?”
Nghiêm Kỷ hừ lạnh một tiếng, bóp chặt cằm cô lắc lư, “Em không chạy được là bởi vì em không có cơ hội, không phải vì em không có tâm. Anh cứ muốn làm em ở đây, xem em còn dám chạy nữa không!”
Mộc Trạch Tây không còn lời nào để phản bác. Cô thực sự giữ tâm lý may mắn, cảm thấy lỡ như cô có thể trốn thoát thì sao?
Việc Mộc Trạch Tây phải đối mặt khi chưa chạy được đã bị bắt chính là Nghiêm Kỷ tức giận làm tình trừng phạt…
Xung quanh rất trống và rộng, có cảm giác mát mẻ của gió núi, trong rừng rậm phát ra tiếng xào xạc của cành lá.
Vừa lạnh vừa ngấm người.
Mộc Trạch Tây có nói thế nao, có xin tha Nghiêm Kỷ như thế nào thì anh cũng không nghe, kiểu gì cũng phải làm tại đây. Mộc Trạch Tây cứ như vậy bị Nghiêm Kỷ nắm lấy đùi mở ra, đè trên nắp xe lạnh lẽo.
Nghiêm Kỷ nhấn Mộc Trạch Tây xuống không cho cô cử động, thẳng lưng đâm một cú nặng nề, dương vật phá mở tầng thịt xếp chồng căng chặt, anh lập tức đâm vào.
Mộc Trạch Tây không hề có bước đệm đã bị xuyên qua bất ngờ, căng đến mức âm đạo đau mỏi một trận, “A ~” Một tiếng rên, cô ngẩng đầu nhìn.
Nghiêm Kỷ vừa đi vào đã không cho Mộc Trạch Tây cơ hội thở dốc, anh bắt đầu va chạm, im lặng cắm sâu.
Từng cú mạnh mẽ phá mở lớp thịt xếp chồng, đâm đến nơi sâu nhất của âm đạo, đẩy đến cổ tử cung.
Cổ tử cung bị đâm khiến cô vừa đau vừa tê, khoái cảm trướng đau thoáng cái lan ra từ nơi sâu.
Ngay từ đầu đã sâu và mạnh mẽ như vậy, đây không phải là điều mà một người phụ nữ có thể chịu đựng được.
Eo Mộc Trạch Tây cong lên do bị đẩy, yết hầu tràn ra tiếng nức nở, hai đùi không tự chủ được căng cứng co rút lại.
Quá sâu, quá độc ác…
Nghiêm Kỷ nắm chặt đôi chân thon dài của Mộc Trạch Tây, không cho cô lùi lại, dùng sức đến nỗi ngón tay dài lõm xuống khắp chân thịt trắng múp, đánh chân cô mở rộng hơn, tiện cho anh đâm cô.
Mộc Trạch Tây bị đâm hoảng sợ, cô khóc lóc, “Không ~ không nên, nên như vậy…”
Còn chưa nói xong đã bị ra vào mạnh mẽ, cắm đến nỗi mất tiếng. Chỉ biết túm lấy áo sơ mi bị xé rách của mình và khóc.
Vòng eo thon chắc mạnh mẽ của người đàn ông đung đưa với biên độ làm người khác giật mình, cắm sâu đâm mạnh dứt khoát mạnh mẽ.
Nghiêm Kỷ cắm vừa sâu vừa mạnh, anh rút gần hết nguyên cây dương vật, để lại quy đầu lớn kẹt trong âm đạo, sau đó bất ngờ đâm thật sâu về phía trước.
Cú va chạm sâu đến nỗi làm người khác giật mình, cổ tử cung khó chịu vì bị đâm.
Tiếng rên rỉ và la hét của Mộc Trạch Tây đứt quãng vì bị đâm, chân bị bàn tay Nghiêm Kỷ bóp chặt liên tục run rẩy.
La đến khi giọng cô ỉu xìu, nấc, Nghiêm Kỷ vẫn không mềm lòng mà tức giận đâm cô.
Thế này vẫn chưa đã, Nghiêm Kỷ vừa cắm vừa tách hai cánh môi múp mềm, nhìn rõ hơn cái lỗ nhỏ tội nghiệp đang nuốt thịt dương vật.
Dương vật thô dài hung hăng cắm âm đạo, cửa âm đạo bị mở căng cực lớn, cửa âm đạo nho nhỏ thế nhưng cũng nuốt dương vật thô dài, đáng thương liên tục phun mật dịch ướt át.
Tốc độ đưa đẩy vừa nhanh vừa mạnh, thân gậy gần như vét mạnh cánh môi âm đạo rồi cùng nhau đưa vào, thân gậy to cứng qua lại trong âm đạo cọ cánh môi mềm mại khiến nó sưng đỏ.
“Nấc ~~ ư ưm ~~” Lập tức làm đầu óc Mộc Trạch Tây ngây dại, nước mắt lăn xuống, mật dịch trong âm đạo tiết ra thành từng dòng lớn.
Âm đạo liên tiếp đạt cực khoái, bên trong không ngừng run rẩy, tầng tầng lớp thịt không ngừng co giật run rẩy, hút xoắn dương vật cứng phình ra.
Vừa ướt vừa mềm, lực hút cực lớn, hút tinh dịch từ dương vật đến lỗ niệu đạo.
Nghiêm Kỷ nhịn xuất tinh càng cắm càng sướng, càng thích đâm vào nơi sâu trong cổ tử cung và cảm nhận nhiều lần mút mạnh của cổ tử cung.
Anh đang cắm sảng khoái còn Mộc Trạch Tây thì thật sự mất mạng. Hai đùi đã không còn sức thu vào, giữa chân bị đâm tê dại.
Cơ thể co rúm liên tục muốn lùi lại, lại không thể động đậy, bị Nghiêm Kỷ khiến người chấn động lùi về sau, bộ ngực nõn nà lắc điên cuồng.
Mộc Trạch Tây bị bao phủ bởi khoái cảm sắc bén cực lớn.
Nghiêm Kỷ tham lam cắm đến khi sảng khoái, anh bắn ra một lần.
Toàn bộ khuôn mặt Mộc Trạch Tây đỏ bừng, rơi nước mắt, giương miệng thở dồn dập, toàn thân mềm như bùn.
Nghiêm Kỷ hôn mút đôi môi trơn của cô, vừa bắn vừa đẩy đến chỗ sâu, khàn giọng nói, “Chỉ cắm sâu một lần như vậy mà em đã sợ hãi, vậy tiếp theo phải làm sao? Hả?”
Mặc dù ý thức Mộc Trạch Tây đã mờ mịt nhưng cô cũng biết cuộc làm tình trừng phạt của Nghiêm Kỷ vẫn còn chưa kết thúc. Nước mắt ngưng tụ khó thở “Hức ~…”