Mục lục
Cực Phẩm Thái Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai, Tề Diệc Bắc vừa thò mặt vào tẩm cung đã bị một bàn tay nhỏ bé nhằm thẳng mặt hắn mà xuất chưởng.

Tề Diệc Bắc kinh hãi, ngón tay theo phản xạ hơi giật giật nhưng lại không đưa lên đỡ đòn, hắn âm thầm chuyển trọng tâm, chuẩn bị chưởng tới là đổ người về đằng sau. Người vừa ra đòn thấy hắn không kháng cự thì sợ hãi muốn thu lại chưởng lực, nhưng không kịp nữa rồi. Chưởng thế đành chuyển hướng chụp tới khung cửa ngay sát Tề Diệc Bắc, cả thân hình của Tề Diệc Bắc chới với, hắn giả vờ như bị đánh trúng rồi ngã lùi về đằng sau.

"Còn giả vờ nữa!" - Phó Du Nhiên cười nói, - "Đừng hét, mọi người mà nhìn thấy lại đuổi đánh ta bây giờ."

Lúc này Tề Diệc Bắc mới nhìn rõ người đang đứng ở trước mặt mình, hai tròng mắt sợ hãi thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.

Toàn thân Phó Du Nhiên mặc một kiện nam trang bằng gấm đỏ, trên eo thắt một chiếc đai lưng bằng ngọc cẩm thạch, tóc nàng được buộc cao hất ra phía sau rồi dùng một giải băng cũng bằng gấm đỏ buộc lại, hai bên tóc mai rủ xuống theo gió tung bay, trong tay nàng là một cây quạt bằng bạch ngọc khẽ phẩy qua phẩy lại, trên khuôn mặt thanh tú hé ra một nụ cười xán lạn, trông bộ dạng thì rõ là một công tử anh tuấn siêu phàm.

"Cô… cô định làm gì?" - Tề Diệc Bắc kéo tay áo của Phó Du Nhiên lên nhìn nhìn, - "Hình như bộ đồ này là của ta?"

"Ba!" - Phó Du Nhiên tiêu sái đập chiếc quạt vào lòng bàn tay, tiện tay gập quạt, - "Nó đúng là của huynh, nhưng ta đã nhờ Tiểu An Tử sửa lại. Thế nào? Tay nghề không tồi chứ?"

Tề Diệc Bắc không rảnh mà xem xét đường may thượng hạng kia, hắn cắn răng nói: "Ta đang hỏi, cô mặc như vậy là muốn làm cái gì?"

Phó Du Nhiên đắc ý nhướn mày, "Huynh đoán xem?"

"Cô… Không phải cô mặc như thế này là định theo ta ra ngoài cung đấy chứ?" – Trong lời nói của Tề Diệc Bắc có xen lẫn vài phần tuyệt vọng.

"Đương nhiên không phải!"

"Không phải thì tốt." - Tề Diệc Bắc nhẹ thở ra, - "Bộ quần áo này cô chỉ nên mặc ở trong Đông cung thôi, không được đi ra ngoài đâu đấy, bây giờ ta phải ra ngoài cung đây." - Tình thế có biến, vẫn nên chuồn là thượng sách.

Phó Du Nhiên gật đầu cười tủm tỉm, Tề Diệc Bắc liền bước đi, chưa ra khỏi Đông cung nhưng hắn đã phát hiện có vấn đề.

"Có phải cô nên quay về rồi hay không?" - Tề Diệc Bắc xoay vai của Phó Du Nhiên đưa về hướng ngược lại, "Nếu để cho người khác nhìn thấy cô ăn mặc như vậy thì không hay đâu."

Phó Du Nhiên quay người lại, cười hì hì nói: "Huynh nhìn ta xem có được không?"

Tề Diệc Bắc lui ra phía sau một bước, nhìn trên nhìn dưới đánh giá một hồi. Chà, lúc mặc nữ trang thì nhìn không ra, nhưng khi mặc nam trang vào thì khí chất tiêu sái ở trên người Phó Du Nhiên lại xuất hiện. Trên gương mặt hồng hào xinh đẹp của nàng có chút ngạo nghễ, ánh mắt tươi cười vô cùng linh hoạt, làm cho ai đó đang ngắm nhìn phải dụi đi dụi lại hai mắt đến đui mù luôn. Tề Diệc Bắc nhiệt tình gật đầu, tay không tự chủ lại đưa lên vuốt nhẹ dây cột tóc bằng gấm đỏ của Phó Du Nhiên, "Đẹp lắm."

"Cho nên!" - Phó Du Nhiên cầm chiếc quạt ở trong tay, hết mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, "Huynh nên cầu trời khấn phật khi ra ngoài ta đừng đoạt hết nổi bật của huynh."

"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc tưởng mình nghe lầm, cả giận nói, - "Nói thế nào thì cô vẫn là muốn bám theo ta trốn ra khỏi cung?"

"Không phải!" - Phó Du Nhiên rung đùi, đắc ý nói: "Không phải ta trốn ra khỏi cung, mà là đường đường chính chính ra ngoài nhé, ta chỉ đi nhờ xe của huynh thôi."

Tề Diệc Bắc giật mình: "Không phải cô muốn cải trang thành ta để đi ra ngoài đó chứ?"

"Huynh bệnh à!" - Phó Du Nhiên lườm hắn một cái đầy xem thường, "Huynh tưởng thủ vệ gác cổng trong hoàng cung đều là kẻ mù chắc?" – Phó Du Nhiên gõ nhẹ cây quạt lên đầu Tề Diệc Bắc, rồi lấy một khối lệnh bài từ trong người ra, quăng cho hắn.

Tề Diệc Bắc vừa chụp được đã thấy ngay, đây chính là lệnh bài đặc biệt do hoàng hậu ban cho để tiện việc ra ngoài hoàng cung. Rốt cục thì hắn cũng đã hiểu vì sao Phó Du Nhiên lại tỏ ra không sợ như vậy, “Mẫu hậu cho cô để ra ngoài tìm Huyền Sắc?"

Phó Du Nhiên gật đầu, Tề Diệc Bắc đành bất đắc dĩ thở dài, đúng là nữ nhân, chỉ vì vấn đề mặt mũi mà lệnh bài cũng có thể tùy tiện phân phát.

Phó Du Nhiên khoác tay Tề Diệc Bắc, "Chúng ta đi thôi!"

Tề Diệc Bắc còn có thể nói được gì? Hắn đành phải ngoan ngoãn đi theo thôi. Sau khi bọn họ lên xe rời đi thì ở trong cung lại lặng lẽ lan truyền một lời đồn đại, thì ra chuyện thái tử yêu thích long dương (đàn ông) là có thật, nhưng người được nhắc đến lại chuyển từ Mặc Vĩ Thiên sang một hồng y thiếu niên lạ mặt.

"Chúng ta đi đâu?" - Ra khỏi hoàng cung, Phó Du Nhiên giống như một chú chim nhỏ được tự do, hận không thể bay thẳng lên trời.

"Còn có thể đi đâu?" - Tề Diệc Bắc tức giận nói, - "Không phải cô muốn đến phủ Quốc sư sao?"

"Nếu hắn không có ở đấy thì sao?"

"Vậy cô muốn thế nào?"

"Để Vinh Thăng đến đó đi." - Phó Du Nhiên nhỏ giọng hiến kế, - "Còn chúng ta đi dạo ở chỗ khác, nếu quốc sư có ở phủ thì Vinh Thăng sẽ tới thông báo cho chúng ta là được."

Tề Diệc Bắc kéo ngón tay của Phó Du Nhiên đang đặt trên tay mình, tức giận phun ra một câu, "Cô đã lên kế hoạch hết rồi."

Phó Du Nhiên ưỡn ngực, "Kế hoạch và tiền xuất hành luôn luôn phải được chuẩn bị trước."

Ánh mắt của Tề Diệc Bắc dừng lại ở một nơi, "Cô bó ngực đấy à?"

"Sao huynh lại biết?" - Phó Du Nhiên khoa trương đưa tay che ngực, - "Huynh nhìn lén ta thay quần áo!"

Tề Diệc Bắc liếc cô một cái đầy xem thường, "Yên tâm, ta không thèm làm những chuyện nhàm chán như vậy đâu." - Hắn cũng không dám nói thực ra nơi đó đã bị hắn nhìn thấy hết rồi, ác liệt hơn nữa là hắn cũng đã từng sờ qua rồi, cho nên hắn biết kích thước chính xác của nó, mà rõ ràng hiện giờ nơi đó đang nhỏ hơn hai số. - "Sau này đừng dùng cách đấy nữa, không tốt cho thân thể."

"Huynh quản làm gì." – Khẽ than thở một câu, nhưng Phó Du Nhiên vẫn không buông tay, hỏi: "Chúng ta đi đâu? Phủ Mặc gia?"

Tề Diệc Bắc vừa định gật đầu, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm hơi thất vọng của Phó Du Nhiên, hắn liền dừng lại, "Sao thế?"

"Vất vả lắm mới được ra ngoài, ta không muốn đến nhà của Mặc Vĩ Thiên đâu." - Phó Du Nhiên tựa vào người Tề Diệc Bắc, trưng ra đôi mắt to tròn, chớp lia chớp lịa nhìn hắn, "Kinh thành có nhiều nơi hay ho không? Huynh dẫn ta đi tham quan đi."

Tề Diệc Bắc suy nghĩ một lúc, hắn hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không thể chống đỡ nổi thế tấn công bằng bộ dạng vờ đáng thương của Phó đại trại chủ, "Vậy... Chúng ta đi dạo chợ trước vậy."

Vẻ mặt thất vọng của Phó Du Nhiên bỗng chốc bay biến, nàng chụp lấy cánh tay hắn, "Diễn xuất của ta cũng không tồi phải không?"

Bị lừa rồi. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tề Diệc Bắc. Hắn lắc đầu thở dài: "Vậy để Vinh Thăng qua phủ Quốc sư xem Huyền Sắc có ở đó hay không rồi quay về Mặc phủ chờ chúng ta. Nếu Huyền Sắc ở trong phủ thì khi hồi cung chúng ta sẽ đến chỗ hắn."

Phó Du Nhiên gật đầu thật mạnh, không quên vuốt đuôi lại hai câu, "Không hổ là thái tử điện hạ, luôn suy nghĩ rất chu đáo."

Tề Diệc Bắc tức giận hừ một tiếng. Thế là, sau khi Vinh Thăng đưa hai người bọn họ đến khu chợ phồn hoa trong thành Trường An xong là đánh xe đi thẳng tới phủ Quốc sư. Tề Diệc Bắc một bên lững thững bước đi, một bên khóa chặt đối tượng đang mặc bộ y phục gấm đỏ đi bên cạnh, hắn hy vọng nàng có thể an phận một chút. Nhưng trời chẳng bao giờ toại lòng người, dạo phố chính là sở trường trời phú của nữ nhân, cho dù có là nữ nhân nhưng không giống nữ nhân đi chăng nữa thì cũng thế.

Phó Du Nhiên vô cùng tò mò, hiếu kỳ với tất cả mọi thứ ở trên đường, nàng hết quay sang bên này lại ngó đến bên kia, nhưng trong lòng vẫn thầm nhắc nhở thân phận của mình, tự cảnh cáo chính mình không được gây rối, chính vì thế mà lại tạo nên một cảnh tượng vô cùng thú vị. Trên đường cái, một vị thiếu niên nhỏ nhắn tuấn tú, thân mặc gấm bào đang nhắm mắt bám theo một vị công tử nho nhã khác, thỉnh thoảng hắn lại hé mắt ra nhìn sang hai bên, rất đúng kiểu liếc mắt đưa tình với các cô gái ở trên đường, báo hại các cô nương và các nàng dâu đều đỏ mặt tía tai, rồi cùng châu đầu vào thì thầm bàn tán.

.

Tề Diệc Bắc thật sự bái phục Phó Du Nhiên, không nói lời nào mà cũng có thể biến thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hắn thấy có một vị cô nương mặt đỏ hồng đang liếc mắt đưa tình với mình, nhịn không được lại bước nhanh chân hơn. Hắn hối hận rồi, lẽ ra không được nhất thời mềm lòng trước bộ dạng giả vờ đáng thương kia của Phó Du Nhiên, chính mình cũng thật ngốc, biết rõ là bẫy mà còn hồ đồ nhảy vào.

Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên đang cực kì không tình nguyện đi về hướng Mặc phủ. Lúc cả hai đi qua một trà lâu lớn, Phó Du Nhiên bỗng nhiên dừng lại, trên mặt không dấu nổi sự kích động, "Lão Tề, huynh đang muốn uống trà phải không."

Tề Diệc Bắc biết câu nói của nàng là mang ý khẳng định, hắn nhìn nàng đầy cảnh giác, "Cô lại muốn gì đây?"

Trong mắt Phó Du Nhiên tóe ra vô số ánh sao, bước chân đã xoay về hướng trà lâu rồi. Vẻ mặt này của Phó Du Nhiên làm Tề Diệc Bắc cảm thấy rất quen, hắn ngẫm lại thật kỹ, hình như giống với vẻ mặt khi nhìn thấy Hoài Vương….

Lùi lại hai bước, Tề Diệc Bắc ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của gian trà lâu, quả nhiên như hắn nghĩ! Người đang ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai không phải là Tề Thụy Nam thì còn là ai?

"Đứng lại!" - Tề Diệc Bắc bước lên giữ chặt tay của Phó Du Nhiên, - "Ta không muốn uống trà!"

Phó Du Nhiên nheo nheo đôi mắt nguy hiểm, "Huynh muốn!"

"Không muốn!"

Nét nguy hiểm trong mắt Phó Du Nhiên càng đậm, nàng nâng hai tay lên, dùng mười ngón tay thọc vào hắn.

Đây… là công phu gì vậy? Tề Diệc Bắc lách người, từng bước lùi dần về phía sau để tránh bị trúng chiêu. Đúng lúc này, mười ngón tay của Phó Du Nhiên lại chộp tới trúng ngay người của Tề Diệc Bắc, nàng chọt hắn, "Huynh muốn uống trà, huynh muốn uống trà, huynh muốn uống trà..."

Tề Diệc Bắc ngây mặt không nói gì, hóa ra ngoại trừ làm sơn tặc, Phó Du Nhiên cũng có hứng thú với mấy trò niệm chú à, "Được, uống thì uống."

Phó Du Nhiên mở to đôi mắt, nhìn ngón tay của mình mà không nói nên lời, hực… chẳng lẽ ngón tay của nàng lại lợi hại đến vậy? Nhưng việc nhìn thấy thần tượng đã khiến nàng vui sướng đến quên cả những việc khác, không nghĩ nhiều nữa, nàng nhấc chân bước vào tiệm trà, vừa quay người bước được vài bước đã nghe thấy tiếng nói không mặn không nhạt của Tề Diệc Bắc: "Cô đi uống trà đi, ta còn phải đi tới một nơi, một lát nữa cô trở lại Mặc phủ chờ ta."

"Huynh đi đâu?" - Không hỏi thì không phải là tính cách của Phó Du Nhiên.

"À... Nói cho cô biết thì không được hay lắm." – Vẻ mặt của Tề Diệc Bắc hơi khó xử.

"Ta muốn biết." – Tính tò mò nổi lên, bước chân của Phó Du Nhiên đang muốn bước vào trà lâu lại rụt trở về.

"Cô có biết Yến Phiên Tiêm không?"

Phó Du Nhiên mờ mịt lắc đầu, "Là cái gì?"

"Ách... Là nơi có một đám con gái chuyên giải quyết những việc liên quan đến giải tỏa thể xác và tinh thần của nam nhân."

Phó Du Nhiên chớp mắt mấy cái, đột nhiên hưng phấn kêu lên, "Là thanh lâu?"

Tề Diệc Bắc trợn trừng, hắn biết nếu nghe đến địa phương này chắc chắn sẽ chiếm được toàn bộ sự chú ý của Phó Du Nhiên, nhưng có cần phải hưng phấn đến thế không? - "Không phải là một thanh lâu bình thường, nơi này cao cấp, thanh nhã hơn nhiều so với những thanh lâu khác."

Phó Du Nhiên cười nói, - "Đương nhiên rồi, có thể khiến cho Thái tử điện hạ phải thân chinh tới thăm, thì rõ ràng không phải là một nơi bình thường."

"Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta đến đó."

Lúc này mà Tề Diệc Bắc có giải thích thì cũng chẳng lọt được vào tai của Phó Du Nhiên, nàng tỏ vẻ ‘tôi hiểu mà’ rồi vỗ vai an ủi hắn, - "Yên tâm, ta sẽ giúp huynh giữ bí mật."

Biết là có giải thích thế nào Phó Du Nhiên cũng sẽ không tin, Tề Diệc Bắc cũng đành bỏ qua sự trong sạch của mình, không cãi với nàng nữa. "Vậy, ta đây đi, cô uống trà vui vẻ nhé."

Phó Du Nhiên cảm thấy thật khó nghĩ. Được gặp thần tượng ở bên ngoài cung thật không dễ, nhưng mà... thanh lâu thì cũng…. Mới sáng sớm đã bắt nàng phải suy nghĩ rồi, thật là muốn làm khó cho nàng mà, Hoài vương, thanh lâu… rốt cuộc thì nàng nên chọn bên nào đây?

"Hay là ngày mai chúng ta hẵng đến đó?"

"Chúng ta?" - Tề Diệc Bắc nhại lại, - "Nơi đó là thánh địa của nam nhân, nữ nhân không thể đến được."

Càng nói không thể đi, Phó Du Nhiên càng tò mò, nàng làm ra vẻ tội nghiệp, nói: "Ta đang mặc nam trang, không có ai phát hiện ra đâu."

Tề Diệc Bắc "trầm ngâm" một hồi, "Thế cô không uống trà à?"

"Hôm nay đi uống trà, ngày mai mới đi..."

Tề Diệc Bắc lắc đầu, - "Cô là thái tử phi, mặc dù có lệnh bài nhưng nếu cứ liên tục ra ngoài cung sẽ bị mẫu hậu hỏi tới, không chừng còn bị thu lại lệnh bài ấy chứ, lúc đó mất sẽ nhiều hơn được. Mà qua vài ngày nữa là ta bắt đầu phải tham chính rồi, cũng không thể ra ngoài cung dễ dàng được nữa."

Phó Du Nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, vẻ mặt rất không đành lòng. Tề Diệc Bắc "hảo tâm" an ủi nàng: "Cô không cần lo lắng ta đâu, ta chỉ muốn tới đó để xem nó có thú vị như lời đồn hay không thôi. Nghe nói các cô nương ở nơi đó, người nào cũng có tuyệt kỹ đỉnh đỉnh, ta chỉ tới để mở mang kiến thức một chút thôi, sẽ không làm chuyện gì xấu đâu."

Ai thèm để ý huynh có làm chuyện xấu xa gì hay không! Trong lúc nội tâm của Phó Du Nhiên đang giãy dụa, thì Tề Diệc Bắc đã xoay người bước đi, một bước, hai bước…. cách nàng càng ngày càng xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK