Mục lục
Cực Phẩm Thái Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông cung lúc này thật vắng vẻ.

Hai vị lương đệ Tiết - Yến nối gót nhau về thăm nhà, trong Đông cung chỉ còn lại Thái tử phi và Nguyệt Hoa. Theo lý mà nói, chắc hẳn Thái tử sẽ đến tẩm cung của Thái tử phi hoặc chỗ của Nguyệt Hoa, nhưng mãi vẫn chưa thấy người xuất hiện ở tẩm cung, cũng không tới chỗ Nguyệt Hoa. Dù sao Nguyệt Hoa cũng chỉ là một lương viện nên không cần quan tâm tới, nhưng Thái tử phi thì khác. Thế nên tất cả mọi người ở trong cung đều rất ăn ý có cùng nhận thức rằng, vị Thái tử phi mới vào cung được một tháng, đã bị thất sủng.

Người ngoài thì không ngừng đoán già đoán non, còn kẻ trong cuộc lại coi như không hay biết gì. Hai ngày nay Phó Du Nhiên rất bận, không có thời gian để ý đến việc Tề Diệc Bắc đã đi đâu, hơn nữa, Tề Diệc Bắc cũng bắt đầu chính thức tham chính nên việc hắn bận rộn không về cung cũng hợp lý.

Rốt cuộc thì Phó Du Nhiên đang bận việc gì? Cứ nhìn trong quyển sách nhỏ của nàng thì biết. Trong sổ ghi đầy tên của các huynh đệ trong Thần Phong trại, chỉ còn lại một vài cái tên chưa được chia đồ, những người còn lại đã được nàng sắp xếp ổn thỏa.

Chỉ còn một nhiệm vụ, Phó Du Nhiên cảm thấy rất thoải mái, mỗi ngày nàng đều ghé qua chỗ này đi dạo, chỗ kia đi dạo, lúc nào trong đầu cũng nghĩ tới chuyện tìm và lấy về những món đồ có giá trị. Đồ đạc trong Đông cung cứ thế không cánh mà bay, nhưng con mắt nhìn của Phó Du Nhiên càng ngày càng cao, đã đến lúc những vật phẩm này đều không thể thỏa mãn nàng, nhưng dù sao nàng vẫn tự dặn chính mình không thể ra ngoài Đông cung gây án. Nàng vẫn nhớ rõ câu nói: Trong cung này, nàng không phải lão đại.

Loanh quanh Phó Du Nhiên lại tới thư phòng của Tề Diệc Bắc. Theo nàng quan sát, tranh chữ cổ ở nơi đó có rất nhiều, mặc dù nàng nhìn không ra chúng đáng giá chỗ nào.

"Uy!" - Tề Diệc Bắc ngồi trong thư phòng từ lâu, nhìn thấy Phó Du Nhiên đang ngắm nghía bức tranh chữ, hắn nhịn không được phải thốt lên, - "Nàng lấy từng đó vẫn chưa đủ sao?"

Phó Du Nhiên giật mình, mải ngắm nghía đôi tranh chữ đặt ở góc phòng nên nàng không để ý có người đang ngồi ở án thư (bàn làm việc trong thư phòng). Nàng quay đầu nhìn Tề Diệc Bắc, vỗ vỗ ngực nói: "Huynh làm gì mà xuất quỷ nhập thần vậy? Muốn hù chết ta huynh mới hả dạ phải không?"

"Ta vẫn luôn ngồi ở đây!" - Tề Diệc Bắc tức đến độ không muốn nói gì thêm. Nàng nghênh ngang vào trộm đồ thì cũng thôi đi, lại còn trách hắn làm nàng sợ?

Phó Du Nhiên cuộn bức tranh đang cầm trong tay lại và đặt về chỗ cũ, nàng đi đến trước mặt Tề Diệc Bắc, cười nói: "Đã nhiều ngày không gặp huynh, ta đang có chuyện muốn nói đây."

Tề Diệc Bắc bĩu môi, vừa định chế nhạo nàng vài câu thì đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề. Tề Diệc Bắc chuyển từ vẻ mặt tươi cười sang lạnh nhạt, hắn nói: "Có chuyện gì?"

Thái độ xa cách đột ngột này khiến Phó Du Nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh nàng đã hưng phấn trở lại: "Ta nghe nói, Phi tần có thể mang theo hạ nhân trong nhà tiến cung có phải không?"

Nét mặt hờ hững của Tề Diệc Bắc thoáng run nhẹ, "Nàng... muốn làm gì?"

"Ta muốn cho Lâm Hi Nguyệt tiến cung"

"Không được!" - Tề Diệc Bắc giả bộ cứng rắn, - "Không thể được."

Phó Du Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng chống hai tay lên án thư rồi kéo cả thân mình hướng về phía trước, vững vàng ngồi trên mặt bàn, - "Vì sao lại không được?"

Một bà sơn tặc đã quá sức rồi, giờ lại thêm một bà nữa không sợ làm loạn cả Đông cung sao? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn cũng không dám nói ra, Tề Diệc Bắc đành nói, - "Bội Nhược biết thân phận của nàng ấy, nếu chúng ta mạo hiểm đưa nàng ấy vào cung mà bị phát hiện thì cả nàng và ta đều gặp phiền toái."

"Yến lương đệ sẽ không nói."

"Lòng người khó đoán, nàng có biết suy nghĩ của nàng ấy không?"

Phó Du Nhiên vuốt cằm, - "Ta giúp nàng ấy nhiều việc như vậy, nàng ấy sẽ không bán đứng ta."

Tề Diệc Bắc kinh ngạc, "Nàng giúp Bội Nhược? Giúp cái gì?"

Phó Du Nhiên chỉ cười mà không nói, còn hỏi ngược lại: "Mấy ngày nay bắt đầu tham chính, cảm giác của huynh thế nào?"

Tề Diệc Bắc nhún vai, "Tốt, ta đang nhận việc sắp xếp tuần giảng."

"Tuần giảng là cái gì?"

"Nó là buổi tuyên truyền khẩu hiệu cho các đơn vị đồn trú, muốn bọn họ vì nước tận trung, đề cao cảnh giác, an toàn sinh sản..."

Phó Du Nhiên kinh ngạc: "Đường đường là Thái tử mà phải làm chuyện này sao?"

Tề Diệc Bắc rất bất đắc dĩ, "Ta nghe nói, từ khi Đại Tấn khai quốc tới nay, trừ phụ hoàng mười lăm tuổi đã đăng cơ, không cần qua giai đoạn thái tử tham chính, thì tất cả các đời thái tử khác đều phải làm nhiệm vụ này đầu tiên."

"Khó trách nghe giọng nói của huynh có vẻ khàn khàn." - Phó Du Nhiên đồng tình nói, - "Vậy còn... Hai ngày nay Yến Thượng Thư đối xử với huynh có tốt không?"

Tề Diệc Bắc lắc đầu, khó hiểu: "Ta đang cảm thấy việc này thật kỳ quái, ông ta giống như thay đổi hoàn toàn, bất luận là ta nói cái gì cũng đều đồng tình, chẳng lẽ Bội Nhược về nhà đã nói chuyện gì với ông ta?"

Trên mặt Phó Du Nhiên thoáng qua vẻ mất mát, nhưng rất nhanh nàng đã dùng nụ cười tươi rói lấp đi, - "Yến lương đệ đúng là chân tình với huynh."

Tề Diệc Bắc cười khẩy, vừa định mở miệng nói thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn nhìn Phó Du Nhiên, vẻ mặt trở nên ảo não vô cùng.

Phó Du Nhiên ngạc nhiên hỏi, - "Huynh làm sao vậy?"

Tề Diệc Bắc im lặng, hắn tức giận, hắn cảm thấy vừa rồi mình đã quá thả lỏng ở trước mặt Phó Du Nhiên, rất nhiều lời nói ở trong đáy lòng hắn cứ thế tuôn ra, nếu cứ mãi thế này thành thói quen thì rất không tốt. Hắn là thái tử, lại vừa dấn thân vào cuộc chiến quyền lực nơi quan trường, sao có thể để cho một nữ nhân biết được tâm ý chân thật của mình? Có lẽ hắn đã bị nàng ảnh hưởng quá nhiều? Lúc trước hắn đã giác ngộ ra vấn đề này nên mới tránh mặt nàng vài ngày, nhưng vừa gặp mặt đã lại như vậy. Vừa thấy nàng, miệng như không có cánh cửa, cứ thế nói hết cho nàng nghe, hắn lại còn cảm thấy rất thoải mái. Đây... chẳng lẽ là di chứng sau khi hoán đổi?

"Sao huynh im lặng vậy?" - Phó Du Nhiên ghé mặt mình vào sát mặt của Tề Diệc Bắc, nàng thì thầm, - "Ta nói nhỏ cho huynh biết, Yến lương đệ làm như vậy là nhờ ta đã khuyên nàng ấy. Nếu huynh duy trì quan hệ hữu hảo với Yến thượng thư thì tự nhiên mẫu hậu sẽ đối xử tốt với Yến lương đệ, như thế đối với sự nghiệp của huynh cũng tốt, mà với Yến lương đệ cũng tốt, thật vẹn cả đôi đường, vậy còn không tính là ta đã giúp cho nàng ấy một việc lớn sao."

Sắc mặt Tề Diệc Bắc trầm xuống, - "Nàng nói, là nàng bảo Yến Bội Nhược về nhà khuyên Yến thượng thư?"

"Đúng vậy!" - Phó Du Nhiên không nhận ra sự khác thường của Tề Diệc Bắc, - "Ta giúp hai người thúc đẩy chuyện tốt, có phải huynh cũng nên báo đáp lại cho ta, để Lâm Hi Nguyệt vào cung không?"

"Báo đáp cái đầu nàng!" - Tề Diệc Bắc nổi trận lôi đình, - "Ta đã nghĩ là có gì đó không đúng, thì ra là do nàng trút thêm phiền phức cho ta! Nàng là đồ ngốc sao, nhàn quá không có việc gì làm nên mới đưa ra cách đó!"

Phó Du Nhiên ngơ ngác chớp chớp mắt, "Huynh điên rồi ư? Yến Thượng Thư thay đổi thái độ lẽ ra huynh phải vui mừng mới phải."

"Ta vui mừng mới là điên rồi!" - Trước kia hai người đứng ở thế đối lập, đối phương có chiêu thuật gì thì hắn đều biết mà nghĩ biện pháp đánh trả. Nhưng hiện tại, Yến Khai uống nhầm thuốc rồi mới đứng về phía hắn, việc này lại làm cho hắn nhất thời luống cuống tay chân. Yến Khai là kẻ có tính cách quật cường, y thực sự sẽ vì con gái nói vài câu mà đi theo hắn ư? Thật là muốn tin cũng không được, là không tin cũng không xong, hơn nữa hắn còn phải nghi ngờ Yến Khai có phải là quân nằm vùng của Hoài vương không. Tóm lại, thật đau đầu.

Phó Du Nhiên gãi đầu, "Chắc huynh đa nghi rồi?"

Lúc này Tề Diệc Bắc mới phát hiện ra, hắn lại bất giác nói hết với Phó Du Nhiên, hắn oán giận quay đầu đi chỗ khác, không biết là tức giận với chính mình hay tức giận với Phó Du Nhiên.

Phó Du Nhiên cũng hơi chột dạ, - "Ta không tiếc bán đứng lợi ích của Hoài vương, để Yến lương đệ về nhà khuyên bảo cha nàng, huynh không cảm kích thì thôi, lại còn nổi giận với ta?"

Tề Diệc Bắc quay đầu lại, - "Đúng vậy, ta còn chưa hỏi nàng ăn phải cái gì rồi à? Sao tự nhiên lại đi làm chuyện tổn hại đến lợi ích của thần tượng để giúp ta? Nhưng mà, còn chưa biết là đang giúp ta hay hại ta đây."

"Ta..." - Phó Du Nhiên giận dữ nhảy xuống đất, - "Ta là hy vọng huynh cùng Yến Bội Nhược 'tình nhân sẽ thành thân thuộc' (hai người yêu nhau rồi sẽ lấy nhau và trở thành người một nhà), không cần phải sứt đầu mẻ trán như bây giờ, trở thành một oán phụ nơi khuê phòng! Huynh là đồ không biết tốt xấu!" - Dứt lời, nàng tức giận đá một cước vào chân Tề Diệc Bắc rồi xoay người bỏ đi.

Tề Diệc Bắc không để ý đến chỗ đau, hắn bắt lấy tay của Phó Du Nhiên kéo về phía mình, "Nàng nói rõ ràng xem nào!"

Phó Du Nhiên không đề phòng nên bị ngã ngồi vào trong lòng Tề Diệc Bắc, nhưng nàng cũng không đỏ mặt, ngược lại còn đem sức lực tập trung xuống dưới mông, xuất ra một chiêu, -"Thái Sơn áp đỉnh!"

Tề Diệc Bắc không thèm quan tâm, hắn nắm chặt thắt lưng của nàng, "Cái gì sẽ thành thân thuộc? Tất cả những chuyện nàng làm đều vô dụng."

"Sao lại vô dụng?" - Phó Du Nhiên nghiêm mặt, - "Từ sau khi vào cung, Yến lương đệ luôn phải chịu ủy khuất, huynh có biết việc này không?"

Tề Diệc Bắc gật đầu, hắn còn giải thích: "Gần đây ta luôn tới chỗ của nàng ấy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

"Tới mà không ở qua đêm thì có ích gì?"

Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ nói: "Nàng có thể nói chuyện văn nhã hơn được không?"

Phó Du Nhiên hừ mũi, nói tiếp: "Đương nhiên, không phải có mỗi nguyên nhân là do huynh, còn do mẫu hậu nữa. Chúng ta tác động Yến thượng thư giúp huynh, thì mẫu hậu sẽ vui mừng, người vui mừng thì sẽ không có thành kiến với Yến lương đệ, như vậy đối với sự nghiệp của huynh cũng có ích, mà Yến lương đệ cũng bớt được nhiều gánh nặng, tình cảm của hai người sẽ được bồi đắp mà có kết quả."

Tề Diệc Bắc ngạc nhiên: "Nàng ấy được gả cho ta rồi thì tất nhiên là người của ta, còn bồi đắp cái gì nữa?"

Phó Du Nhiên làm ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, - "Tuy nàng ấy đã gả cho huynh, nhưng vẫn phải chịu tác động bởi những nhân tố ở bên ngoài, nên làm gì còn tâm tình mà nói chuyện yêu đương? Chỉ có giải quyết hết các chướng ngại vật thì mới có thể giúp hai người trở thành một đôi thần tiên quyến lữ."

Tề Diệc Bắc vẫn không hiểu ý định của Phó Du Nhiên, "Hai chúng ta là đôi thần tiên, vậy còn nàng?"

Phó Du Nhiên nhướn mày, "Chuyện đâu có liên quan tới ta?"

Tề Diệc Bắc sôi gan, "Nàng là Thái tử phi, là chính thê của ta! Ta cùng người khác nói chuyện yêu đương mà nàng lại nói là không liên quan tới nàng sao?"

Phó Du Nhiên khoát tay, không thèm để ý, - "Chuyện này huynh không cần xen vào, ta đã có tính toán hết rồi."

"Tính cái gì?"

"À..." - Phó Du Nhiên chần chừ, - "Nói cho huynh biết cũng được, nhưng huynh phải cho ta một bảo vật quý hiếm."

Tề Diệc Bắc đau đầu, "Nàng nói trước đi đã."

"Trước tiên, huynh nói cho ta biết, Yến Bội Nhược có phải là người con gái huynh thích nhất không?"

Thích nhất? Tề Diệc Bắc lưu ý đến cách dùng từ của Phó Du Nhiên. Nếu hỏi hắn có thích không, thì đương nhiên là hắn thích, mỹ nữ thì ai mà không thích. Nhưng nếu nói là "thích nhất" thì...

"Uy!" - Phó Du Nhiên sốt ruột - "Ta hỏi huynh sao còn thừ ra đó? Ruốt cuộc có phải hay không?"

Tề Diệc Bắc không hiểu ý tứ của nàng, hắn đành ba phải "Ừ!" một tiếng. Phó Du Nhiên rũ mắt xuống không nhìn thẳng vào hắn. "Chính là vậy, nếu không có ta thì nàng ấy đã được làm Thái tử phi rồi..."

Không đúng! Tề Diệc Bắc phản bác trong lòng, còn Tiết Huyên Trữ ở đây thì vị trí Thái tử phi không tới lượt Yến Bội Nhược. Nhưng kinh nghiệm nói cho hắn biết, lúc Phó trại chủ đang hưng trí thì tốt nhất không nên ngắt lời nàng.

"... Cho nên, bởi vì sự xuất hiện của ta mà phá hủy mối nhân duyên tốt của hai người, ta vẫn luôn băn khoăn về chuyện này. Hơn nữa, tình hình hiện tại của Yến Bội Nhược rất thê thảm, cho nên ta đã quyết định không đợi huynh bỏ ta, mà chính ta sẽ chủ động từ chức, đem vị trí Thái tử phi này trả lại cho nàng ấy, tác thành cho hai người. Thế nào, huynh thấy cảm động chứ hả?"

Tề Diệc Bắc bị nàng chọc tức đến mơ hồ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tác thành cho chúng ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK