• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDIT BY CHERYL CHEN

Ngày dự sinh của Mễ Tình là vào tháng 10. Ngày bánh bao nhỏ đi tới trần gian là một ngày cuối thu đất trời hửng nắng.

Hôm đó, Tiêu Cố ở công ty, vốn lễ Quốc khánh mọi người đều được nghỉ, nhưng công ty có một cuộc họp đột xuất, anh không thể không đến.

May mà tháng 9, dì Minh đã đến thành phố A để chăm sóc Mễ Tình, anh luôn không yên tâm nếu để cô ở nhà một mình.

Mễ Tình bị bánh bao nhỏ trong bụng hành hạ mười tháng, vô cùng mong ngóng ngày con ra đời..

Có đôi khi nguyện vọng trở thành sự thật, nhanh đến mức trở tay không kịp.

Sáng sáng nào cô cũng có cảm giác bụng quặn đau từng cơn, nhưng khi đó, cơn đau đển với tần suất cao hơn. Khi đó, cô mới nhận ra, cơn đau này khác hoàn toàn với mấy cơn đau vặt kia, nhanh chóng gọi dì Minh. Tiêu Cố từng nói, bao giờ đến ngày dự sinh sẽ đưa cô vào bệnh viện, nhưng bệnh viện sao thoải mái bằng ở nhà, hơn nữa, trong bệnh viện rất hiếm giường, cô không thích phải tranh giành giường ngủ.

Tiêu Cố thấy dì Minh cả ngày đều ở nhà với cô, cũng không khăng khăng nữa, Mễ Tình khi đó cảm thấy mình rất may mắn, nhưng bây giờ cô chỉ muốn lập tức mọc cánh bay đến bệnh viện.

May thay, dì Minh đã chuẩn bị xong đồ cần dùng khi đến bệnh viện, bây giờ không thấy lập cập tay chân. Dì gọi taxi, đỡ Mễ Tình sắp sinh lên xe, gọi điện cho Tiêu Cố.

Lúc này, Tiêu Cố vẫn đang trong phòng họp. Mỗi lần thế này, mọi người đều tự giác tắt điện thoại, ít nhâst cũng phải để chế độ im lặng, nhưng chuông điện thoại Tiêu Cố lại đột ngột vang lên.

Chuông này là anh đặt riêng cho Mễ Tình, vì lo cô sẽ xảy ra tình huống gì bất ngờ, anh không muốn nhớ điện thoại cô.

Chuông vang lên, Tiêu Cố giật mình.

Anh ngắt lời người quản lí đang trình chiếu ppt, cầm điện thoại ra khỏi phòng.

“Mễ Tình, sao thế?” giọng anh rất nhẹ, hơi thở đè nén khó nhận thấy sự căng thẳng.

“Đại tiểu thư hình như sắp sinh, tôi đang đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Dì Minh nói rất nhanh, như đang ở trên chiến trường, Tiêu Cố ngỡ ngàng, con ngươi co lại: “Tôi lập tức đến bệnh viện.”

Anh cúp máy, định chạy vào thang máy, đúng lúc trợ lí của anh ra ngoài, gọi anh: “Tổng giám đốc Tiêu, xảy ra chuyện gì ạ?”

Bước chân Tiêu Cố sững lại, anh hơi quay người, đáp: “Tôi đi bệnh viện, cuộc họp chuyển sang hôm khác đi.”

Sắc mặt Tiêu Cố nặng nề, đáng sợ, người trợ lí cứ ngỡ anh chẩn đoán ra bệnh nan y.

Đến khi bóng lưng Tiêu Cố đã rời đi một lúc lâu, anh mới nhận ra, có phải Mễ đại tiểu thư sắp sinh không?

Anh vội vội vàng vàng chạy về phòng họp, chia sẻ tin vui cho mọi người.

Mấy quản lí trong phòng đều là người từng trải, có vợ con rồi, chắc chắn đây là chuyện lớn trong đời, nên hôm nay dù đi họp không được gì, cũng không sao cả.

Tiêu Cố lái xe cực nhanh, như Tam hoàn Thập tam thiếu giữa thành phố A.

Từ công ty đến bệnh viện trung tâm là quãng đường khá dài, nhưng anh chỉ đi mất 20 phút, suýt thì đến sớm hơn Mễ Tình.

Khải Thụy quốc tế rất gần bệnh viện trung tâm, vì thế bạn đầu, Mễ Tình mới đặt chỗ ở đây. Khi Tiêu Cố đến, Mễ Tình đã được sang phòng chờ sinh. Trong phòng, cô càng lúc càng đau, y tá đến kiểm tra lần nữa, nói cô có thể vào phòng sinh rồi.

Tiêu Cố ban đầu chờ ngoài cửa với dì Minh, nhưng nghe được Mễ Tình đã vào trong phòng sinh, anh đứng ngồi không yên, muốn theo vào nhưng bị y tá ngăn lại.

Dì Minh lại rất thoải mái nói, nếu thuận lợi, chỉ cần một tiếng, hoặc thậm chí vài chục phút đã sinh được rồi. Bây giờ y học phát triển, không có chuyện gì đâu.

Nhưng Tiêu Cố vẫn không yên lòng, Mễ Tình được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu khổ, những sản phụ khác chiến đấu trong phòng sinh e rằng không phải vấn đề, nhưng nếu là một công chúa nhỏ, Tiêu Cố không dám nghĩ tiếp.

Mễ Tình vẫn ỷ lại anh, mua túi quà cũng cần anh đi theo, bây giờ nằm lẻ loi trong phòng sinh, cô nhất định rất sợ hãi.

Anh càng nghĩ càng hoảng, rốt cuộc vẫn đi theo bác sĩ xin vào cùng. Bác sĩ ban đầu còn muốn khuyên anh, nói chồng vào trong càng khó đẻ, vì sản phụ dễ nảy sinh tính ỷ lại, nhưng Tiêu Cố rất kiên quyết, bác sĩ đành đồng ý.

Trong phòng sinh chỉ có một mình Mễ Tình là sản phụ nên không có gì bất tiện. Tiêu Cố mặc đồ vô trùng rồi đi vào, Mễ Tình suýt không nhận ra.

Bởi vì cô đã đau tới mức khó thở.

Người từng nói muốn đẻ thường là cô, bởi dùng dao rạch một đường trên bụng là diều cô không dám nghĩ đến. Nhưng bây giờ cô đau đến mất lí trí, chỉ muốn nhanh qua cơn đau này. Cô nói với bác sĩ, để cô sinh mổ nhưng bị từ chối.

Vị bác sĩ này là bạn bố Mễ. Cô cũng không biết vì sao bố cô có nhiều bạn làm bác sĩ như thế, nếu đổi thành người khác, không biết chừng đã đồng ý với cô. Nhưng vị bác sĩ này khuyên cô cứ kiên trì, chịu đựng một chút là không sao hết.

Nhưng cô không chịu được nữa rồi!

Đúng lúc này cô thấy Tiêu Cố. Anh chỉ lộ ra đôi mắt, Mễ Tình chưa từng thấy ánh mắt nào phức tạp đến vậy.

Có khẩn trương, có lo lắng, có đau lòng, cũng có sợ hãi.

Ánh mắt này làm Mễ Tình xúc động.

Cô nhìn anh bước đến, cầm tay cô. Cô muốn xin anh, anh nhất định sẽ để cô đẻ mổ, anh sẽ không cứng rắn như bác sĩ, nhẫn tâm nhìn cô chịu đau.

Nhưng lời đến khóe môi vẫn dừng lại, cô mỉm cười, không có một chút sức lực.

Nhưng lòng cô đã ổn hơn nhiều.

E rằng Tiêu Cố là rau bina của cô.

Tiêu Cố có thể tưởng tượng nỗi đau đớn của Mễ Tình, cô nắm chặt tay anh, đầu ngón tay trắng bệch. Trong nháy mắt, tay anh đã hằn vết đỏ, nhưng chưa bằng một phần nghìn, một phần vạn nỗi đau của cô.

Anh mím môi, giúp cô lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ: “Có thể đổi cho cô ấy sinh mổ không ạ?

Bác sĩ nói: “Sinh mổ bớt đau, nhưng hồi phục sức khỏe rất chậm. Lời khuyên của tôi là, nếu chịu được thì cứ kiên trì vượt qua.”

Tiêu Cố lập tức im lặng, Mễ Tình nhíu mày định nói gì. Bỗng một cơn đau kéo tới, cô muốn chết đi ngay bây giờ.

“Đầu đứa bé lộ ra rồi!”

Không biết là ai kêu lên, nhưng lời này đã cứu rỗi Mễ Tình. Cô như người đi 3 ngày 3 đêm trên sa mạc, cuối cùng cũng tìm thấy ốc đảo.

Y tá đứng bên đều động viên cô, để cô gắng dùng sức, quá trình về sau thuận lợi diễn ra, sau bao nhiêu phút, bảo bối cuối cùng cũng ra đời.

Bác sĩ dùng kéo cắt đứt mối liên hệ giữa mẹ và con, cơn đau như giết người khi nãy giảm nhẹ đi nhiều.

Mễ Tình thở phào nhẹ nhõm, gần đây cô siêng năng tập thể dục, quả nhiên không phí công..

Bác sĩ báo cân nặng của đứa bé, cô không nghe lọt tai, nhưng lời Tiêu Cố nói với cô, cô lại nghe rất rõ ràng.

Anh nói, công chúa nhỏ, tất cả đã qua rồi, về sau chúng ta không sinh thêm nữa.

Sau này Mễ Tình hỏi lại anh, mới biết cô sinh con trai. Tiêu Cố nói, vậy là được rồi, con sau này lớn lên cũng có thể giúp cô quản lí công ty, cô chỉ cần yên ổn làm ‘thái hậu’ là được.

Mễ Tình vẫn hơi lo lắng, nếu đứa bé sau khi trưởng thành, muốn theo đuổi âm nhạc giống Cố Tín thì sao? Chả nhẽ sinh thêm đứa nữa?

Tiêu Cố nói: “Anh không dễ tính như chú út dì út đâu.”

Mễ Tình: “…”

Nghề nghiệp tương lai của bảo bối đã có rồi, nhưng tên còn chưa đặt, đây cũng là vấn đề.

Tiêu Cố nói, anh nghĩ xong rồi, cứ gọi là Tiêu Tinh. Mễ Tình nghe xong cái tên này thì im lặng hồi lâu, không thể tin nổi đây là cái tên do người tốt nghiệp đại học hoàng gia nghĩ ra.

“Anh là Tiêu em là Tinh?? Anh lười quá đi! Tên này hai giây là nghĩ ra?” Mễ Tình liếc xéo anh.

Tiêu Cố thế mà lại phản bác được lời của cô: “Chữ ‘Tinh’ này không chỉ có tên em, mà ngày con ra đời là một ngày nắng [1].”

[1] Chữ ‘Tinh’ này là 晴, phát âm giống tên Mễ Tình, có nghĩa là trời quang, trời nắng.

Mễ Tình: “…”

Thế nên cô phải cảm ơn anh vì đã không đặt tên cho con kiểu “Quốc Khánh” à?

Tiểu Quốc Khánh…

Mễ Tình bị sặc nước bọt, phản đối: “Chữ ‘Tinh’ khá nữ tính, nghĩ lại đi.”

Tiêu Cố nhất thời không nghĩ ra, mẹ Mễ cầm một đống tên vừa đi xem bói về cho Mễ Tình chọn.

Có cái thì quá bình thường, có cái quá nhiều người dùng, chẳng cái nào vừa ý.

Cuối cùng, bố Mễ đáp cho cô một quyển từ điển tiếng Trung, để cô nhân lúc đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tha hồ chọn.

Mễ Tình tuy thấy hơi tùy tiện, nhưng cũng khá được..

Cô tiện tay lật từ điển, tờ nào cũng toàn chữ là chữ.

Hoa, Đồng, Tượng, Học…

Còn không hay bằng mấy chữ mẹ cô đi xem bói nữa orz.

Giở từ điển nguyên buổi sáng cũng không vừa ý cái nào, Mễ Tình mất kiên nhẫn, vứt từ điển cho Tiêu Cố: “Anh lật đi, tay anh thơm.”

Tay thơm của Tiêu Cố thể hiện ở chỗ chơi mạt chược lúc nào cũng thắng, mỗi lúc đi ăn anh bốc thăm trúng thưởng, ít nhất cũng kiếm được 5 đồng!

Mễ Tình nghĩ kiếp trước anh không phải cao tăng đắc đạo thì cũng đà cứu cả dải ngân hàng. Cô muốn anh đi mua xổ số, nhưng anh từ chối.

“Nếu như anh trúng giải độc đắc, sẽ có một tổ chức kì quái nào đó bắt anh đi làm nghiên cứu.”

Anh nói như thế.

Bây giờ, Tiêu Cố đang nhìn quyển từ điển cô đưa, cười cầm táo đút cho cô, tùy tiện giở ra.

“Mạch.” anh nói.

Mễ Tình ngây người, hỏi: “Cái gì, ‘Mặc’ trong ‘trầm mặc’ á?”

“Mạch trong chữ ‘ruộng’ ấy.”

“Tiểu Mạch.” Mễ Tình lẩm bẩm lại, nghĩ một hồi, “Tên này không tồi nha! Vừa ngầu vừa có khí chất tổng tài!”

Tiêu Cố mỉm cười: “Thế nhưng ý nghĩ không phải hay lắm!”

“Đâu có!” Mễ Tình thích tên này, cứng đầu, “Nhưng em thích, nếu anh không thích thì anh thích tên nào, nói xem.”

Tiêu Cố nói: “Không phải anh đã nói là Tiêu Tinh à?”

Mễ Tình: “…”

Tiếu Mạch dễ nghe hơn Tiếu Tinh trăm ngàn lần! Bây giờ không còn thịnh hành mốt đặt tên ghép từ tên bố mẹ cho con đâu, ai cũng đóng tiểu thuyết ngôn tình à.

Mễ Tình thích, Tiêu Cố cũng không ý kiến gì, chỉ xem ông bà ngoại có đồng ý không thôi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại anh để trên bàn đổ chuông.

Mễ Tình nằm yên ở trên giường, nhìn thấy tin báo tin nhắn trên màn hình, tin nhắn gửi hóa đơn phạt.

“Anh đã vượt ba cái đèn đỏ mà còn chạy quá tốc độ à?”

Tiêu Cố: “…”

Tam hoàn Thập tam thiếu mà cũng bị thu hóa đơn phạt sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK