Cô nói xong cũng không dám nhìn thẳng mặt Cố Tín, chỉ lén lút đưa mắt liếc nhìn anh.
Hình như Cố Tín thoáng sửng sốt một chút, sau đó anh hơi mím môi nghiêng đầu nhìn cô: "Ừ, sắp hết năm rồi, cũng nên về nhà thôi".
Thẩm Thi Thi thấy anh có vẻ không tức giận, cuối cùng cô mới nhẹ nhõm thở phào được một hơi. Lúc trước khi anh tới nhờ cô giúp mình trông giữ chó, cô đã đồng ý thoải mái vô cùng, kết quả mới được có ba ngày đã chuẩn bị rời đi, thế nên cô mới lo Cố Tín sẽ không vui.
"Đại Đại cứ yên tâm nhé, em sẽ về sớm thôi". Bảo đảm với anh xong, Thẩm Thi Thi buột miệng hỏi tiếp: "Nhưng tết này anh không về nhà sao?"
Là fan ruột của Cố Tín lâu năm, đương nhiên cô cũng biết quê nhà của Cố Tín là ở thành phố C.
Nghe cô hỏi chuyện đó, Cố Tín cười khẽ một tiếng mới trả lời: "Không về được, anh mà về thể nào cũng bị mắng, hơn nữa anh còn phải làm việc".
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thi Thi nghe Cố Tín nói tới việc trong nhà, vì thế cô cũng rất ngạc nhiên. Mấy hôm trước Cố Tín có nói với cô là, anh muốn xem cô như bạn bè bình thường, khi đó Thẩm Thi Thi còn nghĩ, làm bạn bè bình thường cũng nên quan tâm tới chuyện gia đình của bạn mình một chút, chứ hoàn toàn không phải xuất phát từ tò mò mới hỏi anh: "Tại sao về nhà lại bị mắng được chứ? Chẳng lẽ vì anh không có bạn gái à?"
Cố Tín nghiêng đầu nhìn cô, che miệng sửa lời: "Không phải vì không có bạn gái, mà là không muốn có bạn gái".
Thẩm Thi Thi: "..."
Được rồi, lòng tự ái của anh to quá.
"Thế anh định bao giờ mới có bạn gái?"
"Sắp rồi".
"..." Thẩm Thi Thi mở to mắt trầm mặc hai giây, tự động chuyển đến đề tài trước đó: "Đại Đại à, anh còn chưa nói tại sao về nhà sẽ bị mắng đấy?"
Cố Tín đưa tay ra tự nhiên xoa xoa tóc của cô: "Nói em nghe, đừng gọi anh là Đại Đại nữa, gọi tên anh ấy".
Thẩm Thi Thi câm nín nửa ngày, cuối cùng cũng rặn ra được hai chữ: "Cố Tín".
Cố Tín cười nói: "Gọi nhiều lần là quen ngay".
"Cố Tín, Cố Tín, Cố Tín, Cố Tín..." Thẩm Thi Thi lặp lui lặp tới hai chữ này không khác gì đĩa video bị kẹt. Cố Tín buồn cười xoa nhẹ trên đầu cô một cái: "Được rồi, còn gọi nữa chắc anh cũng không nhận ra tên mình mất".
Rốt cuộc Thẩm Thi Thi cũng ngừng, sửa lại tóc của mình.
Và thế là, Đại Đại... Cố Tín vẫn không chịu nói cho cô biết tại sao anh ấy về nhà là bị mắng.
Có lẽ Cố Tín cố ý muốn chuyển hướng câu chuyện, cho nên Thẩm Thi Thi không gặng hỏi gì thêm, kết quả là hai người một chó yên lặng đi một lúc, Cố Tín lại chủ động mở lời: "Ba mẹ anh không thích anh chơi nhạc".
Thẩm Thi Thi ngớ người, cao giọng nói: "Đại Đại à, anh chơi nhạc giỏi thế mà. Em rất mừng vì mình có cơ hội nghe anh hát".
Vốn Cố Tín cũng muốn vui vẻ lắm, nhưng tâm tình chỉ bay lên một nửa rồi đột nhiên mở miệng: "Thế Mạc Trăn thì sao?"
Thẩm Thi Thi đáp: "Mạc thiên vương cũng hay".
Haha.
Cố Tín cong môi nhìn người kia chăm chú: "Thế anh với Mạc Trăn, ai hát hay hơn?"
Khuôn miệng của cô thay đổi rất nhiều lần, cuối cùng mới kiên định trả lời: "Đương nhiên là anh rồi, anh hát hay nhất".
Cố Tín hài lòng: "Ngoan".
Thẩm Thi Thi thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa đã đưa tay lên lau gáy dù không có lấy một giọt mồ hôi.
Hai người dắt chó đi dạo xong, Thẩm Thi Thi lại tới nhà Cố Tín ngồi một lúc. Bởi vì được uống cà phê miễn phí liên tiếp suốt mấy ngày, Thẩm Thi Thi cũng thấy hơi ngài ngại, vì vậy hôm nay cô cố ý mang một ít đặc sản ở trường tới đây ăn, hâm nóng bằng lò vi sóng là dùng được.
Cố Tín hâm đồ ăn xong thì bưng ra phòng khách, ngồi ăn cùng với Thẩm Thi Thi.
"Ài, sau khi em về nhà thì không có ai mang thức ăn cho anh nữa, cũng không có người dắt chó đi dạo cùng anh". Cố Tín cố ý dùng giọng điệu đáng thương. Trong miệng Thẩm Thi Thi còn ngồm ngoàm đồ ăn, vì thế cô ú ớ trả lời: "Không phải đâu, em thấy một mình anh cũng có thể đưa chó đi dạo mà".
Mấy ngày nay Cố Tín vẫn luôn dẫn cô đi "một tuyến đường quen thuộc", thời gian dắt chó đi dạo hai người đều cùng nhau, thế nên Thẩm Thi Thi mới rút ra kết luận, rõ ràng Đại Đại có thời gian để chăm chó kia mà, tại sao còn muốn tìm cô chứ? Nhất định là vì cô đơn quá.
"Hai con cẩu độc thân dắt nhau đi thì có vui gì chứ?" Cố Tín chê bai nhìn sang phía Husky, Husky cũng đang tỏ rõ thái độ của mình đối với họ.
Cuối cùng Cố Tín cũng không thể nào ngăn nổi ánh mắt nóng bỏng của con chó, đành phải nhường cho Husky một phần. Chút đồ ăn đó chẳng đủ cho nó nhét kẽ răng, nó giải quyết nhanh chóng rồi đưa mắt nhìn chằm chằm Cố Tín.
Cố Tín nhếch mép nói: "Hao Thiên Khuyển, làm chó thì phải biết hài lòng, ăn đồ ăn cho chó của mày ấy".
Thẩm Thi Thi vui vẻ ngồi ăn ở một bên cũng sững lại một lúc, hóa ra tên đầy đủ của Thiên Thiên là Hao Thiên Khuyển à...
Husky thấy Cố Tín không cho mình ăn thì bắt đầu qua cọ cọ vào người anh rồi sang Thẩm Thi Thi, Cố Tín bất lực nhìn cái đầu chó chắn ngang giữa mình và người kia, chẳng khác nào thứ kì đà cản mũi.
Thẩm Thi Thi tốt bụng chia cho nó một phần, Husky vẫn còn chưa thấy đủ, Cố Tín đứng dậy xách nó về ổ của mình: "Ăn thịt ức của mày ấy".
"Gào gừ". Husky ngậm cái chân gà lúc nãy Thẩm Thi Thi vừa cho, chê miếng thịt xương ức có một mẩu.
Cố Tín: "..."
Con chó này bị ngốc à?
Thẩm Thi Thi phì cười: "Hahaha, anh biết không trong thế giới của loài chó ấy mà, đồ ăn trong chén chủ nhân ngon hơn đồ ăn trong chén nó".
Cố Tín: "..."
Thế lần sau ăn anh đất nó có muốn ăn không?
Anh cảm thấy nhất định Tiêu Cố đã nuôi Hao Thiên Khuyển anh minh thần võ của anh trở nên ngu như vậy.
Thẩm Thi Thi và Cố Tín ăn xong thì quay về trường học, hôm nay phải thu dọn hành lí, chuẩn bị sáng hôm sau cô sẽ lên xe luôn, nếu không thì không kịp.
Cố Tín cảm thấy tháng ngày đã tẻ nhạt đi nhiều.
Thậm chí anh còn không biết trong suốt hơn hai mươi năm trước khi mình chưa biết Thẩm Thi Thi, anh đã trải qua một mình ra sao nữa?
Nghĩ tới đây anh lại cười tự giễu, không kìm được cầm di động lên nhắn tin wechat cho Thẩm Thi Thi: "Em đang làm gì thế?"
Thẩm Thi Thi: [tức giận] Sao không gửi tin thoại? Không gửi tin thoại không trả lời.
Cố Tín phì cười hắng giọng hai tiếng rồi mới mở ghi âm: "Em đang làm gì thế? Dọn đồ xong chưa?"
Thẩm Thi Thi lắng nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ như chạm đến đáy tim của người kia, rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng: "Báo cáo Đại Đại, em dọn xong rồi, đang định mang một đống thứ đi đây".
Mọi người trong phòng trọ của cô đều đã đi hết cả, giờ chỉ còn lại mình mình nên cũng thấy cô đơn, thế mà bây giờ lại quên mất sạch sành sanh.
Thẩm Thi Thi: "Đại Đại đang làm gì thế? Có phải lại lười không viết nhạc đúng không [ác ma]
Cố Tín trả lời: "Gọi tên anh đâu? Không gọi thì anh không viết nhạc.
Thẩm Thi Thi:...
Thẩm Thi Thi: Cố Tín [lau mồ hôi]
Cố Tín: "Không hay, gọi lại".
Thẩm Thi Thi buồn bực, cô nhắn tin mà, sao anh biết là không hay được chứ?
Nhưng mà để sớm tới ngày phát hành album mới, nhất định cô phải thúc giục Đại Đại viết ca khúc mới được. Thế là cô nghe lời gọi lại lần nữa: "Cố Tín [đáng yêu]"
Cố Tín khẽ cười: "Em không thể gửi tin nhắn thoại à?"
Thẩm Thi Thi: "Giọng em không hay qaq".
Nếu giọng cô cũng được như Cố Tín, đến dấu câu cô cũng chuyển thành ngữ âm luôn thể.
Điện thoại rung lên, Thẩm Thi Thi mở tin nhắn thoại mà Cố Tín vừa gửi: "Giọng nói của em là âm thanh êm tai nhất trên đời".
...
Thẩm Thi Thi hoảng hốt.
Tối hôm qua bị Cố Tín làm mất máu nhiều quá, ngày hôm sau suýt chút nữa cô không tới kịp chuyến xe về nhà.
Cũng may không có trắc trở nào, cô vẫn có thể kéo vali hành lí thuận lợi đi về nhà. Đồ ở trường sao ngon được như cơm nhà mẹ nấu, Thẩm Thi Thi ở lại mấy ngày mà sung sướng gì đâu.
Cố Tín ở thành phố A xa xa lại không vui vẻ gì, Thẩm Thi Thi không có ở đây, đến đưa chó đi dạo anh cũng không muốn nữa, Husky bị nhốt trong nhà buồn chán không chịu được lại bắt đầu học tru như chó sói.
Vì nó Cố Tín phải phiền muộn không thôi, giận đùng đùng lôi máy chạy bộ trong nhà ra, chỉ vào đó rồi nói với chó: "Nếu thể lực của mày dồi dào quá thì lên đây chạy đi.
Anh điều chỉnh tốc độ chạy thấp nhất, sau khi tự mình kiểm tra một hồi, anh mới đưa máy chạy bộ cho Husky chơi thử.
Vài ngày sau, nỗi nhớ mong của mẹ Thẩm Thi Thi ngày một hao mòn, bắt đầu chuyển sang ghét bỏ đứa con gái ở nhà.
Mỗi ngày Thẩm Thi Thi phải chịu khó giúp mẹ làm việc nhà, thỉnh thoảng còn bị nhắc tới chuyện bạn trai. Mỗi lần cô bảo mình vẫn còn trẻ mà, phải lấy sự học làm trọng, mẹ của cô sẽ chuyển ngay sang câu: "Lúc học đại học không lo tìm bạn trai, ra đời càng không tìm được đâu!"
Thẩm Thi Thi chẳng còn gì để nói.
Thẩm Thi Thi bị ép lấy điện thoại ra, đưa ảnh người kia cho mẹ xem: "Sao mẹ, đẹp trai không?"
Mẹ Thẩm cẩn thận nghiên cứu một hồi rồi gật đầu nói: "Đẹp".
Mặc dù không vừa ý lắm chuyện người kia còn mang cả khuyên tai, nhưng mà quan trọng là xem ở khí chất. Nhìn khuyên tai đầu tóc chẳng khác nào mấy côn đồ ngoài phố, nhưng khi nhìn chàng trai này lại thấy đẹp trai gợi cảm mà lịch sự.
Thẩm Thi Thi cảm thấy khuôn mặt của Cố đại soái ca đã chinh phục được mẹ mình thì cực kì đắc ý: "Con không lừa mẹ mà, con đang theo đuổi anh ấy đấy".
Mẹ Thẩm sửng sốt rồi bật cười ha ha: "Con tưởng mẹ ít đọc sách nên dễ bị lừa lắm đấy à? Vừa nhìn là biết là minh tinh nào đó, theo đuổi, con hâm mộ người ta chứ gì?"
Thẩm Thi Thi: "..."
Quả nhiên một giây đã bị khám phá ngay.
Cô còn đang âm thầm đau khổ, mẹ Thẩm đã nhận lời ra ngoài đánh mạt chược.
Mới đi tới cửa đã nhìn thấy một chàng trai tuấn tú cao gầy rất khí chất ngoài kia. Mẹ Thẩm quan sát thêm vài lần rồi xông về chẳng khác nào gặp quỷ: "Thi Thi, Thi Thi ơi, người kia đó, người mà con theo đuổi đó, hiện thân rồi".
Thẩm Thi Thi: "..."
Mẹ biết nhiều thứ ghê.
Thấy Thẩm Thi Thi vẫn thảnh thơi không để ý, mẹ Thẩm nắm tay cô kéo xộc tới cửa: "Con xem, đó đó".
Cố Tín vừa lúc nghiêng đầu sang, ánh mặt trời phía sau anh như chiếu thẳng, tỏa ra ánh sáng màu vàng tươi rực rỡ.
Thẩm Thi Thi ngây người: 'Đại Đại, sao anh lại ở đây?"
Cố Tín cười với cô: "Anh đi tìm linh cảm viết ca khúc mà".