• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiên ngoại: Đêm tân hôn

Vân Kha cùng Dạ Nhi nắm tay nhau theo ven hồ chậm rãi bước đi thong thả quay về Say trà cư, sắc trời đã tối.

Hai người vừa mới ở trước mặt Thuỷ thần ưng thuận lời thề chung thân, ân ái tình nồng, trong lòng nhau đều tràn ngập vô hạn nhu tình, chỉ cảm thấy vô luận tương lai như thế nào, bọn họ đều vĩnh viễn thuộc về nhau, không sợ hãi chút nào.

Vẫy lui Phúc Khí cùng Đồng Khu hầu hạ, trở lại nội thất, thấy bình dược trên bàn Thẩm Băng Phong đưa, Vân Dạ nở nụ cười: “Đêm nay tựa như đêm tân hôn chúng ta, ngươi cảm thấy chúng ta như thế nào vượt qua?”

Vân Kha trong lòng động tình, nhẹ nhàng hôn hôn mặt, trán hắn, rồi mới chậm rãi che lại đôi môi hắn…

Vừa hôn quá, hai người đều hơi thở gấp, trong cơ thể xao động.

“Dạ Nhi…” Vân Kha thì thào gọi, Vân Dạ chậm rãi ngã xuống giường.

Vân Kha tự mình giúp Vân Dạ cởi ra giày và quần áo, trong không khí tràn ngập nhu tình, khí trời tình ý dạt dào.

Vân Dạ tóc đen xõa xuống dưới, tuỳ ý rơi trên giường.

Vân Kha hôn hôn hai gò má hắn, nhẹ giọng hỏi: “Dạ Nhi, thật sự có thể chứ?”

Vân Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, kéo cổ Vân Kha xuống, chủ động hôn lên đôi môi hắn.

Hắn muốn!

Vào giờ khắc này, hắn là như thế bức thiết muốn cùng Vân Kha kết hợp.

Vân Kha phải cởi ra tầng áo đơn cuối cùng của Vân Dạ, lại bị hắn thân thủ giữ chặt vạt áo. Vân Kha hỏi han ánh mắt nhìn về phía hắn.

“Vân Kha, ta hiện tại rất xấu…” Vân Dạ đột nhiên có chút bất an nói.

Vân Kha đi vào Vạn Hoa Cốc đã nhiều ngày mặc dù đều là cùng hắn cùng giường cộng chẩm, chính là lại chưa từng lõa lồ quá mức. Nghĩ đến chính mình hai tháng này bụng hở ra thật nhiều, không còn dáng người tuấn mỹ cao ngất ngày xưa, Vân Dạ tự giác biết hình thái mình mập mạp xấu xí.

“Sẽ không! Một chút cũng không xấu!” Vân Kha hiểu được ý tứ Dạ Nhi, không chỉ có vì hắn lo lắng mà buồn cười. Biết hắn là quá yêu mình, cho nên mới có loại này lo lắng. Vân Kha chỉ cảm thấy Dạ Nhi chưa bao giờ đáng yêu như thế.

Nhịn không được lại là vừa hôn thật sâu, hai tay đã muốn cởi xuống y phục, khẽ hôn ở cổ rồi hạ xuống vai.

“Dạ Nhi! Ta yêu ngươi! Ngươi sao có thể xấu!”

Vân Dạ nghe được Vân Kha nói, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.

Đi vào vùng ngực hai khỏa anh quả, Vân Kha cúi đầu nhẹ nhàng hút. Chỉ nghe Vân Dạ hít một hơi, đè lại hai vai Vân Kha, hạ thân lập tức có phản ứng.

Vân Kha một tay vỗ về chơi đùa phân thân hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng hắn, cảm giác Vân Dạ động tình thở dốc.

Vân Dạ một trận tình cảm mãnh liệt, tiết ra. Trên mặt dâng lên một mảnh tình cảm mãnh liệt rồi đỏ ửng, ánh mắt cũng trở nên có chút mê ly.

Vân Kha lấy quá một cái gối mềm đặt ở dưới thân Vân Dạ, nâng lên hạ thân hắn, tách ra bắp đùi của hắn.

Đem bình dược kia mở ra, Vân Kha dính vào thuốc mỡ, nhẹ nhàng đưa vào trong cơ thể Vân Dạ.

“Ân…” Vân Dạ nguyên bản liền nhân mang thai mà thân thể cực nóng, hiện tại đều ở như bị hỏa thiêu, hậu huyệt cũng trở nên có chút co lại. Tay Vân Kha căng thẳng…

Vân Kha nhìn bộ dáng mê hoặc của Dạ Nhi, trong lòng rung động, phân thân đã sớm ngẩng đầu lên.

Vốn lấy tình huống thân thể hiện tại Vân Dạ, tốt nhất chọn tư thế nghiêng người có điều hảo. Chính là không biết tại sao, Vân Kha chính là muốn nhìn bộ dáng Dạ Nhi, nhìn phản ứng của hắn.

Vân Kha lại cúi đầu khẽ hôn, một bên vuốt ve đỉnh phân thân màu đỏ, một bên đem phân thân mình sớm kiên quyết đưa vào trong thân thể Vân Dạ.

Nội vách gắt gao thắt chặt, bao vây phân thân không hề có khoảng cách, chỉ nhẹ nhàng vừa động.

Hai người kết hợp như thế thân mật, như thế phù hợp. Nồng tình mật ý, phen này ân ái tự không cần thiết nói, không giống với tầm thường.

“A… Vân Kha…” Bởi vì Vân Kha săn sóc bụng của hắn quá nhiều, không chỉ có hạ thân hắn mềm mại, còn đem hắn hai chân nâng lên, nhanh đặt ở bên hông mình

Vân Dạ nắm chặt hai vai Vân Kha, lần thứ ba kêu lên phóng ra.

Thân thể mang thai đã có chút chịu không nổi. Vân Dạ thân thể vô lực thuận theo Vân Kha luật động.

Chính là hắn không muốn dừng lại. Hắn thích Vân Kha cảm giác ở trong cơ thể hắn. Hắn phải không ngừng cảm giác Vân Kha tồn tại.

“A a… Vân Kha …Đừng có ngừng…” đôi môi Vân Dạ mang theo lời nói nỉ non.

Nếu như nói hắn cùng với Vân Kha lần đầu tiên kết hợp là thô bạo dã man cường bạo, lần thứ hai chính là ôn nhu triền miên kết hợp.

Mà lúc này đây, lại là đêm tân hôn tình cảm mãnh liệt mênh mông.

Hắn phải vứt bỏ tất cả bất an cùng sầu lo, tận tình cùng Vân Kha cùng một chỗ.

“Vân Kha… Ngươi là của ta, vĩnh viễn là của ta…”

“Đúng vậy! Dạ Nhi… Nhĩ hảo nhiệt, hảo nhanh… Ta yêu ngươi! …” Vân Kha cảm nhận được Vân Dạ nhiệt tình, cúi đầu, che lại nỉ non đôi môi Vân Dạ, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng hắn, ngẫu nhiên có thể cảm giác được thai nhi luật động, một loại cảm giác hạnh phúc tràn ngập toàn thân. Làm cho hắn tình cảm mãnh liệt thầm nghĩ càng không ngừng tác cầu càng nhiều.

“Vân Kha… Ta cũng yêu ngươi! Chỉ yêu mình ngươi! …” Vân Dạ trong tình cảm mãnh liệt, thổ lộ ra lời yêu.

Vân Kha tuy rằng sớm đã biết, chính là chính tai nghe thấy, vẫn là mừng rỡ không thôi. Một cỗ bạch trọc thoáng chốc phóng thích trong huyệt động đã trải qua vô số lần ân ái kia.

Vân Dạ cảm giác kia trào dâng mà dày đặc nhiệt lưu bài sơn đảo hải bàn đánh sâu vào đến hắn bên trong bị đỉnh quá chặt chẽ kia một chút, không khỏi chính mình lại một lần không tiếng động tê hô to đạt tới cao trào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK