Nhớ tới lời thái y nói, “… Chiêu Dương hầu là đại tướng, trường cột nước nhà, thân phận hiển hách, thực không cần nghịch thiên thụ thai, vô cùng nguy hiểm… Nếu là hiện tại lạc thai (bỏ thai nhi) còn kịp…”
Hiện tại lạc thai còn kịp…
Còn kịp…
Ta chỉ cảm thấy lòng rối rắm
Vưu thái y là lão thái y, không chỉ có y thuật cao minh, làm việc cũng luôn luôn trung thực, thái độ làm người cẩn thận, ở trong cung ai cũng khen ngợi.
Sợ là Vưu thái y đã đoán được thai nhi trong bụng Vân Dạ là của ai, lại vẫn mạo muội nói ra lạc thai long loại, lời nói đại nghịch bất đạo, có thể thấy được hắn thật sự cho rằng việc này nguy hiểm vạn phần.
Ta trăm triệu lần sẽ không để cho Vân Dạ lấy tính mạng bản thân để cho ta con nối dòng. Chính là xem tính tình Vân Dạ, nghịch thiên thụ thai nguy hiểm cỡ nào, so với bất luận kẻ nào hắn đều hiểu rõ ràng, lại vì ta, hắn vẫn không do dự làm.
Như vậy, hiện tại ta nên làm thế nào? Ta nên vì Vân Dạ làm cái gì?
…
Qua buổi trưa, Vân Dạ cuối cùng chuyển tỉnh. Thấy ta đang ngồi ở bên giường, ôn nhu nhìn hắn.
“Tỉnh lại rồi.” Ta ôn nhu nói, tiến lên giúp hắn chậm rãi ngồi dậy, “Khá hơn chút nào không?”
Hắn gật gật đầu.
“Đói bụng không? Ta truyền ngọ thiện, ta và ngươi cùng nhau dùng.”
“Ngươi không cần ở trong này với ta, ta đã không có việc gì.” Hắn nói khinh đạm, nhưng trong giọng nói có sắc vui mừng.
Vừa chuyển đầu, thấy ta để bên cạnh giường mấy thứ gì đó, cũng không biến sắc.
Ta thấy hắn nhìn lại, đúng là đã nhiều ngày lục tục đưa tới tú nữ đồ (tranh tú nữ), xếp chồng lên nhau giống như ngọn núi nhỏ. Có mấy bức ta vừa rồi tiện tay mở ra, để ở một bên. Mỗi một bức đều là mĩ nữ phong tư yểu điệu, quyến rũ động lòng người
Ta lấy quá một bức đến, cười nói, “Đây là ấu nữ (con gái nhỏ) của Thượng thái phó, nghe nói không chỉ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, học phú ngũ xa.” Lại lấy thêm một bức, “Đây là con gái độc nhất của Cầm Dược, năm vừa rồi mới mười sáu, là kinh thành đệ nhất mỹ nữ.” Ta lại lấy một bức, “Đây là…”
Vân Dạ ngắt giới thiệu của ta, khẩu khí mỏng manh, lạnh như băng lãnh nói, “Hoàng Thượng thực sự có phúc, nhiều mĩ nữ tài mạo song toàn như thế chờ ngài chọn lựa. Nếu chỉ tuyển vài người thì thật đáng tiếc, vẫn nên tuyển tất cả đi!”
Ta thấy thần sắc hắn không tốt, nghĩ hắn mới động thai khí, không dám làm hắn kích động, vội nghiêm mặt nói, “Ta chỉ tuyển một người.”
“Một người?” Hắn nheo lại mắt, trong con ngươi lộ ra vẻ nguy hiểm, “Thoạt nhìn Hoàng Thượng đã muốn lựa chọn ý trung nhân. Chính là lập hoàng hậu của ngài mà!”
Này… Nói thực ra, ta cũng chưa nghĩ ra
Gặp mặt ta lộ vẻ suy nghĩ, Vân Dạ trầm thanh lạnh lùng nói, “Hoàng Thượng không cần phải bận tâm nhiều, chỉ cần khi nói Hoàng Thượng không sợ hai mươi vạn Thanh Long cấm vệ quân ở kinh đô và vùng lân cận, tám mươi vạn Huyền Vũ đại quân ở biên quan khởi binh tạo phản.”
Ta hơi hơi trố mắt nhìn hắn.
Ai nha! Hắn hiểu sai ý ta… Bất quá thật sự là lớn mật, dám uy hiếp trẫm.
Lập tức lại có chút buồn cười, nếu ngày hôm qua hắn nói lời này, ta tất sẽ giận dữ. Nhưng hôm nay nghe được, trong lòng lại nổi lên cảm giác ngọt ngào. Sau khi động tâm, ta thấy quyền uy Hoàng Thượng của ta không có chỗ đứng.
Trong lòng ta tràn ngập nhu tình.
Vung tay lên, vài tiểu thái giám nâng một chậu than tiến vào, đặt ở trong phòng, điểm châm lửa gấp.
Hắn nhìn ta nghi hoặc đứng dậy, ta cầm lấy đống tranh tuyển tú đồ, hướng hắn mỉm cười, lấy từng bức cho vào trong chậu than.
Đại hỏa hừng hực, ngọn lửa đỏ nháy mắt nuốt lấy tranh tú đồ mĩ nữ tuyệt thế dung nhan, cháy bùng lên.