"Dựa vào cái gì ta không thể đi?" Sở Hạ Đề không vui hỏi.
"Đây là ý tứ của phụ hoàng, chỉ sợ ta ở cùng biểu muội và ngươi, sứ thần hai nước sẽ mất hứng." Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ trả lời.
"Bọn họ mất hứng liền mất hứng, cùng ta có quan hệ gì đâu, ngươi nhất định phải mang theo ta!" Sở Hạ Đề không thèm để ý chút nào nói, sau đó đôi mắt đẹp nhắm lại, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan hỏi, "Hay là nói.. Ngươi đang giấu người ở trong vương phủ rồi hả?"
"Nói huơu nói vượn!" Mộ Dung Nhan bóp huyệt thái dương, nàng cảm thấy Sở Hạ Đề này so với Lãnh Lam Ca trước đây càng thích bắt gió bắt bóng.
"Vậy ta liền muốn đi." Sở Hạ Đề ngẩng đầu lên, đối đầu con ngươi Mộ Dung Nhan, lớn tiếng nói.
"Sợ ngươi rồi, ngươi muốn đi liền đi đi.." Mộ Dung Nhan nghĩ thầm, dù sao mình cũng quyết định muốn cưới nàng, còn sợ gì người khác chỉ trích đây.
Mộ Dung Nhan lại chuyển hướng Ma Da Đồng vẫn cúi đầu không nói, nhẹ giọng nói, "Biểu muội.. ý tứ phụ hoàng là muốn ngươi.."
"Ta cũng muốn đi." Ma Da Đồng mở miệng cắt ngang, âm thanh rất nhẹ, nhưng lộ ra sự kiên định không thể cự tuyệt.
Mộ Dung Nhan yên lặng nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại chuyển hướng Tuyết Nhi, nói, "Tuyết di, ta sau này không được ở Chiêu Lan Điện nữa, Tử Yên cùng Doanh nhi còn muốn ngươi chăm sóc nhiều một chút rồi.."
"Điện hạ, ngài đã gần hai ngày không có đi thăm Tiểu Quận Chúa đi, nô tỳ cho rằng, có mấy lời Điện hạ vẫn là tự mình đi nói với quận chúa, dù sao lúc trước cũng là chính miệng ngài nói, muốn làm phụ vương nàng không phải sao?"
Hai ngày nay Mộ Dung Doanh ầm ĩ muốn tìm Mộ Dung Nhan chơi, nhưng Mộ Dung Nhan đều ở bên cạnh hai vị công chúa này, sợ là căn bản đều quên mình còn có một nữ nhi đi... Hiện giờ nàng lại tình nguyện mang theo hai vị công chúa dị quốc này cùng đi chỗ đó vương phủ, cũng không nguyện mang theo Tiểu Quận Chúa sao?
"Được được được, ta liền đi nhìn Doanh nhi một chút" Mộ Dung Nhan chưa từng nghe qua ngữ khí của Tuyết Nhi đối với mình cứng rắn như vậy, lập tức vội vàng đi tìm Doanh nhi.
"Phụ vương, có phải người không yêu thích Doanh nhi hay không, tại sao không chơi với Doanh nhi?" Mộ Dung Doanh mở to đôi mắt long lanh nước, giọng sữa bi bô hỏi Mộ Dung Nhan.
"Làm sao có thể chứ, Doanh nhi chính là nữ nhi duy nhất của phụ vương, phụ vương không thích ngươi còn có thể yêu thích ai." Mộ Dung Nhan đem Doanh nhi trong lòng ôm chặt mấy phần, ôn nhu nói, nhưng trong lòng thật sự rối rắm vạn phần, câu nói sau này chính mình không thể ở tại Chiêu Lan Điện làm sao cũng không nói nên lời.
Tiêu Tử Yên nhìn Mộ Dung Nhan ôm Doanh nhi, trong lòng là một mảnh chua xót, hiện giờ trong mắt của ngươi chỉ có hai vị công chúa điện hạ kia, chỉ sợ ngay cả Lãnh Lam Ca đều quên đi, càng không cần phải nói mình và Doanh nhi rồi...
"Vậy phụ vương sau này mỗi ngày đều sẽ chơi với Doanh nhi sao?" Mộ Dung Doanh tiếp tục hỏi.
"Chuyện này.. chuyện này là đương nhiên!" Mộ Dung Nhan cắn răng một cái, vẫn đồng ý.
Nàng ôm Doanh nhi đi tới trước mặt Tiêu Tử Yên, nhẹ giọng hỏi, "Phụ hoàng ban cho ta một toà Tương Vương phủ, theo quy định của hoàng thất, tối nay ta sẽ không được ngủ lại trong cung, ngươi.. Ngươi và Doanh nhi có nguyện ý cùng ta đến đó ở không?"
Tiêu Tử Yên không nói một lời nhìn Mộ Dung Nhan, lại nhìn một chút khuôn mặt ngây thơ của Mộ Dung Doanh.
"Nếu là thực sự không tiện, cũng không cần miễn cưỡng, nói thật.. Ta cũng rất không nỡ rời đi nơi này.." Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ nói.
"Ta đồng ý." Tiêu Tử Yên bật thốt lên, chỉ cần có thể đi cùng với ngươi, ở đâu ta cũng nguyện ý.
Nàng quay đầu quay về ôn nhu hỏi Mộ Dung Doanh, "Doanh nhi, ngươi có muốn ở cùng một chỗ với phụ vương không, đổi một nơi thú vị hơn?"
Mộ Dung Doanh vừa nghe có thể cùng Mộ Dung Nhan ở một nơi thú vị hơn, lập tức hưng phấn gật gật đầu.
Mộ Dung Nhan nhìn thấy Mộ Dung Doanh vui vẻ như vậy, liền đem toàn bộ lời nói của Yên Chiêu đế ném sau đầu, nàng nhẹ nhàng nói, "Vậy chúng ta đi thôi." Nói xong, nàng liền trực tiếp ôm Doanh nhi đi ra ngoài.
Mộ Dung Nhan cuối cùng hoàn toàn không để ý đến khẩu dụ của Yên Chiêu đế, vẫn mang theo hai người Sở, Ma còn có Doanh nhi cùng nhau chuyển vào Tương Vương phủ.
Mộ Dung Nhan vừa mới dàn xếp cho tất cả mọi người ở Tương Vương phủ, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, Hồ Thị mặt buồn rười rượi tìm tới Mộ Dung Nhan nói, "Điện hạ, hiện giờ đã qua ba ngày, không biết trượng phu của dân nữ còn ở Tề Vương phủ sao?"
Mộ Dung Nhan lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, mình đem Lâm Toàn quên đến không còn một mảnh, hai ba ngày nay mình sống như trong sương mù, căn bản đã quên muốn đi Tề Vương phủ tìm Lâm Toàn nói cho hắn biết chuyện Hồ thị đang ở chỗ mình.
"Bản vương liền đi tìm Lâm đại ca." Mộ Dung Nhan áy náy nói, vội vàng kêu thị vệ dắt một con ngựa, liền vội vã cưỡi ngựa đến Tề Vương phủ.
Ôi, nếu Lâm đại ca đã từ Tề Vương phủ rời đi, lại đi Vọng Nguyệt Lâu tìm không được thê tử của mình, khẳng định sẽ hỏng mất...
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan không khỏi kẹp chặt bụng ngựa, nặng nề vung lên cương ngựa, chạy như bay.
"Tương Vương Điện hạ, không nghênh đón từ xa!" Quản gia Tề Vương phủ Lâm An vừa nghe thị vệ ở cửa truyền báo nói Tương Vương Điện hạ giá lâm, liền vội vàng ra ngoài nghênh đón.
"Bản vương muốn tìm đệ đệ ngươi, Lâm Toàn." Mộ Dung Nhan đứng ở cửa Tề Vương phủ nói, nàng một chút cũng không muốn bước vào Tề Vương phủ này, chỉ muốn mau chóng tìm được Lâm Toàn, sau đó nhanh chóng dẫn hắn trở về.
Lâm An sững sờ, không hiểu Tương Vương muốn tìm đệ đệ của mình làm gì, hắn làm sao lại quen biết đệ đệ của mình, lại sao biết hắn ở Tề Vương phủ... Chẳng lẽ Lâm Toàn đắc tội với vị Tương Vương này rồi?
Lâm An im lặng nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, nhưng trong lòng nổi lên ngàn vạn điều nghi hoặc.
"Hắn ở đâu?" Mộ Dung Nhan thấy Lâm An không nói chuyện, liền không kiên nhẫn hỏi.
"Không biết.. Không biết Tương Vương Điện hạ tìm gia đệ có chuyện gì? Nói ra thật hổ thẹn, hai ngày nay gia đệ bệnh nặng, vào lúc này sợ là không xuống được giường, nếu có chỗ nào đắc tội đến Điện hạ, tiểu nhân nguyện thay mặt bị phạt.." Lâm An cúi đầu, thấp giọng nói.
"Hắn không phải đại phu sao? Làm sao sẽ bệnh đến nghiêm trọng như vậy?" Mộ Dung Nhan nghe xong kinh hãi, cuống quýt hỏi.
"Nói ra thật hổ thẹn, gia đệ tuy là đại phu, nhưng thầy thuốc lại khó có thể tự chữa trị, huống chi hắn lần này là mắc phải tâm bệnh... Sợ là càng khó chữa rồi..." Lâm An lúng túng nói, hắn thực sự khó có thể mở miệng đệ đệ của mình là bởi vì làm thất lạc thê tử của mình nên mới bệnh nặng.
"Mau dẫn bản vương vào xem hắn!" Mộ Dung Nhan vừa nghe Lâm Toàn bị mắc bệnh chính là tâm bệnh, liền biết hắn nhất định là bởi vì không tìm được Hồ Thị mới bệnh, liền vội vội vàng nói.
Ôi, lần này mình lại hại thảm Lâm đại ca rồi...
"Gia đệ bất quá chỉ là một thảo dân, há có thể làm phiền Tương Vương Điện hạ đại giá..." Lâm An hoàn toàn không rõ vì sao vị Tương Vương này lại đối với đệ đệ mình khẩn trương như vậy.
"Đừng dong dài, bản vương có chuyện muốn nói cho hắn biết, mau dẫn đường!" Mộ Dung Nhan gằn giọng lớn tiếng cắt ngang, nàng đối với Lâm An này vốn không có một chút hảo cảm, ngày đó ở Liên Vân tự tên này còn ý đồ giết mình, cho dù lúc đó hắn cũng không biết mình là Mộ Dung Nhan, mạng của một thảo dân như thế, cũng làm nàng tương đối khinh thường rồi.
"Tuân mệnh." Lâm An đành phải kiên trì mang Mộ Dung Nhan đi về phía gian phòng Lâm Toàn đang nằm trên giường.
Mộ Dung Nhan khe khẽ đẩy mở cửa phòng ra, chỉ thấy Lâm Toàn sắc mặt xám xịt nằm ở trên giường, hai mắt đã sớm thất thần trống rỗng, cả người nhìn qua cực kỳ tiều tụy.
Nàng vội vàng tiến lên một bước, nói với hắn, "Lâm đại ca, xin lỗi! Hồ tỷ tỷ ở chỗ của ta, ngươi không cần lo lắng, nàng không có chuyện gì!"
Lâm Toàn bỗng nhiên cả người ngẩn ra, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, cắn răng hỏi, "Ngươi nói cái gì?"
"Hồ tỷ tỷ ở chỗ của ta, nàng rất an toàn, ngươi không cần..." Mộ Dung Nhan còn chưa dứt lời, Lâm Toàn vốn là bị bệnh liệt giường cũng không biết sinh ra khí lực từ đâu, lập tức liền từ trên giường nhảy dựng lên, một tay túm chặt cổ áo Mộ Dung Nhan, giơ lên nắm đấm mạnh mẽ hướng sống mũi của nàng vung tới.
Mộ Dung Nhan không ngờ tới Lâm Toàn lại đột nhiên động thủ với mình, bất ngờ không kịp đề phòng trúng một quyền này, máu mũi chảy ròng ròng ngay tại chỗ, nàng vội vàng vung chưởng đẩy một cái, đem Lâm Toàn đẩy ngã ở trên giường, tự mình nhảy về phía sau vài bước, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
"Lâm Toàn! Ngươi không muốn sống nữa sao?! Ngươi có biết.. Vị này chính là Tương Vương Điện hạ!" Lâm An sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Lâm Toàn lớn tiếng quát.
Lâm Toàn nhưng mù quáng, giẫy giụa từ trên giường bò lên, còn muốn nhào về phía Mộ Dung Nhan.
Lâm An thấy thế, vội vàng ngăn lại, mắng to, "Lâm Toàn! Ngươi điên rồi sao?!"
"Ta muốn giết ngươi! Ngươi đã làm gì thê tử của ta rồi?!" Lâm Toàn trên trán nổi lên gân xanh. Quay về Mộ Dung Nhan hỏi.
Mộ Dung Nhan che mũi còn đang chảy máu, lúc này mới chợt hiểu ra, hắn không nhận ra mình... Nghĩ rằng mình là một kẻ xấu bắt cóc vợ hắn đi rồi...
"Lâm An, ngươi đi ra ngoài." Mộ Dung Nhan nói với Lâm An.
"Điện hạ... Gia đệ bị thất lạc mất thê tử, nhất thời hồ đồ.. Đắc tội Điện hạ, mong rằng Điện hạ đại nhân đại lượng..." Lâm An cho rằng Mộ Dung Nhan muốn lấy tính mạng của đệ đệ mình, liền lập tức quỳ xuống cầu khẩn nói.
"Bản vương nói rồi, ngươi đi ra ngoài!" Mộ Dung Nhan lớn tiếng nói, nàng cũng không thể ở trước mặt Lâm An nói ra chuyện mình chính là Mộ Ngạn.
"Tuân mệnh." Lâm An chỉ cảm thấy hai đầu gối bủn rủn, thật vất vả mới đứng lên, từng bước một đi ra ngoài cửa, đem cửa đóng chặt.
Ôi, đệ đệ của mình lần này gây ra đại hoạ, Vương Gia lại còn chưa có hồi phủ, bằng không còn có thể tìm Vương Gia nói hai câu, tốt xấu gì đệ đệ mình cũng là ân nhân cứu mạng của tiểu Thế tử a...
Đột nhiên linh quang trong đầu Lâm An lóe lên, đúng rồi, có thể tìm Vương phi nương nương hỗ trợ cầu xin! Nghe nói, Vương phi nương nương không phải trước đây cùng vị Tương Vương Điện hạ này cũng có chút giao tình sao...
Vừa nghĩ tới đệ đệ của mình có thể nguy hiểm đến tính mạng, Lâm An liền bước nhanh đi tìm Lãnh Lam Ca.
"Vương phi nương nương, tiểu nhân cầu xin ngài cứu đệ đệ của tiểu nhân đi!" Lâm An ở trong đình viện tìm được Lãnh Lam Ca đang mang theo tiểu Thế tử phơi nắng, liền lập tức quỳ gối trước mặt nàng khóc không ra tiếng.
"Lâm đại phu.. Hắn làm sao vậy?" Lãnh Lam Ca trong lòng cả kinh, nàng chưa từng thấy quản gia Tề Vương phủ thất thố như vậy, hơn nữa làm sao hắn không đợi Mộ Dung Huyền trở về cầu xin hắn, mà muốn nóng nảy vội vàng đến cầu mình như vậy.
"Gia đệ hắn gây ra đại hoạ, đắc tội với Tương Vương Điện hạ... Điện hạ sợ là sẽ không bỏ qua cho hắn..." Lâm An nghẹn ngào nói.
Lời này vừa nói ra, Trúc nhi bên cạnh Lãnh Lam Ca đột nhiên giương mắt nhìn nàng, không biết nàng nghe được hai chữ ' Tương Vương ' này sẽ phản ứng như thế nào.
Lãnh Lam Ca hơi ngẩn ra, trầm mặc một lát, vẫn là mở miệng hỏi, "Bổn cung nên làm sao cứu?"
"Thỉnh nương nương mau mau theo tiểu nhân đi khuyên nhủ Tương Vương Điện hạ đi!" Lâm An không nghĩ tới Lãnh Lam Ca lập tức đáp ứng, xem ra giao tình nàng cùng Tương Vương xác thực không cạn... Có điều, đệ đệ của mình được cứu rồi.
Lãnh Lam Ca đem Mộ Dung Tư Ngạn giao cho Trúc nhi ôm, khẽ vuốt ve đầu hắn, ôn nhu nói, "Ngạn nhi chờ mẫu phi một chút, mẫu phi lập tức liền trở về."
Mộ Dung Tư Ngạn cũng không biết có nghe hiểu hay không, chỉ ngậm lấy ngón tay kinh ngạc mà nhìn chằm chằm mẫu phi mình, nhìn nàng đi xa.
Trúc nhi ôm tiểu Thế tử, ngưng mắt nhìn bóng lưng Lãnh Lam Ca rời đi, trong lòng thở dài nói, ôi, cũng không biết bây giờ trong lòng nương nương, rốt cuộc là con trai của mình trọng yếu hay là hắn trọng yếu đây...
- -----------------------------------------------------------------------------
"Lâm đại ca, ta là Mộ Ngạn." Mộ Dung Nhan hơi tiến lên một bước, thấp giọng nói.
Lâm Toàn vốn cho rằng Tương Vương này nhất định là muốn đẩy mình vào chỗ chết, bỗng nhiên nghe hắn nói mình là Mộ Ngạn, không khỏi làm hắn sững sốt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt Mộ Dung Nhan, làm sao cũng không thể đem Vương Gia tiểu bạch kiểm này cùng người nam nhân Mộ Ngạn đậm chất nam nhi kia liên hệ với nhau, hắn lắc đầu cười lạnh nói, "Ngươi có nơi nào giống Mộ đại hiệp anh vũ đâu..."
Mộ Dung Nhan thực sự là dở khóc dở cười, không nghĩ tới ngoại trừ Dương Trung, liền Lâm Toàn đều yêu thích Mộ Ngạn kia như vậy, thì ra bộ dáng tôn dung của mình tương đối khiến nam nhân thưởng thức.
"Lúc trước nếu không phải ta từ Yên Sơn cứu hai phu thê ngươi trở về... Ngươi hôm nay làm sao có thể xuất hiện ở Tề Vương phủ này..." Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm Lâm Toàn, không nhanh không chậm nói, "Ta cứu các ngươi, các ngươi lại luôn để ta ngủ bàn, coi ta là phu xe sai khiến, còn từ sáng đến tối trêu chọc trêu đùa ta, quả thực chính là lấy đức báo oán."
"Ngươi.. Ngươi.. Đúng là Mộ Ngạn?!" Lâm Toàn kinh ngạc lui vài bước.
"Tên thật của ta là Mộ Dung Nhan, Mộ Ngạn là ta dùng tên giả, mà lúc trước ngươi thấy ta là dịch dung." Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm con ngươi Lâm Toàn hốt hoảng nói.
"Vậy thê tử của ta, nàng..." Lâm Toàn run giọng hỏi.
"Hồ tỷ tỷ bình yên vô sự, trước mắt đang ở trong vương phủ của bản vương, bản vương hôm nay tới đây, chính là đặc biệt tới tìm ngươi muốn nói cho ngươi biết chuyện này... Mà ngươi lại dám to gan không giải thích tập kích bản vương! Ngươi nói, phải trị tội gì?!" Mộ Dung Nhan cố ý hạ thấp âm thanh, muốn dọa Lâm Toàn này, báo thù một quyền vừa rồi.
"Tiểu nhân... Tiểu nhân tội đáng muôn chết, chỉ cầu Điện hạ để tiểu nhân nhìn thấy hài nhi sắp sinh của tiểu nhân, tiểu nhân tự nhiên sẽ lấy cái chết tạ tội!" Lâm Toàn lúc này mới biết mình đã gây ra đại hoạ, mỗi một chuyện mình làm với Mộ Dung Nhan, cảm giác đều có thể bị kéo đi chém đầu.
Mộ Dung Nhan cuối cùng "Xì" một tiếng nhịn không được bật cười, nàng nhìn thấy bộ dáng Lâm Toàn lo sợ tát mét mặt mày như vậy thật sự là thú vị, nàng cười sang sảng nói, "Được rồi, ta nói giỡn với ngươi đâu, ngươi là đại ca của ta, Hồ tỷ tỷ là tẩu tử của ta, ta làm sao có thể trị tội các ngươi chứ... Ngược lại là ta không tốt, không kịp nói cho Lâm đại ca biết đại tẩu ở chỗ của ta, làm hại ngươi lo lắng đến bệnh, thực sự xin lỗi."
"Điện hạ nói quá lời, tiểu nhân thực sự chịu không nổi... Điện hạ có thể giúp tiểu nhân chăm sóc chuyết kinh mấy ngày qua, tiểu nhân thực sự vô cùng cảm kích, ngày sau làm trâu làm ngựa mặc cho Điện hạ sai phái!" Lâm Toàn vội vàng quỳ xuống nói, hắn không nghĩ tới Mộ Dung Nhan không chỉ không trách tội mình, ngược lại còn hướng mình xin lỗi, trong lòng thực sự rất cảm động.
"Lâm đại ca, mau mau xin đứng lên, ngươi nếu là còn có thể đi đường, không bằng mau mau đi cùng ta đến xem tẩu tử đi." Mộ Dung Nhan nhanh chân tiến lên, đỡ Lâm Toàn dậy.
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân sửa sang lại hòm thuốc, vậy thì theo Điện hạ đi!" Lâm Toàn nhớ thê tử đến sốt ruột, chợt cảm thấy thân nhẹ như yến, liền vội vàng dọn dẹp hòm thuốc của mình.
"Ta ở cửa chờ ngươi." Mộ Dung Nhan nói xong, liền xoay người đẩy cửa mà đi.
Mộ Dung Nhan trong nháy mắt kéo cửa, suýt nữa đụng phải Lâm An đang đứng ngoài muốn gõ cửa, nàng không vui nói, "Tránh ra cho bản vương."
Lâm An biết điều lóe lên, Mộ Dung Nhan trong nháy mắt liền giật mình, nàng nhìn Lãnh Lam Ca trầm tĩnh như nước, thật lâu không nói gì.
Thật lâu sau, Mộ Dung Nhan mới cúi đầu, thấp giọng nói, "Thần đệ gặp qua Tứ tẩu."
Mình đã quyết định buông nàng xuống, vậy liền thật sự phải buông xuống, bằng không chính là có lỗi với tất cả mọi người.
Ôi, hắn lại gọi mình là ' Tứ tẩu ' rồi...
Lãnh Lam Ca nhìn chằm chằm người trước mặt, cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, mới nhẹ giọng trả lời một tiếng "Ừm".
Mộ Dung Nhan nghe được thanh âm của Lãnh Lam Ca, lại không nhịn được muốn ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lãnh Lam Ca cũng đang chăm chú nhìn mình.
"Điện hạ, chúng ta nhanh đi thôi!" Lúc này, Lâm Toàn đeo trên lưng hòm thuốc, vô cùng phấn khởi nói, lập tức liền có thể nhìn thấy thê tử của mình nhiều ngày không gặp, hắn vô cùng vui vẻ.
"Ngươi.. Tiểu tử ngươi không có chuyện gì rồi?" Lâm An trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lâm Toàn, làm sao một khắc trước hắn còn muốn cùng Tương Vương Điện hạ liều mạng ngươi chết ta sống, thời khắc này liền cùng Tương Vương xưng huynh gọi đệ
"Không có chuyện gì rồi! Mới vừa rồi là ta lỗ mãng, có mắt mà không thấy núi thái sơn, hiểu lầm Tương Vương Điện hạ, có điều Điện hạ trạch tâm nhân hậu đã tha thứ ta! Huynh trưởng, ta muốn trước tiên theo Điện hạ đi tìm nội tử, ngày khác trở lại bái phỏng ngươi!" Lâm An nói.
Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, phảng phất chưa từng nghe tới hai huynh đệ bên cạnh Lâm thị đang nói chuyện.
"Vương Gia? Còn không đi sao?" Lâm Toàn khẽ kéo lại ống tay áo Mộ Dung Nhan, hơi thúc giục.
Mộ Dung Nhan thân thể run lên, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng cúi đầu, nói với Lãnh Lam Ca, "Thần đệ còn có việc, xin được cáo lui trước." Dứt lời, nàng liền cùng Lãnh Lam Ca lướt qua người, đi về phía cửa vương phủ.
"Ngươi đứng lại." Lãnh Lam Ca mở miệng nói.
Mộ Dung Nhan vội vàng dừng bước, một cử động cũng không dám.
Lãnh Lam Ca cất bước đến trước mặt Mộ Dung Nhan, từ trong tay áo rút ra một tấm khăn gấm, liền giúp Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng lau vết máu còn sót lại, nàng thấp giọng nói, "Điện hạ là Đại Yên Tương Vương, nên thời khắc chú ý dáng vẻ của mình."
Nàng thấy sống mũi Mộ Dung Nhan bị thương, tuy rằng đối với hắn mà nói chỉ là vết thương nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng.
Mộ Dung Nhan tay chân bủn rủn, kinh ngạc nhìn Lãnh Lam Ca, nếu không có người khác ở đây, thực sự rất muốn ôm nàng vào ngực.
Vì sao cho đến bây giờ, ngươi còn đối với ta ôn nhu như vậy...
"Được rồi, ngươi đi đi." Lại lau một lát, Lãnh Lam Ca mới thu hồi tay, sâu kín nói.
Nàng cúi thấp đầu xuống, siết chặt mảnh khăn còn dính máu trong tay của Mộ Dung Nhan, nhưng chợt nhớ tới rất nhiều năm trước mùa đông tuyết rơi, hắn bị Mộ Dung Cảnh đánh cho máu mũi chảy xiết trong tuyết, đại khái từ đó trở đi, mình vẫn luôn đau lòng vì người này...
"Đa tạ.. Đa tạ.." Mộ Dung Nhan vốn là muốn nói ' đa tạ Tứ tẩu ', nhưng lúc này vô luận như thế nào cũng nói không nên lời.
Nói xong, nàng siết chặt song quyền, cắn chặt răng, liền không quay đầu nhanh chân rời đi.
Đi mau, đi mau, như không đi nữa, mình sợ là lại rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Lâm An mang theo vẻ khinh bỉ vẻ len lén đánh giá Lãnh Lam Ca, thầm nghĩ, chậc chậc, này đâu là chỉ có giao tình... Rõ ràng chính là có tư tình... Ôi, Vương Gia đến cùng còn bị mang mấy cái nón xanh... Vương phi này làm sao người nào đều quyến rũ...
Ôi, lúc trước bệ hạ tứ hôn làm cho nàng gả vào, quả thực chính là để Tề Vương phủ hổ thẹn!
Hết chương 60