• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài thành Burang, tiếng kèn hiệu tiến công của man tộc hòa cùng tiếng thú gầm, vang vọng đất trời.

Trên thành, các kỵ sĩ vũ trang toàn bộ nghiêm trận chờ đợi, Talkin tướng quân rút trường đao ra, tay phải giơ cao, chém mạnh xuống, dây cung kéo căng, mũi tên bắn ra như mưa, nhắm vào man tộc trên đồi cát.

Mũi tên vút qua bầu trời, để lại từng tia sáng chói mắt, máu tươi tung tóe, bãi cỏ ngoài thành bị máu man tộc nhuộm đỏ.

Sự tiến công của man tộc không ngừng nghỉ, giống như từng con sói sa mạc ngửi được mùi máu tanh, bất luận là di thể con mồi hay là đồng loại tử vong, đều chỉ khiến chúng càng thêm điên cuồng.

Các tế tự của man tộc rạch cổ tay, trượng mây trong tay bị máu nhuộm đỏ, mười mấy nô lệ bị ấn xuống đất, máu tươi thuận theo cổ chảy xuống, các tế tự ngâm tế văn từ viễn cổ lưu lại, đồ đằng quái dị cực lớn, tượng trưng cho bộ tộc hình thành trên mặt nghiêng của đồi cát, uốn khúc như có sinh mạng, kêu gào vô thanh.

“Thần linh!”

Các tế tự vây quanh đồ đằng, giơ cao trượng mây, dậm mạnh hai chân, trong cát vàng tung bay có một gương mặt khác, dữ tợn, uốn éo, như ma quỷ của địa ngục.

“Canyon!”

Tế tự Canyon dừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dùng tư thế thành kính nhất phủ phục xuống đất, tế tự khác cũng nối tiếp quỳ xuống, bọn họ đang cầu xin thắng lợi, dùng máu của mình, cũng dùng máu của nô lệ, cầu nguyện thắng lợi với thần linh.

Các nô lệ liên tiếp ngã xuống, không chết, nhưng không khác gì chết.

Dưới đồi cát, chiến sĩ man tộc giơ cao trường mâu, cơ thịt trên tay nổi cồm cộm, cứng chắc như đá.

Trường mâu màu đen bay lên thành, cắm xuyên ngực và cổ các kỵ sĩ, thần tử vong há to miệng máu tanh, trong tiếng cười điên cuồng, chờ đợi càng nhiều linh hồn của kẻ dũng cảm.

Thương vong của hai bên công thủ đều tăng cao, nhưng bên thủ thành lại chiếm ưu thế.

Tướng quân Talkin phủ quyết kiến nghị xuất thành quyết tử chiến, thành chủ không có mặt, sức mạnh phòng thủ trong thành không đủ để đối kháng với man tộc đông gấp mấy lần.

“Không cho phép xuất thành, đây là mệnh lệnh!”

Các kỵ sĩ thành Burang dũng mãnh thiện chiến nổi danh đại lục phía đông, ai ai cũng khiến kẻ địch nghe danh sợ hãi. Hiện tại lại chỉ có thể bị vây khốn trên thành, để mặc man tộc kêu gào dưới thành, không thể xuất thành trả đòn, phẫn hận và uất nghẹn hóa thành sức mạnh càng lớn, mưa tiễn phóng từ trên thành không ngừng lấy đi tính mạng man tộc.

“Gào!”

Tiếng hú của tộc trưởng man tộc vang lên trong lúc tiến công, ba con ma mút lao ra từ sau lưng chiến sĩ man tộc.

Tiếng bước chân ầm ầm, mặt đất cũng rung chuyển, chiến sĩ man tộc dùng trường mâu nện xuống đất, miệng không ngừng gào thét. “Ma mút!”

Trong tiếng rống kéo dài, tất cả người Burang đều căng chặt thần kinh.

“Chú ý!” Talkin tướng quân khàn giọng, “Man tộc muốn phá thành!”

Cảnh tượng từng diễn ra bên ngoài thành Battier lại tái hiện ở Burang.

Mưa tên trên thành không thể ngăn cản bước chân ma mút, Kony tay cầm trường mâu, đứng thẳng trên lưng ma mút, gào lên như dã thú, ma mút tăng nhanh tốc độ, giống như một ngọn núi lớn, húc mạnh vào tường thành.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba tiếng vang lớn, đá vụn và cát bụi trong dự liệu vẫn không xuất hiện, tường thành cao to vẫn sừng sững không dao động.

Kony ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn thủ quân trên thành, “Tiếp tục!”

Ma mút lùi lại, lần này, địa hành thú do chiến sĩ man tộc điều khiển cũng tiến lên, các tế tự kêu lên kỳ quái, các kỵ sĩ trên thành toàn bộ vuốt mồ hôi, cho dù là Talkin tướng quân cũng sắc mặt ngưng trọng.

Không ngờ, khi ma mút và địa hành thú lại húc vào tường thành, muốn phá đổ tường thành, từng điểm sáng chi chít đột nhiên lóe lên trên tường thành, tụ thành một đồ án màu vàng, nhìn kỹ, đó là từng điểm vu văn thật lớn nối dính lại, vu văn dùng máu của đại vu và đế vương khắc lên tường thành cổ xưa!

Trong ánh vàng, âm thanh du dương xa xôi vang lên trong đầu mọi người, cầm cố và trói buột khắc trong sâu thẳm tâm hồn của man tộc, tựa hồ sau khi yên tĩnh mấy trăm năm lại muốn phá khỏi lồng giam.

Thần phục, quỳ trước đại vu, để rửa sạch tội nghiệt trong huyết thống.

Kony che trán, đồ đằng đau đớn như lửa đốt, cơ thịt trên mặt đều run rẩy. Những tộc trưởng man tộc khác cũng đau đớn la hét, một vài chiến sĩ man tộc thậm chí quỳ một gối xuống.

Chịu ảnh hưởng nặng nhất lại là những tế tự đang ở xa nhất, bọn họ đã run rẩy ngã bẹp xuống đất, miệng không ngừng gọi: “Đại vu, đại vu!”

Thủ quân trên thành kinh ngạc nhìn tất cả, nhìn những man tộc đột nhiên lại bị một sức mạnh nào đó trói buộc, nhìn những cự thú nóng nảy không thôi, gần như không chịu khống chế, rốt cuộc đã có chuyện gì?

Là vì ánh vàng trên tường thành.

Thành Burang lịch sử lâu đời, từ thời đại đế quốc đã tồn tại, huyết mạch trực hệ của đế vương có rất nhiều bí mật, bí mật khiến người ta bái phục và sợ hãi.

“Huyết mạch đế vương, người thần dụ…”

Vẻ mặt Talkin tướng quân vẫn ngưng trọng, giơ tay ngăn cản kỵ sĩ muốn nhắm cung vào Kony.

“Tướng quân?”

Kỵ sĩ không hiểu, Talkin tướng quân chỉ lắc đầu, tình huống hiện tại không có bất cứ ai có thể giải thích, kim quang bao lấy man tộc dưới thành, không biết sẽ duy trì bao lâu, hắn không muốn giữa đường sinh ra bất cứ biến số nào.

Musha cũng đã lên thành, tay cầm trường đao, man tộc là chiến sĩ trời sinh, nam nhân đại mạc cũng chưa bao giờ thiếu dũng khí đối chiến với kẻ địch.

“Tướng quân, chuyện gì vậy?”

“Không rõ.” Talkin nhìn xuống thành, kim quang trên tường thành không những không có dấu hiệu yếu đi, ngược lại càng lúc càng mạnh, hồ nước trong ốc đảo ngoài thành tựa hồ đều phát sáng, “Đưa tin tức cho thành chủ rồi hả?”

“Ừ.” Musha bước tới hai bước, một tay chống lên tường thành, “Nhưng mà, hiện tại thành chủ chắc đã tới thành Ariel rồi.”

Hàm ý là, đội quân của Mudy không thể nào lập tức trở về, đối kháng với những man tộc này chỉ có thể dựa vào sức mạnh hiện có trong thành. Musha siết chặt nắm tay, cho dù man tộc nhân lúc thành Burang trống rỗng tiến công, thần thắng lợi cũng chưa chắc sẽ đứng về phía bọn họ!

Trong ánh vàng, địa hành thú bắt đầu phát cuồng, như phát điên tấn công những chiến sĩ man tộc điều khiển chúng. Ma mút không ngừng hất vòi, quạt lỗ tai, căn bản không bận tâm mệnh lệnh của Kony tự mình lùi lại, cho tới khi lùi ra khỏi mép kim quang, cảm xúc mới hơi dịu lại.

Trên thành không còn mũi tên bay ra, nhưng tiếng kêu thảm thiết dưới thành thì không dừng lại.

Một con địa hành thú cắn hai chân chiến sĩ man tộc, con khác chạy tới tranh, cắn vai man tộc, rốt cuộc xé nát hắn ra.

Máu tươi tung tóe, trong không trung có chim ăn thịt thối luẩn quẩn, giết chóc thì không có chút dấu hiệu dừng lại.

Đã quen nhìn sống chết, quen giết chóc trong đồng hoang phía tây, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn vô cùng khiếp người.

“Tộc trưởng!” Tế tự Canyon lớn tiếng gào lên trên đồi cát, “Lùi về! Rời khỏi đây!”

Còn chưa nói xong, máu tươi đã phọt khỏi miệng, những tế tự khác thì thân thể gục càng thấp, để mặc tế tự Canyon ngã xuống, không ai đỡ lấy.

Không cam lòng, phẫn nộ… đủ cảm xúc giao vào nhau, trong ngực Kony như có một con mãnh thú đang gào thét.

“Tộc trưởng!”

Tế tự Canyon giãy dụa đứng lên, những man tộc khác đã mất đi chiến ý, Kony siết chặt trường mâu, không thể không hạ lệnh tạm thời lùi khỏi chiến trường.

Musha và Talkin trên thành vẫn căng chặt thần kinh, vì bọn họ biết, man tộc sẽ không chịu để yên, chiến tranh chỉ vừa mới bắt đầu.

Bị man tộc tấn công không chỉ có thành Burang, còn có thành Battier.

Từng có kinh nghiệm bị man tộc tấn công, người Battier biểu hiện khả quan hơn một chút, cho dù Sekurus không ở trong thành, trên tường thành cũng không có vu văn như thành Burang, nhưng man tộc bên ngoài thành Battier cũng không chiếm được lợi thế gì.

Ngoài thành để lại hơn trăm thi thể, lúc mặt trời lặn, chiến sĩ man tộc không thể không lùi về.

Kony không ở đây, thủ lĩnh man tộc phụng mệnh tiến công thành Battier đau ruột cào phế vì các chiến sĩ đã tổn thất, ngày mai nếu không thể công phá thành Battier, thì đi hay là ở còn phải suy nghĩ lại.

Có tiền lệ Sói Trắng và Honsu diệt tộc trước kia, một khi phản bội hiệp ước với Kony, cho dù có bảo tồn lực lượng trở về đồng hoang phía tây, chờ đợi họ cũng không phải là kết cục tốt đẹp gì.

Các tộc trưởng đều do dự, chìm vào tiến thoái lưỡng nan.

Ngoài thành Ariel, đội quân đông nghìn nghịt giống như lợi đao bổ ngang đại mạc, kiếm phong trực chỉ thành Ariel.

Mudy nhảy xuống lưng thằn lằn đen, trên cánh tay là diều hâu lông vũ đen mắt nâu, diều hâu mang tới tin tức man tộc xâm phạm biên cảnh.

“Cuối cùng nhịn hết nổi rồi?”

Mudy giao diều hâu cho đội trưởng kỵ sĩ, phái người mời Sekurus và các thành chủ khác tới, vài người ngồi vây quanh đống lửa, truyền đọc mảnh da dê lấy từ chân diều hâu.

Hà Ninh ngồi cách không xa, dựa lên người thằn lằn xanh, dùng móng tay rạch thịt sống, đút từng miếng cho diều hâu đang bay phành phạch trước mặt mình, bên cạnh là đội trưởng kỵ sĩ vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Hết cách, cho dù miếng thịt trong tay hắn càng hợp khẩu vị hơn, nhưng diều hâu vẫn bay tới bên người Hà Ninh, duỗi cổ há miệng, giống như chim non đòi đồ ăn.

Đối với con này, thằn lằn xanh hào phóng giả vờ không thấy, nhưng chị em long ưng thì không tốt bụng như thế, bất thình lình lao tới mổ con kia một cái, nhưng diều hâu lại càng mổ càng dũng, dũng cảm tới mức Hà Ninh phải thầm so sánh, diều hâu và vẹt xanh, con nào mới là kẻ ngốc to gan chân chính?

“Man tộc động thủ rồi?”

Hà Ninh đút diều hâu no rồi, lau lau tay, thực tế y rất muốn liếm, mùi máu thường xuyên khiến y mê mẩn, đặc biệt là khi cách thành Ariel càng lúc càng gần, cảm xúc nóng nảy như sắp mất khống chế, không muốn phát điên, thì chỉ có thể dựa vào ý chí chống đỡ.

Xem ra, không đích thân giết chết vu nữ đó, chuyện này căn bản không cách nào kết thúc.

“Phải.”

Kỵ sĩ cung kính trả lời vấn đề của Hà Ninh, thấy Hà Ninh không có ý định hỏi tiếp, liền mang diều hâu đi. Diều hâu là ngốc lớn gan, nhưng hắn không phải, không thấy lông vũ trên cổ hai con long ưng đó đều dựng lên hết rồi sao? Bị long ưng mổ một cái, mạng sống kỵ sĩ của hắn sẽ kết thúc luôn.

“Cuối cùng…”

Hà Ninh thở dài một tiếng, sớm dự liệu được man tộc sẽ nhân cháy nhà hôi của, không nghĩ lại thật sự chọn lúc này. Nghĩ tới Kony và tế tự già của Canyon, trong mắt không khỏi có thêm chút phức tạp.

Cái này giống như một lần luân hồi, tất cả những gì bị chôn vùi dưới cát vàng bốn trăm năm nay, đang bị một cánh tay vô hình lật lại, khởi động, tái diễn.

Cười khổ một tiếng, nên nói là tàn khốc hay quan hệ nhân quả?

Hà Ninh không rõ, dùng đầu húc thằn lằn xanh một cái, thằn lằn xanh không hiểu quay đầu lại, miệng còn ngậm một cái chân dê.

“Anh bạn, lượng thức ăn của mày sao cứ thấy tăng lên vậy?”

“…”

“Bỏ đi, ăn thì ăn đi, dù sao tao nuôi nổi.”

Hà Ninh phất tay, biểu hiện vô cùng hào phóng, thằn lằn xanh cảm thấy mình rất oan uổng, cái tên luôn luôn đánh nó rõ ràng còn ăn nhiều hơn!

Tới tối, thành chủ Mariga và thành chủ Amala trước sau kéo tới, nhìn thấy bộ dáng họ, thời gian này chắc không tốt đẹp gì. Tuy cửa thành đóng chặt, trong thành không xuất hiện ‘bệnh nhân’ mới, nhưng y giả trong thành đã thử rất nhiều loại thảo dược nhưng vẫn không có hiệu quả, người trúng độc trước đó chỉ có con đường chết.

“Đừng uống nước trong ốc đảo gần đây.”

Chủ thành Amala sắc mặt âm trầm, nhìn về hướng thành Ariel, trong mắt tràn đầy phẫn hận. Chủ thành Mariga cũng giống vậy, thủ đoạn của vu nữ không cao minh, kết hợp với đủ tình huống trước và sau khi đóng cửa thành, phân tích tỉ mỉ, không khó đoán ra rốt cuộc ‘dịch bệnh’ bùng phát từ đâu.

Hà Ninh ngồi bên cạnh Mudy, nghe chủ thành Amala và chủ thành Mariga nói, không khỏi nhíu mày, kéo tay áo Mudy, kề vào tai hắn thấp giọng nói vài câu, Mudy lắc đầu, Hà Ninh kiên trì.

“Thử xem sao, cũng không thể bỏ mặc không lo.”

“Ta không đồng ý.” Con mắt lam của Mudy khóa chặt Hà Ninh, một tay giữ vai Hà Ninh, giọng nói trầm thấp mà đè nén, “ Bốn trăm năm trước… cũng là như vậy!”

“Không giống.” Hà Ninh lắc đầu, “Tôi sẽ không miễn cưỡng bản thân, chỉ là thử thôi, hơn nữa phương pháp có thể giải độc không chỉ tôi mới có.”

Trong lúc nói, Hà Ninh cong môi lên, trong nụ cười mang theo ý vị nói không rõ.

Từ bi? Hình như không phải.

Ác độc? Cũng chưa tới.

Tóm lại, nợ máu phải trả bằng máu, đại vu bốn trăm năm trước chết trong âm mưu, người của cả tòa Vu thành đều bồi táng, kẻ đầu sỏ cũng nên nếm thử một chút cảm giác bị lấy máu khoét tim sống là tư vị gì.

Hành động của Hà Ninh và Mudy dẫn lên sự chú ý của những người khác, đối diện với đôi mắt màu đen đó, Mudy vẫn bại trận.

“Tôi nghĩ, tôi có biện pháp giúp đỡ.”

Hà Ninh không nhắc tới cứu người, chỉ nói giúp đỡ, rồi đứng dậy đi mất trong ánh mắt nghi hoặc của các thành chủ, một lúc sau, lấy về hai cái bình lớn bằng ngón cái.

“Thử xem, đổ vào nước cho người bệnh uống, chắc sẽ có hiệu quả.”

Phần lớn trong bình chỉ là nước, chỉ có hai giọt máu của Hà Ninh, hiện ra màu hồng nhàn nhạt, Miya còn ném vào đó hai nhúm bột phấn hương thảo, người bình thường sẽ không nếm ra được vị máu tanh.

Chủ thành Amala và chủ thành Mariga liên tục cảm tạ, lập tức về thành, trừ cứu chữa người trúng độc, còn phải dùng tốc độ nhanh nhất để tập hợp quân đội, bấm bụng nén giận thời gian dài, bọn họ chịu đủ rồi!

Thành Ariel, thần điện Ortiramhs, nên trả giá rồi!

Vào đêm, Hà Ninh ngồi trong lều, cười ha ha nhìn Mudy, hai ngón tay so nhau, “Chỉ có hai giọt máu, thật đó!”

Mudy không nói gì.

“Tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng chuyện nên làm thì vẫn phải làm, không thể thấy chết không cứu đúng không?”

Mudy vẫn không nói gì.

Hà Ninh bế tắc, muốn gãi đầu, tay đưa được một nửa lại buông xuống, “Nói thật, chút máu tôi cho bọn họ căn bản không có cách nào cứu mạng, chỉ có thể kéo dài tốc độ phát độc thôi.”

Nói cách khác, muốn cứu mạng tất cả mọi người, thì phải đánh hạ thành Ariel, bắt người hạ độc.

Đương nhiên, nếu như nghĩ không thông cũng có thể dùng đao nhắm vào Hà Ninh, nhưng có Mudy ở đây, chỉ kẻ muốn chết lắm mới làm như thế.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hồng phải hái lúc đã mềm.

Hơn nữa, người họ Hà nào đó chép miệng, mỗi lần bị Mudy cắn một cái, máu ‘tổn thất’, tính ra gấp trăm gấp ngàn lần kìa.

Nhưng mà, lời này y không dám nói.

Hà Ninh nói chuyện tới khô miệng rồi, Mudy cuối cùng cũng không còn cứng mặt người, thở dài một tiếng, duỗi tay kéo Hà Ninh vào lòng, “Lần sau không được thế nữa, nếu không…”

Cứu bao nhiêu, hắn giết bấy nhiêu! Lòng tham luôn không có biên giới, bất cứ người hoặc chuyện nào tạo nên nguy hiểm cho Hà Ninh, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Máu lạnh sao?

Từ bốn trăm năm trước, hắn chính là đế vương tàn ngược nhất của Aram.

Trong thành Ariel, thành chủ đại nhân đã mấy ngày không lộ mặt, các đại thần và tướng quân đều không tìm thấy hắn.

“Kẻ địch đã bao vây chúng ta, thành chủ đại nhân rốt cuộc đang làm gì?!”

Âm thanh bất mãn vang khắp thành, tướng quân tính tình nóng nảy thì lao vào phủ thành chủ, rồi cũng không thấy đi ra nữa.

Các thương nhân bị bức ép ở lại trong thành trở nên thấp thỏm bất an, Wamu trốn giữa đám người, không biểu hiện ra bất cứ dị thường nào, nỗi sốt ruột không ngừng gia tăng, cậu luôn cảm thấy tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nhân viên thần điện thân mặc trường bào màu vàng nâu xuất hiện trong thành, mỗi người đều ôm một túi nước, “Đây là nước thần đại vu ban cho tín đồ.”

Rất nhiều người không muốn uống, nhưng lại bị ép giữ chặt vai, cưỡng ép rót vào. Vài thương nhân che cổ, ho sù sụ, qua rất lâu, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, ngược lại sắc mặt đỏ hồng, người thì lên tinh thần rất nhiều.

Nhân viên thần điện từ đầu tới cuối vẫn cười, cười đặc biệt dịu dàng, “Xem đi, tại sao không tiếp nhận sự ban phúc của đại vu?”

Các thương nhân bắt đầu do dự, cảm giác của Wamu thì càng thêm tệ hại, cậu nhìn người phụ nữ đang nói đó, luôn cảm thấy có chỗ nào không bình thường, rất không bình thường.

Cuối cùng, ánh mắt của cậu đặt lên cánh tay được tay áo dài nửa che, con ngươi đột nhiên co rút.

Nữ nhân rất trẻ tuổi, cũng rất xinh đẹp, nhưng đôi tay đó, thì lại giống như bà lão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK