Các công thợ còn chưa tỉnh khỏi chấn động hôm qua, đã bị Miya phái người triệu tập tới trước thần điện, cả kiến trúc cao to bị dỡ cả nóc nhà, các công thợ chìm vào trầm mặc thật lâu.
Nên làm sao tu sửa? Làm lại mái nhà? Còn không bằng đập sạch xây lại.
Mấy công thợ đi đầu thương lượng xong, đưa ra biện pháp sửa chữa nhanh nhất, Miya từng thỉnh ý kiến của Hà Ninh, tiếp nhận ý kiến của các công thợ.
Trong thời gian sửa chữa thần điện, Hà Ninh và Mudy dọn vào nhà dân ở gần thần điện. Vì Hà Ninh còn chưa tiêu giận, Mudy vẫn luôn bị cự tuyệt ngoài cửa, chỉ có thể ngủ riêng. Nhưng đây chỉ là tạm thời, ít nhất thành chủ đại nhân cho là vậy.
“Thật không ngờ.”
Hà Ninh ngồi trên cửa sổ lầu hai, có thể nhìn thấy các công thợ gõ gõ đóng đóng trước thần điện, tầm mắt chuyển lên nóc nhà bị sụp, tâm tình coi như không tồi lại trở nên chết tiệt.
Khó trách Mudy sẽ nói, biến thành hình dáng chân thật nhất sẽ phá hoại thần điện, có phải nên may mắn là hắn chỉ làm hư mái nhà không?
Trên thực tế, nếu Hà Ninh nguyện ý, dùng vu lực hồi phục nóc nhà nguyên trạng chẳng qua chỉ một chút, nhưng dưới kiến nghị của Miya, y vẫn chọn lựa công thợ.
“Nếu đã định cư ở tại Vu thành, được chủ nhân bảo vệ, những công việc này nên do bọn họ làm.”
Một lý do khác của Miya là, không thể để những công thợ và mục dân vào ở trong Vu thành rồi sẽ cho rằng tất cả là lý lẽ đương nhiên, như vậy chỉ làm tăng thêm lòng tham của con người, nảy sinh bất mãn vốn không nên có.
Hà Ninh phát hiện, trong một đêm, biến hóa không chỉ có Mudy, Miya tựa hồ cũng có hơi thay đổi, cụ thể ở đâu thì y nói không ra, chỉ có thể cảm giác được Miya càng cường hãn hơn trước kia, càng đáng tín nhiệm hơn.
Đối với một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp lại hình dung như thế, mà lại không hề thấy kỳ cục, Hà Ninh sờ sờ mũi, nhìn nhìn Miya, ấp úng vài câu, nhưng phần lớn vẫn không nói gì.
Đội thương buôn của Wamu sắp khởi hành, các dân biển còn định ở lại một thời gian.
Kỳ cảnh trong đêm lại lần nữa chấn động những thương nhân từ xa tới này, tin rằng không lâu nữa, đại lục Aram sẽ có càng nhiều truyền thuyết về tòa thành này.
“Kim quang chói mắt, cột sáng cực lớn, nhất định là sức mạnh của thần linh!”
Thi nhân trong nhạc đoàn lại lần nữa tràn đầy linh cảm, dùng nhiệt tình chưa từng có trước nay, trong cả đêm sáng tạo ra một trường thi dài. Đoàn chủ của nhạc đoàn nhìn cuộn da dê thi nhất viết xong, liền giống như nhìn một ngọn núi vàng, hai mắt đều phát sáng. Chỉ cần tất cả những gì phát sinh ở đây truyền ra, nhạc đoàn khẳng định sẽ được các thành ở khắp nơi mời tới, vàng và bảo thạch đang không ngừng vẫy tay với ông.
Các vũ nương yêu kiều diễm lệ vén mạng che mặt lên, vòng xuyến vàng khảm châu báu lắc lư trên cổ tay, đây là mua được từ chỗ các dân biển.
Hoàng kim không hiếm lạ, cách làm xuyến cũng tương đối bình thường, quý ở chỗ phía trên còn khảm mấy hạt trân châu. Trân châu màu trắng óng, mang theo ánh sáng dịu hòa, cực kỳ ít thấy ở phía đông đại lục, giá cả cũng tương đối mắc. Nhưng tại Vu thành, dân biển cho ra ‘giá tốt bụng’, các cô nương đều có thể mua được.
“Đoàn chủ, chợ phiên ở đây đã kết thúc rồi, chúng ta khi nào thì khởi hành?”
Tay trống lớn tuổi từ khi còn là trẻ con đã sinh sống trong nhạc đoàn, cũng coi như là bạn của đoàn chủ, cũng có thể nói là người bạn duy nhất của đoàn chủ, đối với ông, đoàn chủ rất hiếm khi biểu hiện ra vẻ mặt gian xảo và bủn xỉn. Dù người có hám lợi, cũng cần có bạn.
“Trước cứ đợi đã.” Đoàn chủ nhạc đoàn ngồi trên thảm, tính toán thu nhập thời gian này trên cuộn da dê. “Đợi đội thương buôn lan truyền tin tức từ nơi này ra, đó là lúc chúng ta kiếm được một món tiền lớn. Lolis, không bằng nhân thời gian này ra ngoài thử xem, ngươi không phải luôn muốn gặp đại vu sao? Nghe nói đại vu sẽ đi dạo chợ phiên, nói không chừng có cơ hội gặp mặt.”
Tuy phần lớn những nơi trong thành bọn họ đều không được cho phép lại gần, nhưng ốc đảo ngoài thành và những sạp hàng chưa dọn vẫn có không ít đồ. Chẳng hạn yến mạch quý giá, quả có thể giữ được thời gian rất lâu, mật ong cực kỳ quý hiếm, thảm lạc đà xinh đẹp. Đàn chim mỗi ngày tụ tập thật đông trên thần điện, những cảnh tượng này căn bản không thể thấy được ở những tòa thành khác.
Đây là lãnh địa của thành chủ Burang, trong thần điện thờ cúng thần linh, có người thần dụ có thể lắng nghe tiếng nói thần linh.
Tất cả, đều là thần linh ban cho.
Tay trống vỗ mặt trống một cái, hiểu ý đoàn chủ, tiếp nhận lời đề nghị của ông.
Rời khỏi doanh, tay trống lớn tuổi đi men theo con sông chảy trong thành, thỉnh thoảng có thể thấy các cô nương hoặc xách hoặc đội bình nước, bọn họ mặc váy dài thêu đủ các loại hoa văn, khăn đầu xinh đẹp che mất gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
Gió thổi qua mặt nước, một chiếc lá lớn bằng bàn tay rụng xuống, xoay vòng, làm mơ hồ bóng phản chiếu trong nước, chỉ để lại tiếng cười giòn tan.
Từ xa truyền tới tiếng còi hiệu của các mục dân, tay trống dừng lại, đã từng, ông cũng từng cùng người nhà sinh sống du mục, cha, mẹ, anh, em trai em gái nhỏ tuổi. Bộ tộc của ông không cường đại, sinh sống cũng rất gian khổ, nhưng các hài tử thì rất vui vẻ, ôm dê bò, đuổi theo nghé con, trong ký ức còn lại thời gian quý báu nhất và lời dạy của cha.
“Bộ tộc chúng ta kế thừa từ thời đại đế quốc, tổ tiên chúng ta từng là nhạc công trong cung đình, diễn tấu cho đế vương và đại vu. Cô nương trong tộc cũng từng được chọn làm vu nữ, tại thần điện hầu hạ đại vu…”
“Là thần điện Ortiramhs sao?”
“Không.”
Mỗi khi tới lúc đó, vẻ mặt cha luôn trở nên vô cùng phức tạp, trong phức tạp mang theo hận thù và rất nhiều lạc lõng, “Là Vu thành cổ xưa, người Amoxi chỉ hầu hạ đại vu chân chính, đại vu thuộc về Aram.”
Lolis còn nhỏ nghe không hiểu thâm ý trong lời cha, cũng không hiểu tại sao cha lại mang các tộc nhân tránh thật xa các thành trì và bộ tộc hiếu trung với thần điện Ortiramhs. Cho tới hôm đó, bọn họ gặp phải tấn công trong đại mạc, không phải là cướp sa mạc, mà là một bộ tộc khác, đi đầu là một vu nữ của bộ tộc cường đại, ả hạ lệnh giết hết toàn bộ tộc nhân của ông, ngay cả nữ nhân và hài tử cũng không bỏ qua.
Cha và anh chiến đấu với phút cuối cùng, trước khi chết vẫn bảo vệ cho những tộc nhân khác.
Mẹ cho ông và em trai em gái nhỏ tuổi uống thuốc độc, nụ cười tràn đầy từ ái và bi thương.
“Người Amoxi vĩnh viễn trung thành với đại vu Aram! Thần điện Ortiramhs là kẻ phản bội vô sỉ!”
Thân thể bắt đầu co giật, hơi thở trở nên khó khăn, Lolis mở to miệng, ôm chặt cổ họng mình, trong tai chỉ nghe thấy tiếng gầm tức giận của cha.
Nước mắt mẹ chảy lên mặt, rất nóng… khóe miệng Lolis chảy ra máu tươi, nhắm hai mắt lại trong đau đớn…
Khi tỉnh lại, ông phát hiện mình đang nằm trên lưng lạc đà, tầm mắt không ngừng dao động, trong ruột đau đớn như lửa thiêu.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Âm thanh xa lạ truyền tới, ông cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt cũng nhỏ tuổi, cùng miếng vải rực rỡ bọc trên đầu.
“Gela đại thúc nói ngươi tỉnh thì có thể sống sót, chỗ thúc còn có thảo dược, ngươi sẽ không chết!”
Đây là một nhạc đoàn, cả năm đi lại giữa các thành, bọn họ thấy doanh trại của bộ tộc bị tấn công, cứu Lolis đã uống thuốc độc chỉ còn thoi thóp, người nhà và tộc nhân của ông thì đã ngủ yên dưới cát vàng dính máu.
Đội lạc đà rất dài, mỗi con lạc đà đều để lại vết chân, nhạc công ôm huyền cầm tấu khúc âm hơi khô, hát bài ca dao cổ xưa lưu truyền ngàn năm.
“… Bãi cỏ xanh rì, dê bò đông đúc… các cô nương hát khúc ca động nhân, dũng sĩ giơ cao trường đao lóe sáng… con dân Aram, thành tâm cầu xin thần linh, xin thần linh ban phúc…”
Trong bài ca dao mang theo hoài niệm và tang thương, tiếng lục lạc dung nhập vào giai điệu đàn huyền, trong tiếng ca, ông uống thuốc đắng chát, nhắm hai mắt lại, ký ức đau đớn dần đi xa.
Ký ức rất lâu về trước, năm mươi năm, sáu mươi năm, hay là lâu hơn?
Tay trống già nua cố sức thẳng chiếc lưng hơi gù, cánh tay khô gầy vỗ lên trống da không bao giờ rời thân.
Rất lâu trước kia, ông không hiểu lời cha, cũng không hiểu tại sao phải không ngừng di chuyển vào hoang mạc hoang lạnh, tại sao bộ tộc lại hoặc họa hủy diệt, tại sao…
Cho tới hôm nay mới bừng tỉnh. Bọn họ là con cháu của Amoxi, là huyết thống bộ tộc hầu hạ đế vương, trung thành với đại vu.
Tiếng trống càng lúc càng gấp rút, không còn là quy luật để vũ nữ phối hợp, mà là tiếng trống gõ như trống trận, là âm tế tự của tiền dân Aram.
Tay trống già nua tựa hồ quên hết tất cả, chỉ không ngừng vỗ trống bên bờ sông, nước sông theo tiếng trống lăn tăn từng gợn, gần như sôi trào.
“Là ai?”
Mudy buông cuộn da dê xuống, ấn trán, sâu trong con ngươi dọc màu vàng hiện lên sóng lớn. Tiếng trống này khiến hắn nóng nảy, cũng từng có một lần như thế trong thành Burang.
Hắn đột ngột bật người dậy, đi tới bên cửa, đẩy cửa ra, “Ady.”
Thằn lằn đen nghe hắn gọi liền chạy tới. Mudy kéo chặt dây cương, nhảy lên lưng thằn lằn đen, trường bào màu vàng nâu phất phơ theo động tác, rồi rũ xuống, đường vàng bên viền dần lấp lánh.
“Đi!”
Rốt cuộc là ai? Nắm chặt quyền trượng màu vàng, cảm xúc khó thể khống chế càng thêm cuồng bạo.
Hà Ninh cũng nghe thấy tiếng trống, nghi hoặc ngẩng đầu lên, tại sao lại quen thuộc như thế?
Miya ngồi bên cạnh sắc mặt lập tức thay đổi, trong âm thanh mang theo kích động, “Chủ nhân, là tay trống, tay trống hầu hạ đại vu!”
“Hả?”
“Là Amoxi, chỉ có người Amoxi mới có tiếng trống thế này!”
Amoxi?
Hà Ninh đột nhiên nhớ ra tấm vải Miya giao cho y, trên đó ghi chép những bộ tộc trung thành với đại vu Aram, không chịu khuất phục thần điện Ortiramhs, chỉ có thể chạy trốn, trong đó có Amoxi.
“Hơn sáu mươi năm trước, người Amoxi đã không còn tin tức nào nữa.” Miya nói, “Ông nội và cha tôi từng muốn tìm kiếm họ, cuối cùng lại không thể không từ bỏ.”
Tiếng trống vẫn tiếp tục, Hà Ninh đứng lên, bất kể thật sự là người Amoxi hay trùng hợp, tìm được người này tất cả sẽ rõ ràng.
“Chủ nhân…”
“Tôi biết.” Hà Ninh nói, “Đi xem trước đã.”
Thằn lằn xanh bay trên không, vảy màu đỏ giống như ngọn lửa bùng cháy trên không.
Thằn lằn đen tới bên cạnh tay trống trước một bước, Mudy cầm chặt quyền trượng màu vàng, vảy vàng hiện giữa trán, từ xa đã có thể cảm nhận được lạnh lẽo và sát ý lan tràn xung quanh họ.
“Aya, mau qua đó!”
Hà Ninh hối thúc thằn lằn xanh nhanh hơn, cảm xúc của Mudy không đúng lắm, đừng nói hắn thật sự muốn chém người nha.
“Mudy!”
Thấy quyền trượng màu vàng hóa thành trường đao, Hà Ninh không bận tâm được gì nhiều nữa, trực tiếp nhảy khỏi lưng thằn lằn xanh.
Nghe tiếng Hà Ninh, Mudy theo tính phản xạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đại vu tóc đen từ giữa không trung rớt xuống, tóc đen tung bay, trường bào phất phơ, cách mình càng lúc càng gần.
Con ngươi màu vàng lập tức co lại, chỉ vội đưa tay tiếp lấy người nào đó đang từ trên trời rơi xuống.
“Em làm gì vậy?!”
Giọng nói mang theo tức giận truyền vào tai, Hà Ninh rụt cổ, cho dù Mudy không tiếp được y cũng không có gì đáng lo, sờ sờ khuyên tai màu bạc, trừ thằn lằn xanh còn có nó ở đây. Nhưng, y vẫn là lần đầu tiên thấy Mudy tức giận như thế, ngay lúc Hà Ninh xuất hiện, tiếng trống đột nhiên ngưng lại. Thằn lằn xanh cũng đáp xuống, trên móng vuốt còn có Miya, có thể ngồi trên lưng nó chỉ có Hà Ninh… được rồi, nếu Mudy kiên trì cũng có thể thỏa hiệp. Người khác, móng vuốt chính là đãi ngộ tốt nhất.
“Chủ nhân, ngài vậy là bậy quá!”
Vẻ mặt Miya khi nhìn Hà Ninh mang theo lo lắng và không tán đồng.
Cổ Hà Ninh lại co thêm, cứu người như cứu hỏa, không phải không còn biện pháp sao? Dao của Mudy đã vung ra rồi, không nghĩ biện pháp, lẽ nào trân mắt nhìn hắn chém người thành hai nửa sao?
“Tôi không sao.” Hà Ninh khó khăn cong miệng, “Có Aya ở đây, tôi cũng không thể bị gì.”
Vẻ mặt Mudy hơi hòa hoãn lại, nhưng ánh mắt nhìn tay trống vẫn tràn đầy bất thiện.
Hà Ninh kéo trường bào Mudy, bảo hắn ‘bình tĩnh’, quay đầu nhìn tay trống bên cạnh, hỏi, “Xin hỏi, tiếng trống vừa rồi là chuyện gì?”
Tay trống lớn tuổi nhìn Hà Ninh trên lưng thằn lằn đen, không trả lời vấn đề của y, mà cong lưng xuống, “Lolis Amoxi, nguyện thần linh chúc phúc ngài, đại vu tôn quý.”
Lolis Amoxi?
“Người Amoxi?”
“Vâng, đại vu.”
Tay trống già ngẩng đầu, mí mắt nhão gần như che cả mắt, nhưng ánh mắt thì không hề bị đục, “Lão hủ chỉ là muốn gặp ngài một lần, để nói với ngài, người Amoxi chưa từng phản bội lại tín ngưỡng của mình, chưa từng phản bội đại vu chân chính.”
Hà Ninh nhảy xuống lưng thằn lằn đen, muốn nói gì đó, nhưng lời lên tới môi lại không nói ra được một chữ. Y có thể tưởng tượng được thảm ngộ của người Amoxi, trước mặt ông, tất cả ngôn ngữ đều trở nên vô lực.
“Lolis!”
Sau lưng tay trống già đột nhiên vang lên tiếng đoàn trưởng nhạc đoàn, ông chạy tới thở phì phò, nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt. Ông biết Lolis vẫn luôn muốn gặp đại vu, cũng đề nghị Lolis, nhưng… trong lòng nổi lên sợ hãi, ông lại không dừng lại, cũng không quay người bỏ đi, mà đi tới vài bước, dùng tư thế thành kính nhất cong lưng, cẩn thận nói, “Thành chủ đại nhân tôn kính, đại vu tôn kính, tôi là Bonzi Goode, Lolis là tay trống trong nhạc đoàn, nếu có chỗ nào mạo phạm, tôi nguyện dâng vàng và ngọc thạch, xin cầu sự khoan thứ của các ngài.”
“Ông ta không mạo phạm chúng tôi.” Hà Ninh cười nói, “Không cần khẩn trương, ta chỉ rất muốn nghe tiếng trống của ông ta. Nếu có cơ hội, muốn mời ông ta vào thần điện diễn tấu cho ta.”
“A!”
Đoàn chủ nhạc đoàn kêu lên dồn dập, vẻ mặt từ nghi hoặc tới cuồng hỉ, không dám tin vào tai mình, quả thật là thỏi vàng từ trời rớt xuống!
Kinh hỉ tới quá đột nhiên, Bonzi nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Đây, đây thật là, không biết nên làm sao cảm tạ ngài…”
“Chẳng qua thần điện đang sửa lại.” Hà Ninh ôn hòa nói với đoàn chủ, “Vì thế, ta muốn các người ở lại đây một thời gian.”
“Vâng, tất cả như ngài muốn.”
Đoàn chủ mơ mơ hồ hồ, trả lời là tay trống già.
“Vô cùng cảm tạ!”
Khi tay trống nói rõ thân phận, trong lòng Hà Ninh hiện lên một suy nghĩ, nhìn thần điện không xa, y quyết định tổ chức tế điển tại Vu thành.
Trong ký ức, đại lục Aram đã hơn bốn trăm năm không cử hành tế điển chân chính, vu nữ đạt được vu lực của đại vu, nhưng không thể đạt được sự chăm sóc của thần linh. Tế điển trong thành, đúng như Mudy nói, ý nghĩa tượng trương vĩnh viễn vượt xa thực tế.
Vu thành tổ chức tế điển, trong thần điện cầu nguyện thần linh, đây là vì người Aram đã chịu đủ hạn hán giày vò, vì đại lục Aram bị gió cát hoành hành, vì bộ lạc vẫn luôn trung thành với đại vu, cũng vì những vong hồn đã chết trong âm mưu bốn trăm năm trước.
Hà Ninh kéo khăn đầu lên, xoay người, đây là sứ mệnh mà đại vu như y cần hoàn thành, trách nhiệm nhất định phải gánh lấy.