......
Lão thái gia biết Bát thiếu gia được cứu trở lại, chuyện dư thừa cũng không có hỏi tới, chỉ sai người mang mấy loại thuốc bổ tới giao cho Lão phu nhân, để cho Lão phu nhân đưa qua kia.
Bên này, nghe một bà tử Lão phu nhân để lại thưa lại lời nói của Vu thái y, Vương thị đã kéo tinh thần lại rồi, biểu đạt áy náy với từng người Lý thị, Chu thị và Trần thị.
Trần thị còn muốn nói điều gì, Vương thị đã bưng chén trà lên, nên đành phải thôi.
"Ha ha, nói vậy muội muội còn có không ít chuyện phải quan tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa......" Chu thị đứng lên nói.
Sau khi chờ mọi người đi hết, Vương thị nhìn tiểu nhi tử đang ngủ còn bất chợt nức nở một hai cái, trong lòng bay qua vô số suy nghĩ......
Sau khi Tào Ngọc Di chờ Chu thị trở về, biết sơ qua một chút chuyện đã xảy ra, liền tạm thời đặt chuyện của Bát thiếu gia sang một bên, cùng Chu thị nói đến chuyện Tào Vũ Huân ở chỗ của Lão thái gia.
Trên mặt Chu thị thỏa mãn gật đầu một cái, trong lòng quyết định chủ ý về sau mỗi ngày sớm muộn gì cũng thắp cho Phật tổ một nén nhang, cầu xin Phật tổ phù hộ Lão thái gia sống lâu trăm tuổi......
Đại phu nhân gần tới lúc trời tối mới trở về, ngay cả nước trà cũng không kịp uống một hớp, liền vội vàng bắt đầu xử lý chuyện của Bát thiếu gia, trói bà vú và bốn nha hoàn của Bát thiếu gia, trước tiên nhân tiện lấy một cái tội danh thất trách đánh một trận, trong đó có hai người là Vương thị tự mình mang tới, đều bị đuổi đi, không nói chặt đứt đầu mối tra ra chân tướng, còn khiến cho Vương thị mất đi hai trợ thủ đắc lực.
Thắng Nhi đi ra ngoài lướt dạo qua một vòng, trở lại nhặt các loại tin đồn hữu dụng kể lại cho Tào Ngọc Di nghe, cũng tĩnh lược một phần phòng vạn nhất chuyện đến trước mắt mà vẫn còn chẳng hay biết gì.
Tào Ngọc Di mắt lạnh nhìn Đại phu nhân nhảy nhót một buổi tối, cũng không thấy cho Vương thị một câu trả lời thích đáng.
Trong viện Lão phu nhân, sau khi Lão thái gia dùng xong bữa cơm chiều, cự tuyệt Lão phu nhân phục vụ, tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Lão phu nhân không lên tiếng, mấy phòng thiếp thất của Lão thái gia hoàn toàn không dám động.
Lão thái gia có tổng cộng năm phòng thiếp thất, Tôn lão di nãi nãi là lúc Lão phu nhân mang thai Đại lão gia, đương triều một quan viên tặng cho, sau khi có Đại lão cô nãi nãi thứ xuất, thuận lý thành chương được nâng lên, Dương lão di nãi nãi là Đại nha hoàn bồi giá của Lão phu nhân, cùng được nâng lên với Tôn thị, ý tứ của Lão phu nhân là dùng một Đại nha hoàn trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đè ép một Tôn thị đang đắc ý, Dương thị cũng là người có thủ đoạn, chờ Lão thái gia lại nạp Lý thị, lúc Lý thị mang thai Nhị lão cô nãi nãi, thừa dịp Lão phu nhân chỉ lo nhìn chằm chằm Lý thị, mới có thai, chờ Dương thị sinh Nhị lão gia, không biết Lão phu nhân ngoài sáng trong tối bày cho Dương thị bao nhiêu sắc mặt, may mắn là lúc đó Lão phu nhân lại có thai, hơn nữa Lão thái gia bị một đôi tỷ muội Ngô thị mê hoặc liên tục hơn nửa tháng chưa đi đến chánh viện, Lão phu nhân cũng mất tinh lực đối phó Dương thị, chỉ muốn nghĩ hết biện pháp rót hai chén thuốc, cắt đứt cơ hội mang thai của hai tỷ muội Ngô thị......
Lão phu nhân bưng chén trà, cũng không để lên miệng uống, chỉ lấy nắp trà gạt lá trà một cái nối tiếp một cái, trong phòng không dưới hai mươi người đang đứng, lại chỉ nghe thấy tiếng nắp trà và chén trà va vào nhau.
"Hôm nay chuyện kia của Bát thiếu gia chắc hẳn các ngươi đều rõ ràng, vốn cũng không trông cậy vào các ngươi tận lực nhiều, nhưng suy cho cùng tâm ý vẫn nên có, đến cuối cùng thì cũng vùi thân trong đất, học quy củ mấy năm nay cũng không thấy trưởng thành hơn chút nào......"
Lão phu nhân nói như vậy, Tôn thị và Lý thị cuống quít di chuyển ra ngoài quỳ gối trước mặt Lão phu nhân.
Dương thị là Lão phu nhân dẫn tới, tỷ muội Ngô thị cũng là người trong phủ, Tôn thị và Lý thị lại là bên ngoài đưa tới.
"Nếu về sau lão bà tử ta đây không được, các ngươi cũng mặc đồ hoa lệ đầu cài trâm cài, chà phấn bôi hương à......"
Từ sau khi Lão thái gia chuyển ra ngoài ở vào mấy năm trước, Lão phu nhân đã thật lâu không có lấy mấy vị lão di nãi nãi làm chỗ trút giận rồi.
Lý thị không khỏi âm thầm thở phào một cái, mấy ngày nay bôi phấn cài trâm cũng chỉ có Tôn thị thôi......
Quả nhiên, Lão phu nhân không có gọi Lý thị, lại chỉ phạt Tôn thị cấm túc ba tháng, chép một số sách kinh, đồng thời khấu trừ tiền tháng nửa năm.
Sau khi Lão thái gia chuyển ra ngoài, mấy vị lão di nãi nãi ngoại trừ tiền để dành trước kia, thì chỉ toàn dựa vào tiền tháng sống qua ngày, người nào người nấy đều căng thẳng, trước kia phạt tiền tháng nửa năm đương nhiên là không có gì, nhưng bây giờ là trừng phạt chân chính.
Bên này Đại phu nhân cũng mượn cơ hội phát tác.
"Chẳng qua là đi ra ngoài hơn nửa ngày thôi, vậy mà trong phủ liền bị quậy đến ngất trời, các ngươi từng người một thật đều bản lãnh......"
Mấy người Chu thị trước khi Đại phu nhân lên tiếng đều đã quỳ xuống.
Tào Ngọc Di ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn chằm chằm hoa thêu trên vạt áo của mình.
Đại phu nhân khiển trách ước chừng một chun trà, mới để cho đám người Chu thị đứng dậy, cấm túc và phạt tiền tháng cũng là đều không thể thiếu được.
"Tam tỷ nhi trên ghế mọc gai sao, bộ dạng của ngươi như vậy, còn trông mong vào chuyện phân viện ra một mình sao, ta sợ đến lúc đó cái viện kia của ngươi làm hỏng thanh danh Tào gia chúng ta......" Mỗi lần Đại phu nhân dạy dỗ thứ nữ, nói chuyện đều xuyên tim.
Tào Ngọc Dao vẫn ngồi không yên mặt trắng bệch đứng lên.
Nói đến Tào Ngọc Dao chỉ nhỏ hơn Tào Ngọc Linh mấy tháng, Tào Ngọc Linh kéo dài tới qua sinh thần mười hai tuổi mới dọn đến viện độc lập, theo lý Tào Ngọc Dao cũng đến tuổi rồi, Đại phu nhân lại chậm chạp không có động tĩnh, không nói sửa chữa viện, ngay cả phái người đi dọn dẹp một chút cũng chưa từng.
Lần trước Trần thị bắt được cơ hội liền ở bên tai Đại lão gia thổi gió, chuyện này đương nhiên Đại lão gia vẫn chỉ có thể tìm Đại phu nhân nói một chút thôi...
Như cũ phạt Tào Ngọc Dao cấm túc và tiền tháng, cứ như thế, mấy người bị phạt còn phải cảm tạ Đại phu nhân dạy bảo.
Như vậy tiếp xuống, Tào Ngọc Di về phòng của mình chậm hơn nửa canh giờ so với bình thường.
Vương ma ma đã sớm ra đón, ân cần hỏi thăm Tào Ngọc Di.
"Đi vào trước đi!" Tào Ngọc Di thở phào một cái, khẽ nói.
Ngày mai là ngày đầu tiên năm nay đi học, vốn Tào Ngọc Di còn dự định ôn lại sách, trì hoãn như thế cũng không còn thời gian.
Vương ma ma đốc thúc các tiểu nha đầu thu xếp nước tắm, thúc giục Tào Ngọc Di đúng giờ lên giường.
Trải qua mấy năm điều dưỡng, hiện tại mùa đông Tào Ngọc Di đã chẳng còn sợ lạnh, hơn nữa thường xuyên mượn chuyện chơi đùa rèn luyện thân thể, cũng không còn đi có mấy bước rồi thở hỗn hển nữa.
Tào Ngọc Di mặc áo ngủ bằng gấm mà Vương ma ma đã sớm dùng bình nước nóng ủ ấm, nhắm mắt lại bắt đầu sơ lược lại tình hình hiện tại trong phủ ở trong đầu.
Đại phu nhân xem chừng đã cùng nhà mẹ tức giận, sợ là Tôn gia cự tuyệt ý tứ kết thân của Đại phu nhân, hiện tại Đại phu nhân đã bắt đầu có lựa chọn dẫn Tào Ngọc Linh đi gặp phu nhân các nhà......
Vương thị trông coi Bát thiếu gia ngay cả con ngươi cũng không chớp, thỉnh thoảng cầm khăn ấm lau mồ hôi rịn trên trán cho Bát thiếu gia.
"Di nãi nãi, người đã một ngày chưa ăn cái gì, nô tỳ đi phòng bếp nấu chén canh ngân nhĩ, người hãy uống một hớp đi!" Vân ma ma – ma ma bồi giá của Vương thị vỗ vai Vương thị nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ma ma!" Vương thị xoay qua, vùi đầu vào bụng Vân ma ma, nói khẽ: "Ta không cam tâm...... Ô ô......"
Vân ma ma khẽ vuốt đầu Vương thị, dỗ nàng ta giống như khi còn bé......
Chuyện Bát thiếu gia trúng độc cuối cùng không giải quyết được gì, ngoại trừ một số ít người, cho dù ai cũng không nghĩ ra một đứa trẻ mới hơn năm tháng lại bị trúng độc......
Đại phu nhân tặng mấy lần thuốc bổ qua, miễn Vương thị nửa tháng quy củ chính là khai ân, rồi hạ lệnh cấm xuống hạ nhân trong phủ, nghiêm trị mấy bà tử lắm mồm, chuyện này liền dần dần trở thành bình thường, ít nhất ngoài mặt là như thế......