"Nhà Lão Nhị, hôm nay nghe nói ngươi phục vụ Lão Nhị rất là vất vả?" Buổi trưa đi chỗ Lý phu nhân lập quy củ, Lý phu nhân mượn chuyện buổi sáng hỏi.
Trong lòng Tào Ngọc Di căng thẳng, dĩ nhiên Lý phu nhân sẽ không bắn tên mà không có mục đích, vội vàng đứng dậy, cung kính đáp: "Con dâu bất hiếu, để cho mẫu thân lo lắng, nguyên là đêm ngày hôm qua bị một chút gió lạnh, chẳng qua là một chút bệnh vặt, nên không có xin nghỉ, không ngờ Nội tổ mẫu lại nhìn ra......"
"Như ngươi vậy làm sao có thể phục vụ Lão Nhị cho tốt được, chỗ này của ta có một nha đầu gọi là Mộng Tú, rất là không tệ, hôm nay liền cho ngươi, cũng giúp ngươi san sẻ một chút......" Lý phu nhân vẻ mặt từ ái, lời nói ra lại làm cho người ta phát run từng đợt.
Lý gia luôn luôn tự cho mình là thư hương môn đệ, coi trọng nhất là quy củ, Tào Ngọc Di vừa mới vào cửa không tới một tháng, Lý phu nhân liền vội nhét người vào trong phòng thứ tử, không nói không hợp đạo lý, cũng là đánh lên thể diện thân gia.
Cái gọi là "Trưởng bối ban thưởng, không dám khước từ", lúc Tào Ngọc Di trở về, sau lưng liền có thêm một nha hoàn lẳng lơ vẻ mặt vui mừng hớn hở.
"Nhị thiếu phu nhân, vị này là......" Vương ma ma tới đây nghênh đón, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Ma ma, đây là nha hoàn mẫu thân cho, bà dẫn nàng đi xuống rửa mặt một phen, chúng ta đi thỉnh an Lão phu nhân!" Tào Ngọc Di bình tĩnh phân phó nói.
Vương ma ma nghe là Lý phu nhân vô duyên vô cớ cho nha đầu xinh đẹp, ánh mắt lóe lên, cố đè xuống muôn vàn suy nghĩ trong lòng, đáp một tiếng, sau khi hành lễ dẫn nha đầu kia đi xuống.
Hôm nay Lý phu nhân vội vả nhét người vào trong phòng Nhị thiếu gia, cũng không câu thúc Tào Ngọc Di ở lại lập quy củ, đuổi Tào Ngọc Di trở về thật sớm.
"Lão phu nhân thức dậy chưa?" Một đại nha đầu bước nhanh đi tới hỏi.
"Đã dậy rồi, Tôn ma ma mới vừa bưng nước trà đi vào hầu hạ!" Tiểu nha đầu canh giữ ở ngoài cửa lên tiếng.
"Ai ở bên ngoài?" Tôn ma ma cất giọng hỏi.
"Nô tỳ là Lạc Văn, Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân tới!" Đại nha đầu nhất đẳng bên cạnh Lão phu nhân – Lạc Văn rón rén đi tới hành lễ một cái thông truyền nói.
"Mời người vào đây!" Lão phu nhân thả chén trà phân phó nói.
"Thỉnh an Nội tổ mẫu!" Tào Ngọc Di mỉm cười hành lễ một cái, "Hôm nay Nội tổ mẫu ngủ trưa ngon giấc không ạ?"
"Ha ha, người đã già, ban đêm ngủ không ngon, ban ngày ngược lại ngủ sâu hơn chút......" Lão phu nhân còn chưa có trả lời đã cười một trận trước.
Tào Ngọc Di cũng hé miệng cười theo, "Nội tổ mẫu có thể ngủ ngon, thì thể cốt sẽ khỏe mạnh lắm!"
"Ngược lại không nhìn ra Nhà Lão Nhị cũng là người miệng mồm lanh lợi!" Lão phu nhân tiếp tục cười nói, "Nhà Lão Nhị ngồi đi, theo lão bà tử ta đây trò chuyện một chút!"
Tào Ngọc Di đáp lại, quy củ ngồi vào tú đôn bên cạnh sạp.
"Nô tỳ Mộng Tú thỉnh an Lão phu nhân, Lão phu nhân vạn phúc!" Mộng Tú thấy không ai để ý tới mình, vội vàng thừa dịp cơ hội này quỳ xuống.
"Đây là ai đây?" Trong lòng Lão phu nhân đối với nha hoàn không hiểu quy củ này rất là không thích, trên mặt cũng không lộ ra, nhàn nhạt hỏi.
"Bẩm Lão phu nhân, nô tỳ Mộng Tú, là....." Mộng Tú vội vã đáp.
"Càn rỡ, nơi này làm sao có chỗ cho nha đầu ngươi nói chuyện!" Tôn ma ma tiến lên nửa bước quát lên.
Mặt Mộng Tú tái đi, không dám lên tiếng nữa.
"Nội tổ mẫu, là cháu dâu sơ sót, đây là nha hoàn hôm nay mẫu thân cho, cháu dâu nghĩ tới thế nào cũng nên dẫn tới thỉnh an Nội tổ mẫu trước!" Tào Ngọc Di thu lại nụ cười trên mặt, thấp giọng nói.
Lão phu nhân ở hậu viện này đấu cả đời, lúc trước có thể để cho Lão thái gia yên ổn phân mấy thứ tử đi ra ngoài, tự mình giữ lại tước vị cho đích tử bệnh tật trong bụng mình, còn có chuyện gì mà không nhìn thấu! Nếu con dâu đơn thuần là cho Nhị phòng thêm một đứa nha đầu, Tào Ngọc Di cần gì phải đặc biệt dẫn người tới......
"Nhà Lão Nhị, ta thấy nha đầu này rất là cơ trí, trong lòng rất thích, không biết con có bỏ được tặng nha đầu này cho lão bà tử ta đây sai sử hay không?" Trên mặt Lão phu nhân lại đeo lên nụ cười, giống như thuận miệng hỏi.
"Nội tổ mẫu nói gì thế ạ? Làm sao mà bỏ được hay không bỏ được, ngay cả Nội tổ mẫu muốn cháu dâu hầu hạ, cháu dâu cũng không chối từ!" Tào Ngọc Di đứng dậy đáp.
Lão phu nhân lại "Ha ha" cười to, "Lão bà tử ta đây cũng không dám, nếu không Lão Nhị còn không chuyển phòng đến nơi này của lão bà tử ta đây à!"
Mấy nha hoàn bà tử trong phòng cũng đều phối hợp cười theo.
Mộng Tú vừa nghe lời này, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, "Lão phu nhân, phu nhân vốn là phân phó nô tỳ đi giúp Nhị thiếu phu nhân phục vụ Nhị thiếu gia......"
"Nói gì vậy, có thể ở lại nơi này của Lão phu nhân phục vụ chính là phúc phận lớn của ngươi, chỗ Nhị thiếu gia còn thiếu nha đầu nào mà phục vụ không được!" Tào Ngọc Di thấp giọng quát một câu.
"Nô tỳ vốn là người của phu nhân, phu nhân phân phó không dám không nghe theo!" Mộng Tú nói không lựa lời từ chối nói.
"Cạch!" Trên mặt Lão phu nhân trầm xuống, để mạnh chén trà xuống, "Ta cũng không biết lúc nào thì hạ nhân trong phủ này đều chỉ nghe theo một mình phu nhân phân phó, trong khi nàng ta cũng chưa được làm chủ cái gì......"
"Nô tỳ oan uổng, nô tỳ không phải là ý này......" Mộng Tú cuống quít kêu lên.
Tào Ngọc Di ngậm miệng lại, an tĩnh đứng ở một bên, kế tiếp không có chuyện của mình nữa rồi......
Cuối cùng, đương nhiên là Mộng Tú bị Lão phu nhân giữ lại.
"Tôn ma ma, dẫn nàng ta đi xuống sắp xếp đi!" Lão phu nhân phân phó nói.
Sau khi đám người đi ra ngoài, Tào Ngọc Di đi đến trước mặt Lão phu nhân hành lễ một cái, "Cháu dâu tạ ơn Nội tổ mẫu!"
"Tạ ơn cái gì?" Lão phu nhân chẳng nói đúng sai hỏi.
Tào Ngọc Di làm ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu.
"Lý gia chúng ta vốn cũng không có quy củ như vậy, ở đâu ra tân tức phụ mới vừa vào cửa liền nhét người vào trong phòng nhi tử, phu nhân như thế nào cũng là mẫu thân các con, con hãy khoan dung nhiều thêm một chút!" Lão phu nhân mặt không chút thay đổi dặn dò.
Tào Ngọc Di kính cẩn nghe theo đáp lại, lại phụng bồi Lão phu nhân nói chuyện một chút, mới đứng dậy trở về phòng của mình.
Vương ma ma vẻ mặt lo lắng canh giữ ở cửa phòng, thấy nha đầu kiều mỵ kia không có đi theo Tào Ngọc Di trở lại, vẻ ngờ vực trên mặt còn nặng hơn, "Nhị thiếu phu nhân!"
"Đi phòng bếp bưng vài món điểm tâm nhỏ tới đây cho ta!" Tào Ngọc Di ngăn lời Vương ma ma muốn nói lại, nhẹ giọng phân phó nói.
"Dạ!" Vương ma ma đáp một tiếng, bước nhanh đi phòng bếp nhỏ.
Ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, dùng vài cái điểm tâm, Tào Ngọc Di lại dẫn Thắng Nhi và hai tiểu nha đầu đi tới viện của Lý phu nhân.
"...... Con dâu nghĩ nên bẩm qua với Nội tổ mẫu trước một chút, chỉ là không ngờ Mộng Tú lại lọt vào mắt của Nội tổ mẫu, được Nội tổ mẫu giữ lại......" Tào Ngọc Di nhặt chuyện râu ria nói lại với Lý phu nhân một lần, chỉ tóm tắt nha đầu kia nói sai chọc giận Lão phu nhân và lời khuyên cuối cùng của Lão phu nhân.
Ngay lập tức trên mặt Lý phu nhân liền trở nên khó coi, mặt lạnh đuổi Tào Ngọc Di đi về.
"Lão phu nhân, xin người bớt giận, Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân đều tốt, người cũng nên yên tâm mới phải!"
"Chẳng qua là một nha đầu không biết xấu hổ mà thôi, mấy năm nay phu nhân đều đã xử lý chuyện trong phủ gọn gàng ngăn nắp......"
"Lão phu nhân, trong phủ có người ở nơi này trấn giữ, tất sẽ không xảy ra tình trạng hỗn loạn gì!"
......
Trong Thượng phòng (nhà chính), Tôn ma ma và mấy lão ma ma xoa bả vai hoặc bóp chân cho Lão phu nhân, rối rít khuyên giải nói.
Trong miệng Lão phu nhân đáp lại, chỉ là trong lòng nghĩ cái gì lại không có ai biết......
Tào Ngọc Di bên này coi như là giải quyết xong, về phần sau đó Lão phu nhân gõ Lý phu nhân như thế nào thì sau này hãy nói, những thứ kia cũng không có liên quan nhiều với Tào Ngọc Di.
Chính là Tào Ngọc Di không nói, buổi tối Lý Húc Diệp trở về dĩ nhiên là từ cách khác biết được, "Về sau nếu lại có chuyện như vậy nữa, thì cứ đẩy lên trên người ta là được!"
Tào Ngọc Di đồng ý, hầu hạ Lý Húc Diệp nghĩ ngơi.
Hai người nằm ở trên giường nhỏ giọng nói chút chuyện ban ngày, dần dần thanh âm liền thay đổi, chỉ còn lại tiếng rên rỉ cao thấp làm người ta mặt đỏ tim đập......