Mục lục
Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606

Trong văn phòng, Cô Minh Thành với mái tóc trắng đứng ở đó, trên cánh tay bị cố định thạch cao đeo trên cổ. Dáng vẻ anh ta rất buồn cười, đôi mắt cứ nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái, nhìn phải, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp.

Hạng Chí Viễn thì ngồi ở trước bàn làm việc của cô, hai chân dài khép lại, cặp chân phách lối đặt trên mép bàn, trên mặt bàn có một tấm hình của cô, đế giày của anh sắp che đi toàn bộ khung ảnh.

Dù anh đưa lưng về phía cô, cô cũng có thể cảm nhận được quanh người anh phát ra hơi thở bướng bỉnh khó gần.

Bàn tay thon dài của Hạng Chí Viễn cầm một chồng văn bản tài liệu, anh nhìn thấy là cầm lên ném, ném từng tập hồ sơ về phía cô.

Cô và một đám đồng nghiệp dựa vào tường, đứng đấy, không có một ai đi lên ngăn anh lại, nhìn qua giống như là thuộc hạ của Hạng Chí Viễn vậy.

Giang Ninh Phiến đè tay lên eo, hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt đi về phía trước, cầm lấy số tài liệu mà Hạng Chí Viễn đang ném: “Cậu Hạng, đây là văn kiện cơ mật của cảnh sát chúng tôi, không thể cho người ngoài xem được.”

Nghe thấy giọng nói của cô, tròng mắt đen của Hạng Chí Viễn ổn định lại rồi mới xoay người nhìn về phía cô, vẻ mặt khinh thường: “Hay nói cảnh sát vì nhân dân phục vụ, nếu đã như vậy, dựa vào đâu mà không cho công dân tốt như chúng tôi xem?”

Những cảnh sát đứng ở bên cạnh nghe thấy câu này thì đều bị chấn động mạnh.

Công dân tốt, Hạng Chí Viễn ư? Anh ta có phải không?

Giang Ninh Phiến cũng bị chấn động không nhẹ, nhưng bề ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Cậu Hạng ghé thăm chắc hẳn là vì đến hỏi tiến triển của vụ án tấn công bằng súng, tôi tin là anh không có hứng thú với những vụ án khác.”

Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô, không nói gì, đảo mắt nhìn Cô Minh Thành một cái.

Cô Minh Thành nhận được tín hiệu, lập tức vọt tới bên cạnh những cảnh sát kia: “Nào nào nào, cảnh sát và nhân dân chúng ta thân như người một nhà, tôi mời các anh xuống dưới uống ly cà phê, nghe nói cà phê của Cục Cảnh sát rất ngon, nào, dẫn tôi đi nếm thử xem.”

Một đám cảnh sát bị Cô Minh Thành dẫn ra ngoài.

Cảnh sát nhân dân thân như người một nhà.

Giang Ninh Phiến cạn lời nhìn về phía bóng lưng của Cô Minh Thành, sau đó kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh Hạng Chí Viễn.

Vết thương trên eo cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bác sĩ bảo cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lại nhiều.

Cô sắp xếp tài liệu trong tay gọn gàng lại, nói: “Chuyện liên quan đến vụ án tấn công bằng súng, đúng lúc tôi có điều muốn hỏi cậu Hạng, cậu Hạng hiểu bao nhiêu về vụ án tấn công bằng súng lần này?”

Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, không trả lời mà hỏi lại: “Cô bị thương phải không?”

Không nghe ra được tâm trạng gì từ giọng nói của anh, rất trầm thấp.

Bàn tay đang sắp xếp tài liệu của Giang Ninh Phiến dừng lại, nhịp tim lỡ một nhịp, ngay sau đó cô bình tĩnh nhìn về phía anh: “Cái gì?”

“Lúc Cô Minh Thành đến báo án thì nghe nói cô bị thương, có điều thấy cô đi làm sớm như vậy, lẽ nào chỉ trầy da một chút thôi?” Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng, chân hơi nhúc nhích, mũi giày đụng đổ ảnh chụp của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK