—----------------------------------------
Lục Tảo Thu trong quá khứ trông như thế nào?
Đó quả thực là một khu vườn bí ẩn chưa biết tên chờ Chung Quan Bạch đi vào khám phá. Mà chỉ cần tưởng tượng đến chuyện mình lần lượt tìm kiếm từng tầng như thể được yêu Lục Tảo Thu thêm một lần nữa, hắn bỗng thấy nôn nóng không chờ nổi.
Chung Quan Bạch kể ra dự định của mình, Lance yên lặng gõ ngón tay lên vô lăng nửa ngày mới tiếc nuối nói: "Vị nghệ nhân kia đã không còn nữa. Nếu cậu muốn tìm mấy món đồ thủ công do ông ta chế tác, tôi có thể hỏi bạn bè của tôi giúp cậu, may mắn thì sẽ có người đồng ý bán món họ đang lưu trữ. Nhưng chuyện năm xưa của Menelaus yêu dấu ấy à? Đương nhiên chúng ta có thể đến nơi ở cũ của vị nghệ nhân già nhìn qua một lát, nhưng tôi cho rằng sẽ không còn ai kể được cho cậu nghe đâu —— trừ phi chính Menelaus đồng ý kể."
Lance nói xong, thấy Chung Quan Bạch hình như đang trầm tư suy nghĩ, lại tò mò hỏi: "Tôi cảm thấy kỳ cục thật đấy, Helen, vì sao cậu lại không đi hỏi thẳng Menelaus thân yêu cho tiện?"
Chung Quan Bạch trả lời: "Lance, có lẽ anh không rõ, người phương Đông chúng tôi hay có một loại tâm tư kín đáo, đó là sẽ không nói cho người mình yêu biết mình đã phải trả giá những gì, mà người yêu của tôi đại khái chính là kiểu phương Đông điển hình nhất kia. Cả lời nói lẫn hành động của anh ấy đều cực kỳ truyền thống như một vị quý tộc sống nghìn năm trước, chúng tôi thường xưng tụng là —— khí phách."
Hai chữ cuối cùng nói bằng tiếng Trung, Lance không hiểu, nhưng vẫn không trở ngại đến việc hắn hiểu được hàm nghĩa mà Chung Quan Bạch muốn biểu đạt.
"Đúng là Menelaus rất giống kiểu người như vậy." Lance gật gù, "Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến nơi ở cũ của vị nghệ nhân già kia, nhưng cậu nên chuẩn bị tâm lý đi, có khả năng rất lớn đến sân nhà ông ta mình cũng không vào được đâu."
Chung Quan Bạch nói: "Cho dù chỉ đứng ở bên ngoài, thì đó cũng là nơi anh ấy từng đặt chân đến."
Lance rùng mình, giả vờ xoa xoa da gà nổi toàn thân: "Helen, cậu không giống người phương Đông tâm tư kín đáo cho lắm đâu nhỉ...... Nói đến phương Đông, Helen, sau khi tôi quen biết cậu và Menelaus thân yêu, tôi phát hiện ra một chuyện rất thú vị." Lance mở loa trong xe, "Nếu cẩn thận nghe kỹ, có thể chỉ từ tiếng đàn mà phân biệt nghệ sĩ đang diễn tấu đến từ phương Đông hay phương Tây. ví dụ như bài này, cậu phân biệt được không?"
Chung Quan Bạch nghe tiếng đàn piano solo truyền ra từ loa, bật cười: "Đương nhiên, đây là nghệ sĩ dương cầm người Nga, hệ thống đào tạo của bọn họ không giống những nước khác."
Lance khoa trương ca ngợi: "Helen, cậu thật lợi hại, đoán thêm lần nữa xem." Nói rồi anh ta đổi sang đĩa CD khác.
Chung Quan Bạch thoáng nhìn bìa CD, cười trêu: "Anh còn mua cả album của tôi à, biết vậy tôi đã tặng anh một cái rồi."
Lance cất lại đĩa CD vào chỗ, kháng nghị: "Helen, hành vi gian lận của cậu không đúng đâu nhé."
Chung Quan Bạch cười nhắm mắt lại, lát sau liền nghe thấy tiếng đổi CD, tiếng ấn nút, tiếp theo là một tiếng đàn violin chậm rãi vang lên.
"Anh biết không," Chung Quan Bạch vẫn nhắm mắt cảm thụ tiếng đàn trầm tĩnh như nước kia, "Ở cái thời đại mà đa số nghệ sĩ có xu hướng chỉnh âm vượt qua 442Hz để đạt được hiệu quả tiếng đàn càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng dễ tỏa sáng này, chỉ có mình anh ấy là người sẽ chỉnh âm xuống thấp hơn mức 440Hz. Âm tần càng ngày càng cao nên có lẽ tất cả mọi người đều đã quên mất mấy trăm năm trước các bậc thầy của thời đại đó luôn dùng âm tần thấp hơn." Chung Quan Bạch mở mắt ra nhìn Lance, "Có điều anh mua được CD này thì phải nể phục đấy, không dễ dàng đâu. Bây giờ trên thị trường rất khó mua được album độc tấu của anh ấy, đại đa số đều là thu âm trực tiếp biểu diễn hợp tác với các dàn nhạc lớn. Đĩa này là anh mới mua năm nay à?"
Chung Quan Bạch hỏi xong, phát hiện không khí trên xe có chút không đúng, Lance nhìn chằm chằm vào hộp CD, không biết đang suy nghĩ gì.
"Không phải năm nay, cũng không phải do tôi mua." Qua một hồi lâu Lance mới nói, "Chung," lúc này hắn không có tâm trạng xưng hô "Helen" theo kiểu hài hước nữa, "Có một số chuyện vô cùng kỳ diệu...... Lúc tôi dọn dẹp ngăn tủ thì phát hiện thấy một ít đĩa CD cũ, đại khái chúng bị bỏ quên không được mang đi, tôi lần lượt nghe từng cái, phát hiện bên trong có đĩa của Lục."
Chung Quan Bạch nghĩ đến "người không thể yêu" kia: "Anh ta là......"
Đại từ xưng hô trong tiếng Pháp có khác biệt rất lớn, Lance sửa lại cho đúng: "Là "cô ấy"."
(*Đại từ nhân xưng gọi nam trong tiếng Pháp là "il" còn nữ là "elle", đọc lên là phân biệt được liền)
Chung Quan Bạch kinh ngạc: "Tôi luôn cho rằng anh là......?"
Lance nhún vai: "Đúng vậy, nhưng cô ấy là ngoại lệ. Rất khó lý giải phải không?"
Chung Quan Bạch suy nghĩ, lắc đầu: "Không, rất dễ hiểu mà. Luôn có một số ít điều đặc biệt tốt đẹp...... có thể là người hoặc vật, sẽ vượt qua mọi nhận thức và phán đoán của anh."
"Ví dụ như Menelaus yêu dấu của cậu?" Lance cười trêu chọc một câu, lập tức khôi phục lại điệu bộ cợt nhả, "Thôi được rồi, Helen, đừng nói mấy chuyện làm cậu khó chịu nữa, chúng ta sắp về đến khách sạn rồi. Ngày mai tôi lại sang đón."
Chung Quan Bạch về đến khách sạn rửa mặt xong nằm lên giường thì trời đã gần sáng, hắn tính toán thời gian, có lẽ lúc này Lục Tảo Thu đang ở văn phòng. Ngài Chung tự cho mình là một người bạn đời ân cần mẫu mực cảm thấy không nên đi quấy quầy người ta làm việc, nhưng kiềm chế nửa ngày vẫn không nhịn nổi, dùng một tay bấm tin nhắn gửi qua: [ Em về đến khách sạn rồi, anh có nhớ em không? ]
Không kịp chờ đối phương trả lời, hắn lại bổ sung: [ Em cực kỳ nhớ anh. ]
Không ngờ Lục Tảo Thu trực tiếp gửi luôn yêu cầu video call, Chung Quan Bạch vui tươi rạo rực ấn nút nhận, còn thuận tay cởi luôn thắt lưng mình ra. Sau khi nhận được tín hiệu, trong màn hình chỉ có hình ảnh trần nhà, Chung Quan Bạch đang muốn nói anh mau mau lộ mặt, nếu không thì lộ tay cũng được, ai ngờ ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng Quý Văn Đài truyền vào điện thoại, suýt nữa bị dọa cho mềm luôn.
Chung Quan Bạch không dám phát ra một tiếng, lập tức kéo nhỏ màn hình chat video, đánh chữ nhắn tin qua: [ Master Lục, tình huống bây giờ là sao thế? ]
Một lát sau Lục Tảo Thu mới trả lời: [ Học viện mở họp. ]
Chung Quan Bạch ôm điện thoại vừa cười vừa đứng đắn phê bình: [ Thầy Lục à như thế này là không được đâu, thầy dám ngang nhiên làm việc riêng trong giờ họp. ]
Lục Tảo Thu trả lời mấy chữ: [ Có nguyên nhân chính đáng. ]
Chung Quan Bạch: [ Thế anh mau nói cho người ta nghe một chút, nếu có ẩn tình gì, biết đâu nhà trường sẽ nương tay không trách phạt gì anh. ]
Lục Tảo Thu: [ Nhớ em. ]
Chung Quan Bạch nhìn thấy hai chữ kia thì lăn lộn trên giường mất nửa ngày, sau đó làm bộ nghiêm túc phản hồi: [ Niệm tình anh vi phạm lần đầu, sẽ xử phạt nhẹ. ]
Lục Tảo Thu nói thẳng: [ Không phải vi phạm lần đầu. ]
Chung Quan Bạch bị trêu cho bốc khói, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào cho chất thì bỗng phát hiện ra tông giọng nghìn bài một điệu phổ biến công tác của Quý Văn Đài ở đầu bên kia đã im bặt, viện trưởng Quý cao giọng hỏi: "Thầy Lục, nội dung phổ biến của tôi có chỗ nào buồn cười đến thế à?"
Đột nhiên Chung Quan Bạch hơi lo lắng phó giáo sư Lục đại danh đỉnh đỉnh làm việc riêng trong giờ họp bị bắt quả tang tại trận trước mặt bao nhiêu nhà giáo viên chức của Nhạc viện.
Lục Tảo Thu nói: "Xin lỗi, do tâm trạng em tốt quá."
Trong tình huống này, nếu là người khác trả lời như vậy nhất định sẽ bị cho là cực kỳ không nghiêm túc, nhưng thường ngày Lục Tảo Thu luôn ít nói ít cười, lời nói ra lại có vẻ vô cùng thành thật, không hề có một chút ý tứ không đứng đắn nào. Viện trưởng Quý nghe xong cũng không làm được gì, dù khó chịu cũng không thể ngăn cản tâm trạng người ta tốt hay xấu, đành phải tiếp tục đọc nốt bản báo cáo mà chính ông ta cũng không bao giờ có hứng thú đọc.
Chung Quan Bạch vừa buồn cười vừa thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đánh chữ: [ Anh đừng lén làm việc riêng nữa, bị bắt quả tang thì mất mặt lắm nhé. ]
Qua một lúc Lục Tảo Thu mới phản hồi: [ Nhớ em thì có gì mà mất mặt. ]
Chung Quan Bạch còn chưa kịp bộc bạch nỗi lòng thì anh đã gửi thêm một tin nữa: [ Nhưng bên chỗ em thì trễ lắm rồi, mau ngủ đi. ]
Chung Quan Bạch ấm ức lên án: [ Em không muốn nhìn trần nhà ngủ đâu. ]
Lục Tảo Thu không trả lời nữa, trong màn hình video xuất hiện một bàn tay và một đoạn cổ tay. Chung Quan Bạch đặt điện thoại bên cạnh gối đầu, luôn chăm chú nhìn bàn tay kia cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Lance sang đón Chung Quan Bạch, sau đó lái xe chạy đến một ngọn núi không biết tên ở miền nam nước Pháp.
"Trước khi ra khỏi nhà tôi có gọi vài cuộc điện thoại, không có ai đồng ý bán lại bất cứ món hàng mỹ nghệ nào do vị nghệ nhân kia chế tác, bởi vì bây giờ chúng không còn được sản xuất nữa. Có điều tôi nhận một tin tức tốt khác: Một người bạn nói cho tôi biết, gia sản của vị nghệ nhân đó được giao cho một người cháu gái thừa kế, bà ta tu sửa nơi ở cũ của ông lão thành một căn nhà tưởng niệm, nghe nói ở chỗ đó có lưu giữ bản ghi chép lại từng câu chuyện của các đôi yêu nhau đến nhà ông ta mua đồ thủ công mỹ nghệ." Lance nói, "Không chừng hôm nay cậu đến đó có thể được nhìn thấy câu chuyện cũ của Menelaus yêu dấu đấy."
Đột nhiên Chung Quan Bạch cảm giác mình sắp đi đến nơi diễn ra một cuộc hẹn quan trọng.
Lance: "Helen, hình như trông cậu không vui cho lắm?"
Chung Quan Bạch: "Đương nhiên tôi rất vui, chỉ là có chút hồi hộp."
Lance khó hiểu: "Sao lại phải hồi hộp?"
Chung Quan Bạch trả lời: "Được gặp lại người yêu của bảy năm về trước, anh không thấy hồi hộp à?"
Lance cau mày mất nửa ngày mới hiểu được ý hắn: "Thôi được rồi, coi như khái niệm mới được thành lập."
Trong đầu Chung Quan Bạch vĩnh viễn có một phần ngây thơ mà nhiều khi những người khác không thể hiểu nổi, nhưng chính những thứ mà người ngoài cho là ấu trĩ kia lại giúp hắn viết ra vô số bản nhạc, cũng giải thích cho tinh thần âm nhạc của Chung Quan Bạch.
Xe chạy một đường vào núi, đến giữa sườn núi Chung Quan Bạch loáng thoáng trông thấy một nóc nhà màu xanh xám nhàn nhạt. Lần trở về này châu Âu đã từ giữa hè chuyển sang đông, tuy phía Nam không tiêu điều bằng phương Bắc, nhưng cỏ cây cũng không quá tươi tốt rậm rạp như mấy tháng trước. Chờ xe chạy đến cách sân nhà không xa, Chung Quan Bạch đã nhìn được toàn cảnh, mái nhà màu xanh xám, tường sơn vàng nhạt, vòng hàng rào bằng sắt đen bao bọc ngôi nhà được dây leo quấn quanh, nở những đóa hoa không biết tên, trong thời tiết lạnh lẽo thế này vẫn không tàn úa.
Lance dừng xe lại, đi cùng Chung Quan Bạch đến trước cổng nhà, phát hiện thấy trên cánh cổng có đặt một tấm bảng thông báo nhà tưởng niệm vẫn chưa chính thức mở cửa.
"A......" Chung Quan Bạch nhìn như cậu bé con bị người ta không cho kẹo như đã hứa, bộ dáng cực kỳ thất vọng.
"Để tôi đi xem." Lance tìm một vòng quanh sân, không tìm thấy bảng thông báo nào khác, "Không nói gì về thời gian bắt đầu mở cửa."
Chung Quan Bạch tiếp tục thất vọng thêm vài phút, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Không sao, sau này tôi sẽ thường xuyên tới."
Thuận buồm xuôi gió chỉ là may mắn ngẫu nhiên, gặp khó khăn khúc chiết mới là chuyện thường tình.
"Lance, anh có thể chờ tôi vài phút không? Tôi muốn đứng ở đây một lát." Chung Quan Bạch nói.
Lance gật đầu: "Không cần lo lắng vấn đề thời gian, cậu cứ việc hưởng thụ địa điểm Menelaus thân yêu từng đặt chân đến, tôi vào xe ngủ một giấc, bao giờ quay lại thì gọi tôi."
Chung Quan Bạch đứng một mình trước sân, tưởng tượng ra hình ảnh Lục Tảo Thu của bảy năm trước đang đứng bên cạnh, xách theo hộp đàn violin. Khi đó Lục Tảo Thu vẫn chưa có bạn lữ, có lẽ là đến một mình, không biết đến tột cùng anh đã nói gì, hoặc là kéo bản nhạc nào mới đả động được vị nghệ nhân già kia bán cho mình món đồ chỉ dành cho những cặp tình nhân?
Là《 Love"s Joy 》, 《 Love"s Sorrow 》của Kreisler? Hay là bài thứ hai trong《 Three romances** 》của Schumann*? Hoặc là《 Humoresques 》của Dvořák? Mà có khi chỉ là một bản tình ca đơn giản nào đó của Pháp......
(*Robert Schumann (1810 - 1856): là một nhà soạn nhạc và phê bình âm nhạc nổi tiếng của Đức. Ông là một trong những nhà soạn nhạc lãng mạn lừng danh nhất thế kỷ 19.
**3 Romanzen, Op.94 - Ba bản tình ca: một sáng tác của Robert Schumann, tác phẩm duy nhất của ông viết cho kèn oboe. Nó được sáng tác vào tháng 12 năm 1849, bao gồm ba đoạn ngắn dưới dạng A-B-A.)
Không tưởng tượng ra.
Chung Quan Bạch trở lại xe đánh thức Lance, hỏi: "Anh cũng có món đồ mỹ nghệ của ông lão nghệ nhân kia, hồi đó làm sao anh mua được?"
Lance còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vẻ mặt đau khổ nói: "Helen, cậu thật tàn nhẫn. Cậu biết rõ câu chuyện của bọn này không có kết cục hạnh phúc, sao còn đi hỏi quá trình làm gì?"
Trong lòng Chung Quan Bạch xấu hổ, nhấc tay đầu hàng: "Thôi được, tôi không hỏi nữa. Để tôi tự đi thuê một chiếc xe, mấy ngày tới tôi muốn đến nơi này nhìn xem, như vậy tiện hơn."
Vậy là liên tục mấy ngày sau đó, Chung Quan Bạch luôn tự mình lái xe đến ngọn núi, nhìn những thảm thực vật xung quanh, tưởng tượng ra dáng vẻ Lục Tảo Thu năm đó đứng giữa nền hoa cỏ tốt tươi kéo đàn.
Hắn mang theo nhạc phổ của bản hoà tấu đang sửa chữa và không ít giấy in khuông nhạc trống, đôi khi sẽ dựa vào thành xe viết viết xóa xóa, sửa đi sửa lại đoạn nhạc về Lục Tảo Thu trong lòng hắn, hắn ở đó từ sáng sớm đến chạng vạng, màn đêm buông xuống mới lái xe trở về.
Đến tối về khách sạn, hắn chụp bản nhạc phổ mới viết chia sẻ cho Lục Tảo Thu, mỗi một trang đều ký tên và ghi chú ngày tháng, có vài bản còn cầm lòng không đặng mà viết thêm vài câu tán tỉnh làm người khác phải đỏ mặt xấu hổ, tựa như những bức thư tình gửi về từ phương xa.
Lục Tảo Thu nghĩ hắn ở Pháp có linh cảm soạn nhạc mới nên chưa muốn về nhà, cũng không thúc giục hắn trở về, chỉ diễn tấu lại những bản nhạc phổ của hắn, thu âm gửi cho hắn nghe, nhiều nhất là thêm vào phần ghi âm một tiếng "A Bạch" để thể hiện nhung nhớ.
Chung Quan Bạch bị hành động của Lục Tảo Thu khiến cho tim gan cồn cào, hận không thể lập tức bay về nhà làm mấy chuyện người lớn với anh.
Một ngày cuối cùng trước khi về nước, Chung Quan Bạch theo thói quen đi đến ngôi nhà cũ của ông lão nghệ nhân.
Mặt trời mùa đông rất ấm áp, Chung Quan Bạch mặc một chiếc áo len cao cổ lười nhác ngồi trên nóc xe, một bên ngâm nga giai điệu một bên viết viết vẽ vẽ linh tinh lên giấy.
Sau giữa trưa, có một chiếc xe tải dừng ngay bên cạnh xe hắn.
Một người đàn ông mặc trang phục lao động từ trên xe nhảy xuống, trông thấy Chung Quan Bạch, chào xong liền hỏi hắn ở đây làm gì.
Chung Quan Bạch ngẫm nghĩ, trả lời: "Tới thánh địa cảm thụ tình yêu một chút."
Người kia cười ha ha, giơ tay lên nói xin cứ tùy ý.
Chung Quan Bạch hỏi: "Xin hỏi bao giờ thì thánh địa mới mở cửa cho du khách tham quan?"
Anh ta có lẽ cũng không phải người phụ trách quản lý nhà tưởng niệm này, xua tay nói không biết, sau đó liền cùng với những công nhân khác dỡ hàng trên xe xuống.
Chung Quan Bạch nhìn thêm mấy lần, thấy bọn họ chuẩn bị di chuyển một chiếc đàn dương cầm vào trong nhà, vì thế từ trên nóc xe nhảy xuống hỏi: "Những thứ này cũng là đồ đặt trong nhà tưởng niệm à?"
"Đúng rồi, còn có những nhạc cụ khác nữa, tất cả đều do bà Galois yêu cầu."
Chung Quan Bạch hỏi: "Hôm nay bà Galois có đến đây không?"
Đối phương liếc nhìn đồng hồ: "Có lẽ khoảng một tiếng nữa, bà ấy muốn xác nhận những nhạc cụ này đều được đặt vào đúng vị trí đã chỉ định."
Chung Quan Bạch leo lên nóc xe tiếp tục chờ, một giờ đồng hồ sau, hắn trông thấy ở phía xa có một người phụ nữ mặc áo choàng màu xám, đội chiếc mũ lông cùng màu và mang giày cao gót đen đi về hướng này. Đường núi rất dài, nhưng bà ta không lái xe.
Có lẽ do dáng người khá đẹp, chờ người đó đến gần mới có thể nhìn ra tuổi tác đã qua bốn mươi, kỳ thật người phụ nữ này bảo dưỡng rất khá, chỉ là trên người bà toát ra loại khí chất trưởng thành và tao nhã mà những cô gái trẻ tuổi không dễ có được.
Chung Quan Bạch bắt chước theo ngữ điệu tiếng Pháp của Lục Tảo Thu và Lục Ứng Như, tiến đến gần bắt chuyện, mục đích rất đơn giản: Muốn được xem ghi chép của vị nghệ nhân kia.
Hắn nói chuyện có vài lỗi sai ngữ pháp nhỏ, Galois cũng không ngại, chỉ cười nói: "Tôi hiểu rồi. Nhưng trước khi được sự cho phép của những vị khách từng đến đây mua hàng, chúng tôi sẽ không công khai phần ghi chép câu chuyện của bọn họ, mong cậu thông cảm."
"Tôi, tôi chỉ muốn xem chuyện của người yêu tôi năm xưa thôi." Chung Quan Bạch sợ đối phương không hiểu, kể lại đơn giản ngọn nguồn sự tình một lần, "...... Nếu chuyện của tôi không thuyết phục được bà, tôi hy vọng có thể đàn một vài bản nhạc mình sáng tác cho anh ấy ở nơi này, biết đâu sẽ khiến bà thay đổi ý định."
Galois nghe lời bộc bạch của Chung Quan Bạch kỳ thật đã biết người yêu của hắn là ai, trong cuốn sổ ghi chép kia có rất nhiều cặp tình nhân, duy chỉ có một người là đến một mình.
Bà còn nhớ rõ lần đầu tiên lật xem cuốn sổ ghi chép đó, trông thấy một trang được kể rất sơ sài.
"Chàng trai đó tới một mình, mang theo một cây đàn violin."
"Cậu ta lạnh lùng kéo bản ngẫu hứng khó nhất của Paganini như một cái máy biết diễn tấu."
"Tôi mời cậu ta trở về."
......
Galois nhìn Chung Quan Bạch, nói: "Đi theo tôi." Nói xong liền dẫn hắn đi vào trong sân nhà.
Khoảng sân và căn nhà đều được chăm sóc cẩn thận, cây cối trên đường đi được cắt tỉa tỉ mỉ, mỗi một góc, mỗi một đồ vật bài trí đều được lau chùi không dính một hạt bụi.
Ở nơi nổi bật nhất trong nhà, một loạt khối lập phương trong suốt được xếp ngay ngắn trên một cái giá cao to chắc chắn, bên trong mỗi khối đều có một loại nhạc cụ trôi lơ lửng, mỗi nhạc cụ chỉ có một chiếc duy nhất.
Đi thêm vài bước thì trông thấy cây đàn dương cầm đã được đặt bên cửa sổ, Galois ra hiệu mời hắn ngồi vào.
Chung Quan Bạch thử vài phím, cây đàn đã được chỉnh âm, nhưng âm cơ bản tiêu chuẩn không phải loại hắn vừa ý nhất, lên dây lại rất tốn thời gian, vì thế hắn đành giáng âm thủ công, như vậy nghe lại càng hợp với Lục Tảo Thu trong lòng hắn hơn.
Hắn ngồi trên ghế đàn, yên lặng dựa theo trình tự những bản nhạc hắn soạn cho Lục Tảo Thu từ ngày bọn họ ở bên nhau, lần lượt đàn từng bài.
Xuân hạ thu đông, từng mùa tiếp nối, đồng cam cộng khổ, cùng ngắm thế gian.
Hắn đã đàn xong, Galois vẫn lẳng lặng đứng thêm một lúc, chờ cho không khí bị nhiễm sắc thái của tiếng đàn trong phòng tan đi mới mở miệng: "Xin lỗi, những bản nhạc này quá đẹp đẽ, tôi không đành lòng nhìn bọn chúng cứ như vậy trôi đi, cũng không muốn quấy rầy cậu, cho nên không hỏi trước đã tự ý ghi âm lại, nếu cậu không đồng ý thì bây giờ tôi có thể xóa đi."
Chung Quan Bạch lắc đầu: "Không sao cả."
"Cảm ơn." Galois nói, "Tôi vẫn không thể cho cậu xem trực tiếp những ghi chép kia, nhưng tôi có thể đọc một trang lên cho cậu nghe, chính là trang ghi lại câu chuyện về người khách trẻ tuổi đến đây một mình."
Chung Quan Bạch đứng lên: "Cảm ơn bà."
Galois lấy chìa khóa ra khỏi túi, lại mang lên một đôi găng tay mỏng, sau đó nhấc từ trong ngăn tủ ra một cuốn sổ rất dày, cẩn thật lật từng trang.
Sau khi lật đến trang giấy trong trí nhớ, bà bắt đầu đọc, giọng đọc thong thả mà tao nhã, ngữ điệu bình thản, lên xuống vừa vặn, cảm giác như một cơn gió nhẹ nhàng đang vuốt lên trang giấy.
"Chàng trai đó tới một mình, mang theo một cây đàn violin."
"Cậu ta lạnh lùng kéo bản ngẫu hứng khó nhất của Paganini như một cái máy biết diễn tấu."
"Tôi mời cậu ta trở về."
Ngón tay Chung Quan Bạch siết chặt lại.
"Cậu ấy không nói gì, nhưng cũng không chịu đi."
"Cậu ta lại bắt đầu kéo đàn, vẫn là Paganini, 《 Sonate di Lucca 》, toàn bộ tổ khúc, không đệm đàn guitar, chỉ có đàn violin. Tổ khúc này không hề mang chút sắc thái "Paganini" nào, chỉ mang tâm tình của một thiếu niên đang yêu."
Galois dừng một chút, nâng mắt lên nhìn Chung Quan Bạch, đối phương đang đứng ngẩn người.
Galois rũ mắt xuống, tiếp tục đọc chậm rãi:
"Trong khi cậu ta kéo đàn, những bông hoa trong sân đồng loạt bừng nở."
"Bản nhạc kết thúc, một con chim lông xanh bụng trắng đậu trên bàn tay cầm vĩ của cậu ta, yên lặng nhìn."
"Tôi dò hỏi, vì sao hai lần đều là Paganini nhưng lại có khác biệt lớn như vậy."
"Cậu ấy vừa cẩn thận ngồi xổm, vụng về thả con chim xuống mặt đất giống như không biết nó sẽ bay đi, vừa nói với tôi, bởi vì cậu ấy đã gặp được một người."