• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Zwei konzertetüden, S.145 - Two Concert Études S.145 là một bộ hai tác phẩm piano được Franz Liszt sáng tác tại Rome vào khoảng năm 1862 - 1863, bao gồm hai phần: "Waldesrauschen" (Tiếng thì thầm trong rừng thẳm) và "Gnomenreigen" (Vũ điệu của người lùn).

—--------------------------------

Sau khi bọn họ cùng luyện được một lúc lâu, Chung Quan Bạch bắt đầu tự luyện một mình, trong phim điện ảnh xuất hiện vài cảnh diễn tấu những bản nhạc có độ khó cực cao, Chung Quan Bạch muốn phụ trách đàn phần đó. Bởi vì một thời gian khá dài không luyện ngón, thời điểm mới bắt đầu có chút không được như hắn yêu cầu, nhưng chỉ luyện thêm hai lần đã trơn tru hơn không còn vấn đề gì.

"Rầm ——"

Chung Quan Bạch đang tập đến bản cuối cùng, bên ngoài đột nhiên có tiếng dập cửa rất mạnh.

"Tôi không đàn nữa." Một giọng nói hơi quen tai vang lên sau tiếng đập cửa, bừng bừng tức giận.

"Này, lần trước không phải tốt rồi à, sao bây giờ lại không đàn nữa...... Tập thêm là được rồi mà......" Một giọng khác cũng quen thuộc không kém, "Làm sao cậu biết người ta có cố ý phá cậu không, phòng đàn ở đây cách âm không được tốt, đàn hơi vang một chút đã nghe thấy rồi, thôi quay vào tập tiếp đi......"

"Thế làm sao cậu lại biết người ta không cố ý? Tôi không đàn nữa."

"Không tập nữa thì thôi, hôm nay cũng tập lâu rồi, về nghỉ ngơi một hôm đi, mai chúng ta lại luyện tiếp."

"...... Sau này tôi cũng không đàn nữa." Giọng nói mang theo tức giận dần dần trở thành sa sút tinh thần, nói càng nhỏ hơn, "Thật ra tôi không trách ai cả, học kỳ trước cũng thế, lần này cũng vậy, tuỳ tiện chọn một người ai cũng đàn tốt hơn tôi, tôi đàn tệ thế này cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi, đàn cái rắm. Tôi không có thiên phú, tập kiểu gì cũng vô dụng thôi."

Chung Quan Bạch nhớ ra giọng nói này, còn không phải là cậu sinh viên tập《 Siêu việt 》trong phòng đàn hồi năm ngoái sao?

"Nhưng cậu cũng có tiến bộ mà." Giọng nói còn lại khuyên nhủ, "Có tiến bộ là có hy vọng rồi, chắc chắn sẽ còn tốt hơn."

"Hy vọng cái chó má gì, chẳng lẽ phải đàn đến năm ba mươi tuổi, phát hiện mình đàn vớ vẩn thật mới xác định là hết hy vọng? Không bằng thôi học sớm vẫn hơn."

Chung Quan Bạch nghe đến đó, đứng lên khỏi ghế đàn mở cửa phòng ra.

Trên hành lang cách đó không xa có hai nam sinh đang đứng, thoạt nhìn tuổi vẫn còn nhỏ, hai người này thấy Chung Quan Bạch lạnh mặt đứng ở cửa thì giật nảy mình. Đó chính là sinh viên khoa dương cầm nhà nhà đều biết mặt Chung Quan Bạch, ai có thể ngờ hắn lại ngồi tập đàn trong phòng đàn Viện trưởng vào một buổi tối tầm thường như thế này?

"Vậy đừng đàn nữa." Chung Quan Bạch hạ giọng, "Không cần chờ đến năm ba mươi tuổi, chỉ cần đến sang năm cậu đã biết mình đàn vớ vẩn rồi."

Lục Tảo Thu theo sau Chung Quan Bạch, thấp giọng nói: "A Bạch, đừng nói chuyện với sinh viên như thế."

Chung Quan Bạch vẫn đang lạnh mặt, quay đầu lại đã đổi giọng, thì thầm chỉ đủ hai người nghe được: "Anh đau lòng à...... Bọn họ có phải học sinh của anh đâu."

Lông mi Lục Tảo Thu rũ xuống, không nói gì, chỉ nhìn Chung Quan Bạch.

"Thôi được rồi được rồi, em không nói nữa......" Chung Quan Bạch không chịu nổi ánh mắt kia, lập tức chuyển sang bộ dạng thầy giáo đứng đắn, nghiêm túc nói, "Lại đây, để tôi xem cậu đàn, tôi không tin là trong Nhạc viện chúng ta lại có sinh viên đàn không tốt."

Nam sinh kia bị gọi lại, không dám đi, nhưng cũng không chịu tiến vào phòng đàn.

"Đi thôi đi thôi, cơ hội hiếm có đấy......" Nam sinh đứng bên cạnh nửa đẩy nửa kéo người vào phòng đàn, đi ngang qua Chung Quan Bạch và Lục Tảo Thu còn lễ phép chào, "Chào thầy Lục." Đến lượt Chung Quan Bạch, cậu ta không biết xưng hô thế nào, vì thế nở nụ cười xán lạn ngây ngô xem như chào hỏi.

Cậu nam sinh vừa tuyên bố muốn bỏ học bị đẩy lên ghế đàn, nửa ngày cũng không chịu nâng tay lên.

Chung Quan Bạch đứng sau lưng cậu ta: "Bạn này tên gì nhỉ? Mặt mũi lớn thế, còn chờ người ta mời nữa sao?"

Nam sinh bên cạnh cười giới thiệu: "Cậu ấy là Kỳ Vũ Tu, em là Mễ Vĩ Gia."

"Bạn học Tiểu Kỳ à, bạn hạ cố đàn cho tôi nghe một bài được không?" Chung Quan Bạch hỏi.

Sau cổ Kỳ Vũ Tu bị lời đề nghị lạnh ngắt này khơi lên một trận rợn tóc gáy, mạnh miệng nói: "Em không biết đàn bài gì."

Chung Quan Bạch: "Luyện cái gì đàn cái đó."

Mễ Vĩ Gia nhanh chân chuồn ra ngoài, quay về phòng đàn bọn họ đang dùng lấy nhạc phổ đặt lên giá đàn. Trên sách lật đến bản nhạc《Waldesrauschen》, hoá ra vẫn đang luyện nhạc Liszt.

Kỳ Vũ Tu bắt đầu đàn, ban đầu vì quá căng thẳng nên bị vấp hai lần, về sau thuận tay hơn. Thực ra cũng không phải cậu ta đàn quá kém, chỉ là không giỏi như Chung Quan Bạch. Thực lực chênh lệch quá rõ ràng, rõ ràng đến mức không thể giải thích bằng lý do phong cách khác biệt. Người có thể đàn được bài này nhiều như lông trâu, chỉ cần là sinh viên thi đỗ vào Nhạc viện đều có thể đàn được, nhưng để đàn hay thì lại không dễ, đặc biệt nếu tâm đang không tĩnh, người càng vội vã muốn đàn tốt lại càng đàn không được ý cảnh bên trong.

Chung Quan Bạch nghe từ đầu đến cuối, không cắt ngang, nghe xong cũng không nói gì.

Kỳ Vũ Tu lấy hết can đảm xoay người, muốn xem thử phản ứng của Chung Quan Bạch.

Hắn không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nói một câu: "Lại lần nữa."

Kỳ Vũ Tu đành miễn cưỡng tiếp tục đàn, cứ đàn xong một lần lại nghe một tiếng nhàn nhạt "Lần nữa". Sau vài lần liên tiếp như vậy, cậu ta không buồn nhìn phản ứng của Chung Quan Bạch, cứ liên tục đàn, thậm chí quên luôn ở phía sau có người đang nhìn mình, đàn nhiều đến mức không còn tâm trí nghĩ đến chuyện mình đàn không được, dường như toàn thân đều dung nhập vào khung cảnh do Liszt xây dựng, cành lá bị gió thổi đung đưa, rừng cây xào xạc, sương mù và biển mây bao phủ rừng rậm, rồi bão táp kéo đến khiến cây cối ngả nghiêng, khí thế không thể ngăn cản, cuối cùng mọi thứ trở lại yên tĩnh, bên tai vẫn là tiếng lá cây nhẹ nhàng lay động như những tiếng thì thầm.

Âm cuối cùng rơi xuống, Kỳ Vũ Tu nghe Chung Quan Bạch nói: "Đứng lên."

Cậu ta bị giọng nói này đánh thức, vừa rồi dường như đã rơi vào mộng cảnh mình đang bước đi chậm rãi trong rừng. Lúc này Kỳ Vũ Tu mới nhớ sau lưng mình còn có người, vì thế nhanh chóng đứng dậy tránh qua một bên.

Chung Quan Bạch ngồi vào ghế đàn, ngón tay lướt qua tiêu đề trên nhạc phổ.

"《Waldesrauschen》, nghĩa là《 Tiếng thì thầm trong rừng thẳm 》, Liszt viết bài này ở nhà nguyện Rosario cho học trò của mình là Dionys Pruckner. Khi đó Liszt trên năm mươi tuổi, đã trải qua nửa đời người, thời tuổi trẻ lại khắc khổ rèn luyện kỹ thuật đánh đàn, cho nên vào lúc ông ta đứng trên ngọn núi nơi tu viện tọa lạc, nhìn quang cảnh rừng núi khi đó mới có thể viết ra một bản nhạc đầy triết lý như vậy." Chung Quan Bạch nói xong, nâng tay lên đàn lại một lần bản《 Tiếng thì thầm trong rừng thẳm 》.

Cũng bắt đầu bằng tiếng thì thầm của rừng rậm, rồi phát triển thành sấm sét gió bão không thể kháng cự, cây cối kích động, chỉ là càng dịu dàng sâu sắc, càng hùng vĩ hơn, cuối cùng dư vị của thế giới yên tĩnh cũng đọng lại lâu hơn.

Kỳ Vũ Tu và Mễ Vĩ Gia đứng yên không nói nên lời, bàn tay Mễ Vĩ Gia giơ lên sẵn chuẩn bị vỗ tay dừng giữa không trung, ngây ngốc bất động.

Chung Quan Bạch đứng lên, thấy gương mặt chuyển từ bái phục hâm mộ sang uể oải của Kỳ Vũ Tu, tức giận đến mức gõ lên gáy cậu ta.

"Vừa rồi cậu không nghe tôi nói gì à?" Chung Quan Bạch thấy ánh mắt không tán đồng của Lục Tảo Thu, vội vàng giấu mu bàn tay vừa gây án ra sau lưng, ngoài miệng nghiêm túc dạy dỗ, "Cậu tập đàn bao lâu? Tôi lại tập mất bao lâu? Bây giờ cậu đang nghĩ cái gì thế? Có phải suy nghĩ mỗi ngày phải luyện thêm mấy tiếng đồng hồ, khắc khổ nỗ lực hơn mới vượt qua được tôi? Bạn học Tiểu Kỳ à, không phải như thế đâu. Không phải cậu cứ ngồi trong phòng đàn luyện một ngày mười tiếng đồng hồ là có thể giỏi, đương nhiên, cậu mà không luyện thì chắc chắn sẽ đàn không giỏi. Cậu vừa nhắc đến thiên phú, đúng là có thứ này, nhưng nó chỉ có định lượng nhất định, không nhiều không ít, cho dù cậu làm gì thì nó cũng không thay đổi, cả ngày nghĩ đến nó cũng vô dụng. Nhất định là cậu muốn hỏi tôi, thế thì phải làm sao? Nói thật là chính tôi cũng không biết, nhưng không có một nghệ sĩ thiên tài nào dạy ra được cả một thế hệ thiên tài cả, cậu có hiểu không?"

"Hồi còn bằng tuổi cậu, tôi còn bận uống rượu chơi ——" Chung Quan Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, không được tự nhiên nói tiếp, "Khụ, yêu đương, ở thư viện lật mấy chồng sách cũ, viết vẽ loạn xạ lên bản thảo, chạy đông chạy tây, muốn nhìn núi ngắm biển, muốn đi khắp thế gian thăm viện bảo tàng xem bản thảo của toàn bộ nhạc sĩ, ngắm đàn piano khác nhau qua từng thời kỳ như thế nào, nhìn các nhạc cụ của từng nền văn hóa, nhìn bản đồ ảo tưởng ra cảnh mình đứng giữa thảo nguyên Nội Mông ca hát khiêu vũ cưỡi ngựa, ngồi dưới ánh sao trời ở biển Aegea* kể về thơ ca và các di tích cổ đại......

(*Biển Aegea hoặc Biển Égée là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolie, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Nó nối liền với biển Marmara và Biển Đen về phía bắc thông qua eo Dardanelles và Bosphore.)

"Chứ không phải ngồi ru rú trong phòng đàn vừa khổ sở đánh đàn vừa hoài nghi mình đàn có ra gì không."

"Đánh đàn không phải như vậy, cậu phải nhìn, phải đi, phải suy nghĩ, phải tìm tòi, phải trải qua," Chung Quan Bạch nhìn qua Lục Tảo Thu, "Còn phải yêu nữa ——"

"Cuối cùng mới trở thành cậu. Đến một ngày cậu đàn giỏi, có lẽ cậu sẽ nhận ra mình chính là kết quả; hoặc có khi cả đời cậu vẫn không đàn được, khi đó cậu vẫn nhận ra mình chính là kết quả."

Chung Quan Bạch nói nửa ngày, cảm thấy khát nước, không chỉ khát mà còn đói bụng, nhìn đồng hồ mới biết đã chín giờ tối rồi, vì thế ra vẻ hiền lành đề nghị với hai cậu nam sinh: "Bây giờ nhà ăn vẫn mở cửa, có mang theo thẻ cơm không? Hay là để tôi và thầy Lục mời hai cậu đi ăn khuya nhé?"

Lục Tảo Thu bất đắc dĩ nói với Chung Quan Bạch: "Tôi có thẻ cơm."

Bốn người cùng đi đến nhà ăn, Kỳ Vũ Tu và Mễ Vĩ Gia đi đằng trước, vì biết sau lưng mình là Lục Tảo Thu và Chung Quan Bạch nên bước chân không được tự nhiên, đi đường mà cứ như đi đều bước huấn luyện quân sự.

Chung Quan Bạch không có hứng thú nhìn bọn họ, hắn cố ý đi lùi đằng sau đương nhiên là để thừa dịp tối trời động tay động chân một chút với Lục Tảo Thu.

Đến cửa nhà ăn, Chung Quan Bạch thấy bên trong còn nhiều người đang ăn cơm, liền gọi hai cậu sinh viên lại, nói mình không đi vào được, cầm thẻ của Lục Tảo Thu muốn Kỳ Vũ Tu mua giúp hai chai nước. Chung quy hắn vẫn lo lắng trong nhà ăn nhiều người, đèn đuốc sáng trưng, ở chỗ làm của Lục Tảo Thu tốt nhất vẫn nên kín đáo một chút.

Kỳ Vũ Tu đi ra đưa nước và thẻ lại cho Chung Quan Bạch, thấy hắn sắp đi, cậu ta dời ánh mắt nhỏ giọng: "Cảm ơn anh."

Chung Quan Bạch cười rộ lên: "Cảm ơn chuyện gì, cậu mua nước giúp tôi, tôi còn chưa cảm ơn mà."

"Hầy, thằng nhãi này khá tốt tính, nhưng mà nói năng lại không trôi chảy." Thấy Kỳ Vũ Tu ngượng ngùng, Mễ Vĩ Gia đành nói thay, "Nhất định là nó đang cảm ơn anh nghe nó đánh đàn, cảm ơn vì đã nói với nó những lời vừa rồi đó."

"Đừng cảm ơn, vốn tôi còn muốn nói nhiều hơn kia." Chung Quan Bạch nói, "Đi đây."

Đi được mấy bước hắn lại vòng về, nói với Kỳ Vũ Tu còn đứng bên ngoài chưa vào nhà ăn, "Gì nhỉ, bạn học Tiểu Kỳ, tôi cũng phải xin lỗi cậu đó nha."

Kỳ Vũ Tu không hiểu: "Xin lỗi chuyện gì?"

"Ừm, cũng không phải chuyện gì lớn." Chung Quan Bạch sờ cổ, ngẩng đầu nhìn trời, lại sờ lên mặt, rồi nhìn ra xa, cuối cùng mở miệng, "Kỳ thật không phải cứ chọn đại ra một người cũng giỏi hơn cậu đâu, phải tin tưởng mình hơn đi, à thì, ừm, học kỳ trước ý, bắt đầu từ học kỳ trước, phòng đàn của Viện trưởng chỉ có mình tôi dùng thôi."

Kỳ Vũ Tu trợn mắt không dám tin.

Mễ Vĩ Gia cũng đơ mất hai giây, phụt cười một tiếng: "Cũng không phải chọn đại một người, hôm nay Vũ Tu tức giận như vậy, thật ra là vì lúc trước chúng tôi vẫn tưởng người bắt nạt cậu ấy là viện trưởng Quý."

Chung Quan Bạch ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: "Cũng không phải không thể đâu, chỗ ông ta đúng là còn chìa khóa dự phòng đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK