Sáng sớm Kha Giai Vân đi xuống dưới tập thể dục, bị Hạ Diên Tiêu đang đứng như trời trồng ở đó dọa cho hết hồn.
Vẫn còn chưa kịp ra khỏi cổng khu chung cư, Kha Giai Vân đã trực tiếp quay đầu đi về, nhìn thấy Tư Họa đang mặc quần áo ngủ đứng trước tủ lạnh, tìm đồ ăn cho bữa sáng hôm nay.
“Họa Họa, cậu đoán mình vừa mới nhìn thấy ai ở dưới tầng?” Kha Giai Vân hào hứng hỏi.
“Gì thế?” Tư Họa dụi dụi mắt.
Tối qua, nửa đêm mưa to, ồn quá, làm cho cô ngủ không ngon giấc. Buổi sáng thì lại đói bụng không sao mà ngủ tiếp được, nên cô mới bị ép buộc tỉnh dậy, giờ vẫn đang lơ mơ buồn ngủ.
“Hạ Diên Tiêu.” Kha Giai Vân nhìn vào mắt cô, vội vàng nói: “Hạ Diên Tiêu, anh ta đang đứng dưới nhà mình, nhất định là tới tìm cậu.”
“Hạ Diên Tiêu…” Cô vỗ đầu, nhớ lại chuyện tối qua, không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm: “Sao anh ta vẫn còn ở đó.”
“Cái gì?” Kha Giai Vân nhanh nhạy bắt trúng trọng điểm: “Vẫn còn? Cậu đã biết trước anh ta đứng dưới đó sao?”
Tư Họa gật đầu: “Tối qua gọi điện nói là đang đứng ở dưới, bảo mình xuống gặp mặt một chút, nhưng mình từ chối rồi.”
“Tối qua!” Lại là một từ then chốt, Kha Giai Vân nắm chặt ngón tay: “Ý cậu là, tối qua anh ta đã đến đấy, đứng đó không chịu đi, đợi cả một đêm?”
Lấy ra một hộp ruốc từ trong tủ lạnh, nghe thấy câu nói đó, sắc mặt Tư Họa hơi cứng lại: “Mình không biết.”
“Hình như tối qua mưa rất to.” Kha Giai Vân nhớ trước khi mình đi ngủ đã bắt đầu mưa rồi, sau đó ngủ say như chết, không biết lúc nào mới tạnh. Nhưng vừa nãy cô ấy xuống dưới nhìn thấy trên mặt đất vẫn còn ướt, thời gian của trận mưa đó chắc không ngắn.
Tư Họa gật đầu: “Ừ, có mưa.”
Thời gian còn rất dài.
Quan sát thấy dáng vẻ của cô không có chút xíu nào là tỏ vẻ mềm lòng, Kha Giai Vân không kìm được bật ngón tay cái: “Họa Họa, cậu thật sự quá vững vàng.”
Bạn trai cũ hối hận vì những hành động lúc đầu mà đứng dưới nhà bạn gái cả đêm, loại tình tiết này có mới chỉ xem qua trên tivi. Hạ Diên Tiêu thật là đen đủi, còn gặp phải định luật cẩu huyết “Đứng phạt dưới trời mưa”. Đáng tiếc, Hạ Diên Tiêu cầm sai kịch bản, không thể lay động tấm lòng ngưỡng mộ của nữ chính.
Kha Giai Vân tự động bổ sung thêm, cảm thấy Hạ Diên Tiêu vừa đáng thương vừa buồn cười.
Tư Họa rũ mắt, ngón tay xoay tròn trên hộp ruốc, mím môi nói: “Mình đã hứa với Ngôn Tuyển là sẽ không gặp Hạ Diên Tiêu nữa.”
Cô và Hạ Diên Tiêu đã không còn quan hệ gì nữa, nhưng cũng không thể khiến cho người mà mình thích không vui. Cho dù Ngôn Tuyển không ở đây, cho dù anh không biết thì cô cũng sẽ giữ đúng lời hứa.
Bất kể người kia đứng đó bao lâu, cô cũng sẽ không đi gặp.
Đóng cửa tủ lạnh lại, Tư Họa bỏ hộp ruốc xuống, quay về phòng, kéo rèm cửa lên nhìn xuống, quả nhiên vẫn nhìn thấy người đó đang đứng dưới chỗ đèn đường.
Thật sự nghĩ không ra nguyên nhân khiến cho Hạ Diên Tiêu cố chấp đứng đó là gì.
Là bởi vì cầu mà không được, nên nhớ mãi không quên?
Nhớ tới Hạ Diên Tiêu dùng thời gian năm năm để hoài niệm về mối tình đầu, giờ lại vì cô đã bỏ đi hai năm “Không thể dứt bỏ”, đích thực là chuyện mà người đó có thể làm ra được.
Cô có thể tưởng tượng, nếu như quay đầu lại giống như Quý Anh, thì cũng sẽ bị lãng quên, bị vứt bỏ giống như Quý Anh mà thôi.
Trên đời lúc nào cũng có một kiểu người kỳ lạ như vậy, lúc nào cũng nhớ mãi đến những thứ không có được, thương mình hại người. Nếu đã biết có ngày hôm nay thì hà tất lúc đầu phải như vậy chứ.
Là vì trước đó Hạ Diên Tiêu lừa gạt cô, bọn họ thậm chí còn không được tính là chia tay trong hòa bình, người đó tự kiếm việc hành hạ mình là muốn cô mềm lòng? Thương xót?
Nói giỡn cái gì vậy, cô cũng đâu phải là Đức Mẹ Maria không biết nói lời oán hận.
Cầm lấy điện thoại ở đầu giường, Tư Họa đi ra ngoài hỏi Kha Giai Vân một hồi, nhấn gọi tới một số điện thoại: “Xin chào, tôi muốn báo án, ở dưới chung cư tòa nhà A có người quấy rối.”
*
Ba ngày sau, Tư Họa khởi hành quay về Cảnh Thành, sau khi sắp xếp hành lý xong thì đi tới nhà họ Ngôn một chuyến.
Bà nội anh đang ôm Đoàn Tử ngồi phơi nắng ở vườn hoa phía sau, thấy cô tới liền vội vàng bảo người mang Đoàn Tử đi.
“Bà nội.”
Bà lão còn lo lắng hơn cả đương sự là cô, nhất định phải đi thay quần áo rồi mới ra gặp cô.
“Họa Họa về rồi, bà nội nhớ con quá.” Nhìn thấy cháu dâu, bà lão thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Đặc biệt khi nhìn thấy Tư Họa đeo đôi hoa tai mà bà tặng, trong lòng bà lại càng thêm yêu quý.
Mấy hôm trước Ngôn Hy đã quay về trường, bởi vì vết thương ở chân không tiện đi lại nên không về nhà, một mình bà ở nhà rất buồn chán. Thường ngày bà hay chơi bài cùng hội bạn già, nhưng giờ mắt mũi không còn tinh tường nữa, chỉ có thể chơi với Đoàn Tử.
Tư Họa chỉ đơn giản ngồi đây với bà thôi bà cũng thấy vui rồi, bà giữ cô ở lại ăn cơm tối, Ngôn Tuyển cũng từ công ty về thẳng đây. Nhìn thấy bà thật sự không nỡ, hai người đành ở lại nhà họ Ngôn một đêm.
Bây giờ đã không cần bà phải tốn công phí sức để sắp xếp tác hợp nữa, hai người họ ở chung trong phòng ngủ của Ngôn Tuyển. Bà nội anh lại thích cái viện nhỏ ở bên cạnh, cách chỗ bọn họ xa một chút, tự tại, thoải mái hơn.
Trong tủ quần áo của Ngôn Tuyển dần dần xuất hiện thêm nhiều quần áo của cô. Đúng ra là không có bàn trang điểm, nhưng không biết đã lắp đặt thêm từ lúc nào, còn xếp rất nhiều đồ dưỡng da phù hợp cho con gái sử dụng.
Sau khi tắm xong, Tư Họa quay về phòng mới nhớ ra là mình quên chưa bôi kem dưỡng thể, ngồi trong phòng điều hòa mặc dù mát nhưng cũng rất khô da.
Bây giờ Ngôn Tuyển đã đi vào rồi, cô chỉ có thể đợi.
Tư Họa ngồi ở trên giường làm nhiệm vụ thường ngày trong game, nghe thấy động tĩnh, biết là anh đã đi ra, không chút khách khí mà sai bảo bạn trai làm công việc vận chuyển: “Cầm giúp em lọ kem dưỡng thể.”
Ngôn tiên sinh hành động rất mau lẹ, không chỉ cầm kem dưỡng thể tới cho cô mà còn trực tiếp ra tay thoa kem giúp cô.
Tư Họa cảnh giác liếc anh một cái, không quá tín nhiệm là anh chỉ đơn thuần giúp đỡ mà thôi.
Ngôn tiên sinh vô cùng điềm tĩnh bóp kem dưỡng màu hồng ra tay, dùng ngón tay xoa đều sau lưng cô: “Sắp đến sinh nhật của em rồi.”
“Ồ, đúng rồi.” Còn một tuần nữa.
Ngôn Tuyển rũ mắt, ngón tay vẽ vòng tròn trên làn da mướt mịn của cô, từ trên vai đi dần xuống phía dưới: “Năm nay đi Tân Thành đón sinh nhật nhé?”
“Phải chạy đi xa như vậy hả.”
“Không phải là em thích biển à?”
“Vậy cũng được.” Dù sao thì cũng chỉ là đi một chuyến máy bay, tranh thủ trước khi quay về công ty báo cáo, tự do thoải mái một bữa cũng rất tuyệt.
Chuyện đã bàn xong, lúc bàn tay Ngôn Tuyển dừng ở trên, eo cố tình cào nhẹ cô. Tư Họa lại bị chọc cười: “Em biết ngay là anh sẽ không có ý tốt như vậy mà, anh phiền quá đi…”
Cô đưa tay ra đẩy nhưng lại bị Ngôn Tuyển tóm lấy, cảnh tượng triền miên kéo dài cho đến tận nửa đêm, mồ hôi chảy nhễ nhại.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Tư Họa bị ánh mắt mang đầy hàm ý của bà nội anh nhìn đến xấu hổ, đỏ bừng cả mặt. Chị Lý còn đặc biệt mang lên cho cô một chén canh đại bổ.
Tư Họa: “…”
Thật sự không cần!
Mấy ngày sau, Ngôn Tuyển vì muốn dành ra thời gian để đưa cô đi Tân Thành nên rất bận rộn. Anh nhốt mình ở trong phòng sách, cũng không cho cô nhìn, luôn nói là: “Em ở bên cạnh anh, anh sẽ phân tâm đó.”
Nhằm để nâng cao hiệu suất làm việc của Ngôn tiên sinh, Tư Họa tự động tránh xa.
Cô đã liên hệ lại với Anni, chuẩn bị trước một số việc để quay trở lại công ty. Lần này cầm được chứng chỉ tốt nghiệp và giải thưởng lớn trong cuộc thi thiết kế về nước, cũng coi như là được dát một lớp vàng.
–
Hai ngày trước sinh nhật, Tư Họa và Ngôn Tuyển cùng nhau đi lên chuyến bay hướng về Tân Thành, trở về homestay Bốn Mùa, nơi mà họ đã từng sống một thời gian rất dài, phát hiện ở đây thay đổi rất nhiều.
Tôn chỉ của ông chủ Ngôn là, kịp thời sửa chữa những căn phòng còn thiếu sót, thay đồ gia dụng mới, đến thời gian nhất định, phòng cách trang trí cũng cần được đổi mới. Nhân viên đi đi lại lại thay một đống thứ. Cô nhớ lần đầu tiên tới Bốn Mùa, dáng vẻ nhiệt tình tiếp đón khách của cô gái Tiểu Na hướng ngoại, đầy hoạt bát. Giờ đây vật vẫn vậy, nhưng người đã không còn nữa.
Nhớ lại chuyện trước đây, trước mắt chợt xuất hiện một bóng hình quen thuộc, Tư Họa mở to mắt, rất bất ngờ: “Tiểu Na?”
“Chị Tư Họa.” Tiểu Na bước nhanh chân hơn, trên mặt cũng nở nụ cười tươi tắn.
Bọn họ đã rất lâu không gặp nhau rồi, ký ức về đối phương đều dừng lại ở thời khắc đẹp nhất ấy, hiếm khi được hội ngộ nên rất vui mừng.
Trong thời gian một năm, Tiểu Na cũng có những biến đổi nghiêng trời lệch đất. Trên người cô ấy không còn là những bộ quần áo cũ, mà thay vào đó từ đầu tới chân đều rất thời thượng. Thân hình Tiểu Na vốn dĩ đã cao, một năm nay hình như lại cao thêm chút, đã không còn nhìn thấy nét ngây thơ của cô bé nữa rồi.
“Em về Bốn Mùa lúc nào vậy?”
“Gần đây có một cảnh quay, lấy bối cảnh trên bãi biển…” Lúc Tiểu Na trả lời, hơi cúi đầu.
Tư Họa không nghi ngờ, nhiệt tình mời cô cùng đón sinh nhật với mình, Tiểu Na nói đùa: “Chị Tư Họa bây giờ đã là bà chủ thực sự của Bốn Mùa rồi.”
Buổi chiều không biết Ngôn Tuyển lại đi đâu làm việc, để cô một mình ở lại Bốn Mùa. Tư Họa rảnh rỗi nhàm chán, muốn hẹn Tiểu Na ra ngoài đi dạo, đối phương lại lấy lý do công việc để từ chối khéo, cô đành phải ra ngoài một mình.
Từ Bốn Mùa đi bộ ra bờ biển chỉ có một đoạn, đi qua một khúc ngoặt, Tư Họa vô tình nhận ra một người mới chỉ gặp mặt hai lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu sắc.
Hai năm trước, người phụ nữ đó thích quấn lấy Ngôn Tuyển, cô ấy gỡ bỏ lớp trang điểm lộng lẫy, mặc một bộ quần áo giản dị, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã.
Thế sự vô thường, người phụ nữ đó hình như đã lấy chồng, hài lòng với cuộc sống.
Đi tới bãi biển, Tư Họa cởi bỏ đôi sandals, lòng bàn chân dẫm trên bãi cát mềm mịn, mỗi bước đi để lại một dấu chân.
Cô nhìn thấy mấy đứa trẻ con đang ngồi xổm bên đường, nhặt hòn đá tùy ỳ vẽ lung tung trên cát. Cô cũng học theo, chọn một hòn đá dài, vẽ ra hình hai cái đầu nhỏ trên bãi cát bằng phẳng. Một nam một nữ, cát mịn dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng.
Gió biển thổi vào mặt, chuông điện thoại vang lên không ngừng, cô nhận cuộc điện thoại Ngôn Tuyển gọi tới.
“Đi đâu rồi?”
“Đi dạo ở bờ biển.”
“Anh qua đó tìm em.”
Tư Họa trực tiếp gửi định vị cho anh rồi tìm một tảng đá to gần đó ngồi xuống. Một lát sau, một bóng hình đổ xuống trước mặt, che mất ánh mặt trời trước mắt cô.
Đến cũng nhanh ghê.
Trong lòng Tư Họa nghĩ vậy, trên miệng cũng là những lời không mấy vui vẻ, quở trách nói: “Còn nói là đón sinh nhật với em, một ngày cũng chẳng nhìn thấy anh được mấy lần.”
“Anh sai rồi, xin hứa ngày mai sẽ cho Họa Họa một bất ngờ sinh nhật cực kỳ lớn.” Anh vươn tay ra ôm lấy cô.
“Ồ? Ngôn tiên sinh tự tin quá ha.” Hai tay Tư Họa ôm lấy cổ anh, hai chân cũng quấn lấy eo anh. Ngôn Tuyển rất tự nhiên ôm cô từ trên tảng đá lớn xuống: “Tất nhiên rồi, đừng quên trong tay anh còn có con át chủ bài.”
“Ừ hử?”
Ngôn Tuyển giơ hai ngón tay lên, ý nói: “Món quà thứ hai.”
Tư Họa tất nhiên là nhớ rồi.
Năm ngoái lúc ở quê, cô hứa sẽ tặng cho Ngôn Tuyển hai món quà. Thứ nhất là chiếc chìa khóa, đại diện cho việc mở ra cánh cửa trái tim. Thứ hai là lời hứa sẽ thực hiện một ước nguyện của Ngôn Tuyển.
Chỉ cần yêu cầu anh đưa ra không trái với đạo đức, bất cứ chuyện gì, cô cũng sẽ đồng ý.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết cho việc chủ động đưa ra lời hứa hẹn thực hiện nguyện vọng này, là vì cô hiểu cách làm người của Ngôn Tuyển, yêu cầu mà người đó đưa ra nhất định sẽ không quá đáng. Thế nhưng từ lúc hứa đến giờ, Ngôn Tuyển vẫn chưa sử dụng điều ước của “Món quà thứ hai”.
Những lời anh nói ý là, nếu như sinh nhật bất ngờ không thể thuận lợi tiến hành, thì anh sẽ sử dụng đến món quà nguyện vọng.
Tư Họa đã bắt đầu mong chờ từ bây giờ.
Hai người họ ngồi ở bãi cát đến tận chập tối, lúc về ghé qua tiệm cafe Mercury, gọi hai cốc đồ uống nóng.
Đồ uống nóng.
Đây là kết quả mà Tư Họa có được sau khi thất bại trong cuộc đấu tranh lý luận.
“Trời oi nóng như thế này, anh vẫn còn bắt em uống đồ nóng.”
“Bây giờ dung túng cho em, rồi đến lúc đó lại kêu đau bụng ha.”
“Em có yểu điệu thế đâu.”
Haizz, bạn trai với tâm tư của các ông bố là vậy đó, lúc nào bận tâm lo nghĩ. Rõ ràng là kỳ rớt dâu của cô còn chưa tới, mà đã bắt đầu tính ngày rồi.
Cãi không lại, chỉ có thể tự an ủi chính mình, tốt xấu gì thì vẫn có đồ để uống.
Mercury là do mẹ Ngôn Tuyển sáng lập nên, nhưng nhân viên lại mới chỉ gặp qua Ngôn Tuyển, chứng tỏ Ngôn phu nhân đã rất lâu chưa tới đây. Không chỉ có nhân viên trong cửa tiệm chưa từng gặp qua bà chủ thực sự, ngay cả cô, bạn gái của anh cũng vậy: “Em vẫn chưa được gặp mẹ anh.”
“Họa Họa rất sốt ruột muốn gặp mẹ à?” Anh cố ý tung ra kiểu câu hỏi có ý sâu xa.
“Còn lâu ấy!” Từ giọng điệu và ánh mắt của anh có thể đọc được hàm ý khác, Tư Họa vội vàng giải thích: “Em chỉ hỏi vậy thôi.”
Nghe nói, sau khi bố Ngôn qua đời, mẹ Ngôn liền bắt đầu đi khắp các nơi làm nghiên cứu khoa học. Có những lúc, khi đề tài nghiên cứu bắt đầu thì sẽ không liên lạc được với bà trong một thời gian dài. Nửa năm trước mẹ Ngôn có từng về nhà một lần, lúc đó cô đang ở nước ngoài nên không thể gặp mặt.
Đến bây giờ, cô vẫn rất tò mò về mẹ Ngôn, không biết bà là người phụ nữ như thế nào? Phải ưu tú thế nào thì mới có thể nuôi dưỡng được hai đứa con lương thiện, dịu dàng như vậy chứ.
“Mẹ vẫn luôn rất bận.” Ngôn Tuyển cầm lấy thìa cafe nhẹ nhàng khuấy đều, thấp giọng cười nhẹ: “Nhưng mà cũng sắp về rồi.”
Tư Họa nâng chiếc cốc của mình lên, không nói chuyện với anh.
Đến tối, Tư Họa lật tung căn phòng mà cô đã từng ở, dọn dẹp lại tất cả những món đồ mà Ngôn Tuyển đã tặng.
Năm ngoái, khi rời khỏi Tân Thành, cô vẫn chưa có chỗ ở cố định ở Cảnh Thành nên tất cả đồ đạc đều để lại đây, cô muốn nhân cơ hội này mang chúng về luôn.
“Anh xem em tìm thấy cái gì này!” Hai tay cô giơ lên một cuốn sách để chắn ở trước mặt, lắc lư.
Đây là cuốn sách “Âm thanh của vạn vật”, trong đó thu thập hàng trăm loại âm thanh khác nhau mà Ngôn Tuyển từng tặng cô.
Ngôn Tuyển hơi nghiêng đầu, từ sau cuốn sách thò ra nửa gương mặt, hỏi: “Có phải là em vẫn chưa nghe hết?”
“Ừa, hơi nhiều.”
Cô mới nghe được hơn nửa, nếu như để nghe hết được toàn bộ thì cũng cần một khoảng thời gian khá dài.
Nghe vậy, Ngôn Tuyển đưa tay đè cuốn sách xuống, ngón tay gõ nhẹ trên bề mặt mấy cái: “Từ từ nghe.”
Tư Họa cầm cuốn sách lật vài trang, cũng không phát hiện ra trong câu nói đó có hàm ý gì khác: “Vậy thì em mang nó về từ từ nghe.”
“Không gấp.” Bọn họ vẫn còn thời gian cả cuộc đời.
Ngôn Tuyển nắm lấy tay cô, đi vào phòng cùng cô dọn dẹp đồ đạc, đôi lúc cầm lên một món quà nhỏ, là ký ức chung thuộc về hai người.
*
Dung Thành
Bệnh đến giống như núi đổ, Hạ Diên Tiêu, Hạ tổng trong mắt người ngoài trước giờ là người có thân thể cường tráng, vậy mà lại bị ngất trong phòng họp, được đưa vào bệnh viện.
Hai ngày nay, nhân viên của tập đoàn Hạ Thị sôi nổi bàn tán, không biết vị Hạ tổng trẻ tuổi của bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hạ phu nhân và Hạ Vân Tịch nghe được thông tin liền vội vàng chạy tới bệnh viện, trên người Hạ Diên Tiêu vẫn còn đang treo chai nước truyền.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải là vẫn làm kiểm tra định rồi sao? Tại sao đột nhiên lại ngất xỉu?” Trước giờ chưa từng nghe nói con trai có bệnh tật gì, vậy mà giờ lại nghiêm trọng đến mức ngất trong phòng họp, Hạ phu nhân bị dọa cho kinh hồn bạt vía.
“Không sao, bị cảm thôi.” Hạ Diên Tiêu dựa vào bên giường, bắt đầu ho.
“Bị cảm?” Hạ phu nhân nào có chịu tin, bị cảm thôi mà có thể khiến cho một người đàn ông như anh đứng không vững?
Hạ Vân Tịch lý trí hơn một chút, hỏi qua người trợ lý hàng ngày vẫn đi theo Hạ Diên Tiêu mới biết, một tuần trước, Hạ Diên Tiêu không biết từ đâu về, cả người ướt nhẹp. Từ sau hôm đó bắt đầu ho, nhưng Hạ Diên Tiêu lại không chịu vào viện kiểm tra, ngược lại còn ở lại công ty tăng ca, trợ lý khuyên mấy lần nhưng đều vô dụng.
Mấy ngày liền làm việc vất vả, sức đề kháng giảm sút, bất ngờ ngã xuống, được đưa vào bệnh viện, là do mấy việc gần đây dẫn tới. Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện to tát gì, hoàn toàn là do Hạ Diên Tiêu tự biến mình thành bộ dạng này.
Còn về việc ngày hôm đó rốt cuộc Hạ Diên Tiêu đã xảy ra chuyện gì, thì chỉ có bản thân anh ta biết.
Hạ phu nhân rất lo lắng, bám lấy bác sĩ hỏi đi hỏi lại, chắc chắn chỉ là cơ thể Hạ Diên Tiêu suy nhược, chứ không phải bỗng nhiên phát hiện bệnh nguy hiểm gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà nghĩ cơ thể suy nhược thì bồi dưỡng là được nên đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng tới điều chỉnh ba bữa ăn sáng trưa tối, nhưng lại phát hiện anh ta cả ngày cứ trưng ra bộ mặt lạnh lùng đó, trong lòng rầu rĩ, cơ thể cũng chẳng thấy tốt lên.
Hạ phu nhân chất vấn bác sĩ, bác sĩ chỉ nói: “Người bệnh có khúc mắc trong lòng, tâm bệnh khó chữa.”
Là anh ta tự mình nghĩ không thông, dùng bao nhiêu thuốc hơn nữa thì cũng không làm tinh thần khá lên được, cho nên mới suy sụp như vậy.
Hạ phu nhân hoàn toàn không biết rõ đầu đuôi ra sao.
Công ty không xảy ra chuyện, trong nhà cũng không có vấn đề gì, nghĩ tới nghĩ lui thì chắc là do chuyện tình cảm.
Hạ phu nhân sốt ruột lắm rồi nhưng tự mình không dỗ cho con trai vui vẻ lên được, chỉ đành tìm đến con gái: “Lần trước con nói chuyện của Tư Họa, bây giờ cô ta và anh con rốt cuộc là như thế nào?”
“Thật ra cô ấy đã…”
Hạ Vân Tịch quan sát sắc mặt của mẹ, sự thật đã đến bên miệng rồi lại phải nuốt ngược trở lại.
Từ khi biết anh trai cô Tư Họa là vợ sắp cưới của Ngôn Tuyển thì luôn không vui. Nếu như bây giờ cô nói ra sự thật thì mẹ cô nhất định lại càm ràm trước mặt anh trai cô, đến lúc đó cơ thể đã không tốt, tinh thần lại càng tồi tệ hơn.
Hạ Vân Tịch biết rõ tính cách của mẹ mình, nên dứt khoát giấu nhẹm đi: “Thật ra thì con cũng không rõ lắm, nhưng mẹ cũng đừng đi hỏi anh. Anh bây giờ đã như vậy rồi, đừng chọc cho anh không vui nữa.”
“Mẹ có thể nói gì với nó chứ, có phải là mẹ không quan tâm đến nó đâu.” Hạ phu nhân lầm bầm, chủ đề lại chuyển đến trên người con gái: “Mà còn cả con nữa, mấy người lúc trước giới thiệu cho con có nhìn trúng ai không? Đã sắp 25 tuổi rồi, mau sớm quyết định đi, cẩn thận kéo dài thêm nữa là thành bà cô già.”
Hạ Vân Tịch bịt hai tai lại.
Cũng may vừa nãy không nói sự thật, nếu không cô và anh trai đều không thể yên ổn.
Chập tối, Hạ Vân Tịch ở lại phòng bệnh.
Lúc Hạ phu nhân không ở phòng bệnh, Hạ Diên Tiêu mới chủ động nhắc đến người đó: “Em có biết cô ấy bị bệnh quáng gà không?”
“Anh, tại sao anh vẫn nhớ đến cậu ấy chứ.” Hạ Vân Tịch đang cầm dao gọt táo, động tác chợt dừng lại, gọt đi một lớp vỏ.
“Em có biết không?” Hạ Diên Tiêu cố chấp muốn biết đáp án của câu hỏi đó.
“Em biết.” Hạ Vân Tịch gật đầu: “Lúc trước không phải em đã nói với anh rồi sao.”
“… Vậy sao.” Thì ra đã có người nói với anh ta từ lâu, nhưng anh ta lại không để lọt tai.
Hạ Diên Tiêu nặng nề nhắm mắt lại, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy: “Hôm nay là sinh nhật của cô ấy.”
Người đàn ông trước giờ chưa từng đặc biệt ghi nhớ ngày tháng, giờ lại nhớ rõ mồn một ngày sinh nhật của cô.
Anh ta không kìm được mà nghĩ, hôm nay cô sẽ đón sinh nhật thế nào? Sẽ đón sinh nhật cùng với ai? Sẽ nhận được món quà gì?
Những điều này đáng lẽ đều thuộc về anh ta…
–
Tân Thành
Hôm nay là sinh nhật của cô, Tư Họa tự động cho rằng trong thời gian hẹn hò, Ngôn Tuyển sẽ tạo bất ngờ cho cô. Cô không cần phải nghĩ xem hôm nay sẽ xảy ra những chuyện gì, chỉ cần biết hôm nay chăm chút, trang điểm thật xinh đẹp rồi đi gặp bạn trai cô thôi.
Ban ngày Tiểu Na luôn ở bên cạnh cô, nói là hôm nay sẽ đón sinh nhật cùng với cô, đợi đến lúc cô đi hẹn hò với Ngôn Tuyển thì sẽ đi.
Tư Họa mời cô ấy ăn cơm, thời gian nửa ngày trôi qua thật nhanh.
Lúc chập tối, Ngôn Tuyển vẫn chưa về, Tư Họa sắp ngồi không yên, Tiểu Na liền chạy qua kéo lấy tay cô: “Chị Tư Họa, sếp gọi điện thoại cho em, bảo em đưa chị qua đó.”
Đã rời khỏi Bốn Mùa rồi nhưng Tiểu Na vẫn quen gọi Ngôn Tuyển là sếp, không phải sự phân biệt cấp trên cấp dưới, chỉ là thuận miệng nên không muốn đổi.
“Tiểu Na, em có thể tiết lộ trước là bố trí bất ngờ lớn cho chị ở đâu được không, lại còn cần em tự mình đưa chị qua đó.”
“Hihi, bây giờ sếp không tiện đích thân tới đón chị, cũng không thể để chị một mình đơn độc đi được, vậy nên gọi em đưa chị qua.” Cũng coi như là một loại đồng hành.
Bao gồm cả ban ngày, cũng là vì sợ Tư Họa chờ đợi nhàm chán nên mới bảo cô ấy qua đó bầu bạn.
Tư Họa còn tưởng rằng sẽ là khách sạn lớn nào đó, ngờ đâu Tiểu Na lại dẫn cô đi về phía bờ biển.
Sắc trời nhá nhem tối, nhưng Tư Họa lại không cần lo lắng sẽ không nhìn thấy. Đèn đường được lắp dọc theo cả con đường, kéo dài cho đến tận bờ biển. Ánh đèn dẫn đường, hoàng hôn ngập sắc đỏ tận nơi chân trời đầy rực rỡ và hoa lệ.
Dọc theo những bậc thềm đá, các loài hoa đua nhau khoe sắc. Cô nhìn thấy ở bờ biển phía xa xa kia có một bức màn trắng đang bay nhẹ trong gió, tiếng đàn piano quen thuộc từ đó truyền tới, từng nốt nhạc vui vẻ đều đang gõ mạnh vào vào trái tim Tư Họa.
Đó là một ca khúc để thể hiện tình yêu, là ca khúc mà trước đây Ngôn Tuyển mới chỉ đàn lên tiết tấu, cô đã đoán được phần lớn ý nghĩa của lời bài hát.
Mỗi đoạn đường cô bước qua đều được gắn những bức hình xinh đẹp, lần đầu tiên gặp mặt không phải là tại cầu tình yêu như cô vẫn nghĩ, mà lại là gương mặt cười tươi như hoa ở trước hồ cầu nguyện. Từ quen biết cho đến thân nhau, từ bầu bạn cho đến yêu thương, thời gian chứng kiến mỗi lần gặp gỡ của hai người.
Bước đến cuối cùng, cô nhìn thấy một bức tường khổng lồ được ghép lại bởi 520 mảnh ghép. Trên đó được viết bằng hơn ba trăm loại ngôn ngữ khác nhau, tất cả chúng đều có chung một ý nghĩa—— Anh yêu em.
Ở trong căn phòng chứa piano có bức màn che lãng mạn, người đàn ông tao nhã đàn hoàn chỉnh ca khúc để tỏ rõ tình yêu với cô. Hai tay rời khỏi phím đàn, anh ôm lấy bó hoa hồng kiều diễm bên cạnh, từng bước từng bước đi về phía cô: “Họa Họa, sinh nhật vui vẻ.”
“Đây chính là bất ngờ sinh nhật mà anh nói sao?” Tư Họa vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Ngôn Tuyển khẽ mím môi: “Không phải.”
Từ trong ánh mắt hoảng hốt của cô, anh lùi lại một bước, tay cầm hoa, quỳ một gối xuống.
“Có thể là hơi đường đột một chút, nhưng mỗi câu anh sắp nói sau đây đều là những lời từ trong đáy lòng.”
“Họa Họa, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không phải là tại cầu tình yêu mà em biết, cũng không phải là bức hình tại hồ cầu nguyện được treo ở đầu tiên.”
“Em còn nhớ lúc nhỏ đã gặp một cậu bé tặng cho em cây bút máy không?” Anh mỉm cười nhẹ nhàng, cuối cùng nói ra điều bí mật giấu trong đáy lòng bao lâu nay: “Vẫn luôn không nói với em, khi em kể cho anh câu chuyện về cây bút máy, đó đã là lần thứ năm chúng ta gặp gỡ.”
“Rất xin lỗi vì đã tới muộn như vậy.” Anh rất xin lỗi đã không tương phùng với người con gái mà anh yêu sớm hơn một chút.
Từ giây phút sự thật mà cô không biết được tiết lộ, hai tay Tư Họa che lấy miệng, những giọt lệ lấp lánh như pha lê ngập tràn đôi mắt.
“Sau khi quen biết em, anh luôn không tự chủ được mà muốn đối xử tốt với em. Muốn nhìn thấy em cười, muốn tận lực tìm cách để kéo gần mối quan hệ với em. Cái ôm đầu tiên, ca khúc đàn tỳ bà đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, bó hoa tươi đầu tiên, câu chúc ngủ ngon đầu tiên, lời tỏ tình đầu tiên, từng thứ từng thứ đều hấp dẫn trái tim anh.” Mỗi lần lại gần nhau hơn, cho dù là vô tình hay cố ý, đều khiến cho anh rung động vì cô nhiều hơn.
“Thời gian chúng ta chính thức ở bên nhau không được tính là dài, nhưng anh chắc chắn hơn bất cứ điều gì khác. Gặp được em, là may mắn cả đời này của anh.”
“Vậy nên…”
Anh một tay cầm hoa, một tay đưa chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lên, ngẩng đầu, chân thành nhìn vào mắt cô: “Anh muốn hỏi, Tư tiểu thư xinh đẹp, em có bằng lòng trở thành vợ sắp cưới của Ngôn Tuyển tiên sinh không?”
Sau lưng anh, pháo hoa bắt đầu bắn lên thành hình cánh quạt. Những tia sáng lượn lờ, nối với nhau thành một chữ cái biểu thị cho tình yêu, tỏa sáng rực rỡ.
*Tác giả có lời muốn nói:
Hạ chóa đang nằm tại bệnh viện: Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, không biết cô ấy sẽ đón sinh nhật như thế nào nhỉ?
Ngôn tiên sinh đang cầm hoa và nhẫn cầu hôn: (Hơ hơ)