Cô gái gọi từng tiếng từng tiếng, không ai chịu được.
Thuốc bôi ngoài da là cách để trị ngứa nhanh nhất, Ngôn Hy không với được, chỉ có thể nhờ người tin tưởng nhất ở bên cạnh là Trì Mặc.
Người đàn ông thầm cắn răng, hít sâu: “Quay qua đây.”
Lúc nãy cởi áo khoác để bôi thuốc ở cánh tay, chỉ còn lại một lớp áo len mỏng, xoắn lên đến eo, lộ ra chiếc lưng sáng bóng. Làn da trắng tuyết có mấy chấm mẩn đỏ, lấy bông chấm vào thuốc bôi lên da nhẹ nhàng thoa đều.
“Sang bên trái một chút, ngứa.” Ngôn Hy nắm lấy vạt áo từ phía trước, ấn hai tay, miệng chỉ huy phương hướng động tác của anh.
Một cục bông trắng mềm ấn trên làn da mỏng manh. Thuốc có cảm giác lành lạnh, theo phương hướng mà cô chỉ dẫn, những chỗ ngứa bị quần áo bọc lại che mất, phải kéo lên.
Cô vì lưng ngứa khó chịu mà vặn vẹo cánh tay, liếc lờ mờ thấy độ cong, miếng bông trong tay Trì Mặc đột nhiên rơi xuống đất.
“Trì Mặc, anh nhanh lên đi.” Ngứa nhưng lại không được gãi, cô sắp khó chịu phát khóc rồi.
Đến khi cảm giác lạnh lạnh đó quay lại bao trùm lên làn da, cuối cùng cũng dịu đi, Ngôn Hy thở ra một cách nặng nhọc.
Áo phía sau lưng được kéo xuống chỉnh trang lại gọn gàng, cô mới quay người lại, một lần nữa đối diện với người đàn ông trước mặt: “Cảm ơn anh.”
Đôi mắt sáng long lanh đã không còn vẻ lo lắng trước đó, bình tĩnh trở lại, cô lại trở thành một cô bé yên tĩnh ngoan ngoãn, gương mặt chân thành cảm ơn anh.
Giống như một tờ giấy trắng tinh, mặc cho người ta tô thêm màu sắc. Trì Mặc nhướn hàng mi mỏng, trong lòng đột nhiên cảm thấy cần phải tăng cường giáo dục phần gì đó: “Cô có biết, tình huống vừa rồi hỏi người khác giới rất nguy hiểm không?”
“Bôi thuốc, nguy hiểm ạ?”
“… Tôi đang nói là người.”
Tâm tư cô đơn giản, nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy. Nếu như người luôn bên cạnh cô không phải anh mà là người khác, cô cũng sẽ không có chút phòng bị mà toàn tâm toàn ý ỷ lại sao?
“Nhưng anh là Trì Mặc mà.”
Là người mà ban đầu cô không tự chủ mà lựa chọn tin tưởng.
Cảm xúc sâu thẳm trong mắt người đàn ông vụt tắt.
Ngôn Hy không hiểu uẩn khúc bên trong, cô cau mày lại, cảm thấy đầu mình lại sưng lên: “Đau đầu rồi.”
Không thể nghĩ nữa.
Trì Mặc thở dài, nặng nề kéo dài, ánh mắt lúc nhìn cô ẩn chứa quá nhiều thâm ý.
Ngôn Hy vốn là người lạc quan, sau khi bôi thuốc dần dần cảm thấy thoải mái, cô nằm trên giường nghịch điện thoại, tay chân lộ ra bên ngoài múa may.
Cô ấy vừa ấn thích bài đăng mới trên vòng bạn bè của một người bạn, chưa đến một phút, cuộc gọi của một người bạn xuất hiện trên điện thoại của cô. Sau khi nghe, một giọng nam vui vẻ vang lên trong điện thoại: “Ngôn Tiểu Hy.”
“Tống Tuấn Lâm!” Ngôn Hy cũng gọi ra tên anh ta.
Tống Tuấn Lâm là một người bạn mà cô đã gặp trong bữa tiệc sinh nhật của anh trai mình cách đây vài năm, vẫn nhớ lần đầu tiên gặp, Tống Tuấn Lâm mở miệng ra đã hỏi cô có nghĩ đến yêu đương không, tìm anh làm bạn trai.
Lúc đó cô đờ đẫn một lúc rồi mới phản ứng lại, lắc đầu từ chối lời đề nghị của anh.
Tính cách Tống Tuấn Lâm vui vẻ hài hước, rất giỏi trò chuyện nên dần dần trở thành bạn của nhau. Cho đến nay, họ thỉnh thoảng cũng nói chuyện vài câu trên mạng, chủ yếu là về các chủ đề được đăng trong vòng bạn bè.
Người bên kia bật cười hai tiếng: “Nhìn vòng bạn bè của em, gần đây cũng tiêu sái quá nhỉ.”
“Hi hi, em ra ngoài đi du lịch rồi.” Nói ra cũng có chút tự hào.
“Anh xem ảnh em đăng rồi, không tệ.” Tống Tuấn Lâm khen bức ảnh của cô, chủ đề từ đó được mở ra: “Không phải em bình luận bảo đi Ninh Thành sao? Đến Ninh Thành chơi vui không? Tuần sau sinh nhật anh, em đi du lịch tiện đường qua đây chơi, anh có thể cung cấp cho em cả một bộ chiến lược.”
Tống Tuấn Lâm cũng là một người thường xuyên đi ra ngoài, những khu vui chơi mà anh nói đều rất tuyệt, nói hai ba lần đã làm cô hứng thú, kích động muốn thử.
Cuối cùng, anh ta thuận thế thêm tí lửa, chẳng mấy chốc đã thuyết phục được Ngôn Hy, cô nói không cần suy nghĩ: “Được thôi, tuần sau em đến chơi với anh, còn dẫn theo một người bạn nữa.”
“Không sao, đừng nói một người, cho dù em mang mười người đến, anh cũng mời được!” Thói quen tiêu tiền như nước của Tống tiểu gia đã được bồi dưỡng từ nhỏ đến nay, cũng chưa bao giờ keo kiệt với bạn bè.
Đầu dây bên kia giọng điệu hài hước, thỉnh thoảng nói câu gì đó khiến Ngôn Hy bật cười. Trì Mặc đi qua cô cũng không phát hiện, cầm điện thoại “Ừm” với “Hi hi” cười vui vẻ.
Không biết là nói chuyện với ai, có thể khiến cô hạnh phúc như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Hy vui vẻ nói với anh về thành phố du lịch tiếp theo: “Trì Mặc, em đã quyết định điểm dừng tiếp theo, chúng ta tới Ninh Thành.”
“Ừm.”
Nhiệm vụ của anh là đi theo Ngôn Hy, bảo vệ an toàn cho cô, đi đâu không quan trọng.
Trì Mặc cầm túi bóng trong tay lên, lập tức thu hút sự chú ý của Ngôn Hy: “Này, anh đang cầm cái gì trong tay vậy?”
“Bữa tối cô không ăn được bao nhiêu, có đói không?” Trì Mặc mở túi ra.
Nghe thấy tiếng gọi đồ ăn, Ngôn Hy vội vàng xoay người rời khỏi giường, chạy bước nhỏ tới chỗ anh lấy túi, trong đó có bốn hộp đồ ăn đã đóng gói.
“Ahhhh, em thích quá.” Cô nóng lòng mở hộp ra. Một hộp cơm, một hộp sườn gà, hai món ăn, đều là những món buổi sáng cô khen, đủ cả cho mình cô ăn.
“Hả, tại sao chỉ có một đôi đũa và một hộp cơm, còn anh thì sao?”
“Không đói.”
“Ò.”
Đồ là Trì Mặc mua về, nếu nói không đói thì thật sự không đói. Ngôn Hy cũng không thèm để ý chuyện này, gắp gà thơm bỏ vào bát, cắn một miếng, mùi thịt ngon lành trào ra trên đầu lưỡi.
“Món này ngon thật, Trì Mặc, anh có muốn ăn thử không.” Cô gắp một miếng gà, một tay để bên dưới, rồi đưa cho anh như thế.
“Ngôn Hy, đừng tùy tiện…” Lời muốn dạy cô đột ngột dừng lại dưới cái nhìn của đôi mắt nước trong veo kia.
Anh rõ ràng nhìn thấy đôi mắt màu trà kia tràn ngập một người, bức tường mang tên “Lý trí” trong lòng anh dần dần vỡ nát, không nhịn được bỏ vũ khí đầu hàng trước mặt cô.
Cuối cùng, anh cúi xuống trước mặt cô.
“Ngon không?” Thấy anh nhận đồ ăn mà cô chia sẻ, Ngôn Hy ngửa cổ chờ phản ứng của anh.
Giữa sự mong đợi của cô gái, anh phụ hoạ nói một tiếng: “Ừ.”
“Em biết anh sẽ thích nó mà!” Niềm yêu thích được thừa nhận là một chuyện rất đáng vui mừng, đôi mắt cô sáng lạn, càng muốn chia sẻ hai món ăn kia với anh.
Người lúc nãy nói không đói cuối cùng cũng ăn không ít thức ăn.
Ăn uống no nê, Ngôn Hy tinh thần phơi phới, đến lúc gần sáng mới bắt đầu buồn ngủ. Trì Mặc ngồi với cô đến lúc này, đến khi Ngôn Hy ngủ mới rời đi.
*
Ngày thứ hai, Ngôn Hy ở trong nhà nghỉ để phục hồi sức khỏe, uống thuốc viên và bôi thuốc. Da cô không còn ngứa nữa, tinh thần cũng hồi phục, hôm sau kéo Trì Mặc dậy sớm leo núi.
Có một ngọn đồi nhỏ phía sau thị trấn cổ, nổi tiếng ở vùng này, nếu thời tiết đẹp, buổi sáng có thể ngắm bình minh, buổi tối ngắm hoàng hôn, nhìn từ trên đỉnh đồi ngắm phong cảnh rất đẹp.
Ngôn Hy nhìn có vẻ nhỏ nhắn, thể lực lại khá tốt, cô thường đến phòng gym để rèn luyện sức khỏe.
Vừa nãy lúc lên núi bằng con đường cụt kia thì có vẻ vô cùng hưng phấn, rtu72 từ về sau, thể lực kiệt quệ, dần dần cảm thấy mệt mỏi.
“Mệt thật đấy.” Ngôn Hy đứng tại chỗ đập hai chân, lại nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng bên cạnh, tinh thần vô hạn.
Cô rất tò mò: “Trì Mặc, anh không mệt à?”
“Cũng ổn.”
“A, rốt cuộc anh tập thể dục như thế nào thế, sức lớn như thế, thể lực lại tốt.” Cô ghen tị chết đi được.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của cô gái nhỏ, người đàn ông thường xuyên không thể hiện rõ cảm xúc vui buồn của mình trong mắt lại ẩn chứa một nở nụ cười nhạt, như dòng suối chảy róc rách, rất nhẹ nhàng.
Ngôn Hy rên rỉ một tiếng, đột nhiên quấn lấy cánh tay của anh, dùng sức siết chặt cánh tay: “Em đi với anh là được rồi.”
“Theo tôi?”
“Ừ huh!”
“Được.” Trì Mặc để cho cô gái nhỏ phía sau kéo cánh tay của mình, thậm chí khi cô không đi được, anh sẽ kéo cô.
Phía trước còn có bậc cao, Trì Mặc đưa tay ra, lúc ngôn Hy nắm lấy tay anh gần như bị anh nhẹ nhàng nhấc lên, đồng thời động tác ôm tay biến thành nắm tay.
Da của Ngôn Hy rất mỏng manh, tay cũng vậy, cho nên khi chạm vào những ngón tay thô ráp của đàn ông, cô cảm thấy như bị kim châm, xúc cảm nhỏ bé.
Công chúa hạt đậu cách mấy chục tấm đệm vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác khác thường, huống hồ chi là khoảng cách không có kẽ hở nào.
“Xin lỗi.”
Gần như trong tư thế “Chạy trốn:, Trì Mặc nhanh chóng thả tay ra, siết chặt mười ngón tay lại thành nắm đấm, giấu đi bàn tay thô ráp, cố gắng che đậy.
Ngôn Hy chậm chạp nhưng cũng rất kỹ tính, rất nhanh có thể ý thức được hành động theo phản xạ của mình làm tổn thương người khác.
Dù có nói bao nhiêu cũng vô ích, cô trực tiếp nắm lấy tay Trì Mặc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, Ngôn Hy mở nắm đấm ra, đặt hai tay cô vào trong, nũng nịu với giọng điệu khờ khạo khúm núm: “Trì Mặc, anh không được buông tay em ra nữa đâu, em không thể đi được nữa rồi.”
Cách cư xử thẳng thắn bộc trực đã từng chút lấp đầy và sửa chữa những vết nứt trong lòng. Lần này khi gọi tên anh, giọng nói càng yêu kiều hơn, như một cơn gió ấm áp, nhẹ nhàng và ngân dài.
Ngón tay phân rõ từng đốt nhẹ nhàng nắm vào, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mảnh mai của cô gái hoàn toàn bị nắm trong lòng bàn tay. Lần này, anh nắm rất chặt, không nới ra lần nữa.
Ngôn Hy cười vui vẻ, lộ ra một hàng răng trắng như sáp, gọn gàng dễ thương.
–
Khi đi đến lưng chừng núi, Ngôn Hy cúi xuống ấn đầu gối, nghiêng người thở dốc. Mơ hồ, phần bụng có cảm giác không thoải mái, còn có… cảm giác kỳ lạ dưới thân.
Khó khăn lắm mới tìm được một nhà vệ sinh tạm thời, Ngôn Hy khép mình vào nhà vệ sinh chật chội, mở ra xem, một vết đỏ loang lổ trên quần lót của cô.
Kinh nguyệt của cô luôn đúng giờ, chủ yếu là do khối lượng luyện tập vận động và số lượng thức ăn cay lạnh đột ngột tăng lên nên đến sớm rồi.
Trên người không có băng vệ sinh, tạm thời chỉ có thể lót thêm vài lớp khăn giấy dùng tạm. Cơ thể khác thường, Ngôn Hy không dám đi mạnh, sợ bị lấm lem màu, tư thế bước đi hơi gượng gạo.
Đợi tới lúc ra đến bên ngoài, cô hơi cúi đầu để tránh tầm mắt của người đàn ông, không còn cách nào khác đành nói: “Trì Mặc, em có thể không leo núi được nữa.”
Gần đây không có cửa hàng nào, cơ thể cô không thích hợp để tiếp tục chơi nữa. Nhưng dù có quay lại con đường ban đầu thì cũng chỉ có thể đi bộ, ở đây không gọi được xe.
Thấy cô vô thức ấn vào bụng mình, Trì Mặc còn tưởng rằng bụng cô không thoải mái: “Bụng không thoải mái à?”
Cô lắc đầu, lúc ngẩng mặt lên lộ góc nghiêng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trì Mặc lập tức kéo cánh tay cô ngăn lại, nhìn kỹ lại, phát hiện sắc mặt cô không đúng lắm: “Chỗ nào không thoải mái?”
“Là…” Chuyện riêng tư của cô gái có chút khó nói, Ngôn Hy không khỏi cúi đầu, hàm răng cắn nhẹ môi hồng, nắm chặt ngón tay thấp giọng giải thích: “Em, đến ngày rồi.”
Nói xong cảm thấy hai má nóng bừng, nhất là khi cảm thấy ánh mắt của Trì Mặc đang nhìn mình chằm chằm, càng thêm ngượng ngùng. Ahhhhhh, sao mọi thứ đến đột ngột vậy, xấu hổ quá.
Trì Mặc hơi sững sờ, mất nửa phút mới hiểu được tình trạng cơ thể đặc biệt của cô gái, cố gắng tập trung tinh thần.
Anh cởi áo khoác buộc quanh eo của Ngôn Hy, sau đó đi qua cô, quỳ một gối xuống trước mặt, vỗ nhẹ lên vai ra hiệu: “Lên đây.”
“Hả?”
“Cõng cô.”
“Không được, anh sẽ mệt lắm đấy.”
“Tôi chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho cô, bao gồm cả sức khỏe của cô.”
Sau nửa phút, Ngôn Hy vẫn dựa vào trên vai anh.
Đây không phải là lần đầu tiên cô leo lên tấm lưng ấm áp này, nhưng cảm giác hoàn toàn khác.
Tấm lưng của Trì Mặc vẫn luôn cho người ta cảm giác an toàn, Ngôn Hy nằm trên đó, hai tay chầm chậm ôm lấy cổ anh.
Nụ cười tin tưởng đang dần hiện ra trong mắt cô, cô gái không trải sự đời vẫn chưa nhận ra, tâm trí của bản thân đã hoàn toàn khác so với trước đây.
*
Trên đường trở về nhà trọ, Ngôn Hy mua một túi lớn trong một cửa hàng, nhanh chóng đi về thay quần áo.
Trong lúc này, người đàn ông đứng ngoài lần đầu tiên tìm kiếm trên Baidu về ngày đèn đỏ của con gái: chú ý nghỉ ngơi, không ăn đồ cay lạnh, tránh lạnh, cần giữ ấm, v.v.
Nhấp liên tiếp vào tất cả các câu trả lời ở trang đầu tiên, Trì Mặc không cảm xúc xem hết.
Sau khi mò mẫm một hồi, Ngôn Hy mới từ trong nhà vệ sinh đi ra. Đúng lúc Trì Mặc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người va chạm trong không khí, cô theo phản xạ quay mặt đi.
Cô mở mồm ra, nhưng lại không biết nói gì. Những lời đó kẹt lại ở cổ họng không thốt ra được, Ngôn Hy nhắm chặt mắt, lấy tay đập vào trán.
Vốn dĩ con gái đến ngày là chuyện bình thường, không biết có phải do ở cùng với người khác không mà sao lại trở nên khó xử như vậy.
Cho đến khi, giọng nói của Trì Mặc từ bên cạnh truyền đến: “Cơ thể không khỏe thì phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Trì Mặc nói xong những lời này rồi rời đi luôn.
Ngôn Hy nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt hồi lâu, hai má phồng lên có chút không hài lòng. Bản thân cô cũng không để ý, leo lên giường nghịch máy tính bảng và điện thoại di động.
Hình mấy hôm trước vẫn chưa sửa xong, vừa hay dùng để giết thời gian.
Tập trung vào một việc liền quên đi cảm giác khó chịu ở bụng dưới, thậm chí quên mất rằng vừa rồi còn ngại ngùng, từng có sự thay đổi cảm xúc.
Không biết qua bao lâu, có người đến gõ cửa, Ngôn Hy vén chăn xuống giường mở cửa, Trì Mặc đứng ở ngoài cửa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, Trì Mặc đưa cái cốc trong tay về phía trước: “Uống đi.”
“Đây là…” Cô đến gần ngửi thấy mùi nước đường nâu.
Hóa ra là giúp cô nấu nước đường nâu chứ không phải vứt cô ở đây một mình.
Ngọn lửa sắp tắt trong tim lại nhen nhóm trở lại.
Ngôn Hy nhanh chóng nhường đường, ý bảo anh vào đây ngồi, cầm chén đứng ở đối diện anh: “Trì Mặc, cám ơn anh.”
“Cô luôn cảm ơn tôi, đây vốn dĩ là trách nhiệm của tôi.”
“Ồ.” Ngôn Hy lắc đầu: “Không phải, em biết anh thật lòng đối tốt với em, em cũng thật lòng cảm ơn anh.”
Nếu chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ vệ sĩ thì không cần phải làm những việc này, anh vẫn có thể nhận được tiền lương cao.
Cho nên, cô sẽ không coi tất cả những điều này là điều hiển nhiên.
“Không biết nên gọi cô là thông minh hay là ngu ngốc.”
“Anh mới ngốc ấy!” Cô gái nhỏ nắm lấy từ khóa, mở to mắt nhìn anh.
Người hàng ngày ngay cả cười cũng không cười, khóe miệng khẽ cong lên.
Nụ cười hiếm hoi kia vừa thoáng qua, vẫn bị Ngôn Hy nhìn thấy, cô lập tức kinh ngạc: “Trì Mặc, anh vừa mới cười rồi!”
Không dễ chút nào, nụ cười của Trì Mặc còn hiếm thấy hơn cả tuyết tháng 6, thật sự rất hiếm.
“Tôi cười sao?” Anh trở lại vẻ mặt ngây ngô thường ngày.
“Cười rồi cười rồi, rất đẹp.” Ngôn Hy trực tiếp đặt cái chén xuống, đi vòng qua: “Trì Mặc, cười nữa đi, em chụp cho anh.”
“…” Không cần thiết.
“Anh cười lại đi.” Ngôn Hy không chịu thua, lắc đầu từ bên này qua bên khác bên cạnh anh, thậm chí còn muốn tiến lên, vươn tay kéo khóe miệng anh lên.
Nhưng chắc chắn không đẹp bằng nụ cười của anh cười, Ngôn Hy đành phải từ bỏ một tia suy nghĩ chớp nhoáng đó.
Trì Mặc ngồi đó thẳng lưng bất động, bình tĩnh từ chối: “Không có gì phải cười cả.”
Dù cô xin thế nào cũng không thể nhìn thấy nụ cười của anh xuất hiện trở lại.
“Hừ.” Sự mong đợi đã mất đi, cô không vui rồi, ngồi bên cạnh anh hừ hừ hai tiếng, sau đó trở về chỗ ngồi uống cạn cốc nước đường nâu.
Trì Mặc cầm cốc rời đi, có lẽ lần sau vẫn còn dùng đến.
Nghỉ ngơi một lúc, bụng dưới không còn đau nữa, Ngôn Hy đi vào nhà vệ sinh, bỏ quần áo vừa thay vào bồn rửa mặt bắt đầu rửa sạch.
Trùng hợp, đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Ngôn Hy bước tới mở cửa, Trì Mặc đưa cho cô một chiếc túi.
Ngôn Hy đưa tay ra lấy, bị anh phát hiện ra trên tay mình vẫn còn một chút bọt.
“Cô đang làm gì vậy?” Trì Mặc với cái nhìn tinh tường, đã phát hiện ra cô đang dùng nước lạnh.
“Giặt quần áo.” Ngôn Hy đưa ngón tay ra lau sạch bọt, túi được móc vào giữa ngón trỏ.
Trì Mặc nhíu mày, anh cảnh cáo: “Không được đụng nước lạnh.”
“Nhưng em vẫn phải giặt nó chứ.” Đến kỳ trong một tuần, cô không thể để quần áo lâu như vậy được.
Lần này ra ngoài không mang quá nhiều quần áo, nhưng đều là đồ cô yêu thích. Nếu ở nhà thì có thể vứt đi rồi trực tiếp đổi cái khác, nhưng xung quanh đây không mua được đồ cô thích, cô cũng không muốn tạm bợ, dù sao cũng là cô gái yêu đẹp mà.
Ngôn Hy đưa tay mở túi lấy ra bên trong, là một hộp miếng dán chườm nhiệt.
Không cần phải nói, lại vì kỳ kinh nguyệt của cô.
Trì Mặc đã làm nhiều như vậy, vài câu cảm ơn nhẹ nhàng cũng không thể đong đếm được sức nặng của nó. Lần này cô không nói cảm ơn nữa, phải nghĩ cách trả ơn cho đối phương.
Trong một lát, Ngôn Hy âm thầm hạ quyết tâm, bên tai truyền đến lời dặn dò lặp đi lặp lại của Trì Mặc: “Đừng giặt nữa.”
Anh nhớ những lưu ý trên Baidu, chạm vào nước lạnh có thể cảm thấy không khỏe. Cơ thể của công chúa nhỏ rất mỏng manh, nên được chăm sóc cẩn thận, không được qua loa.
“Không sao, chỉ có mấy thứ thôi, nhanh là xong ấy mà.” Cô yêu kiều, nhưng không có bệnh công chúa.
Chiếc quần lót dính máu đã bị cô ném đi, chỉ còn hai bộ quần áo và một chiếc quần. Thật ra cũng không bẩn, chỉ cần giặt qua là sạch.
Chủ yếu là bây giờ dừng lại cũng không kịp: “Em cho vào nước rồi.”
“Đi nghỉ ngơi đi.” Nghĩ đến những gì cô vừa nói, Trì Mặc dừng lại, rồi nói: “Tôi giặt cho cô.”
“Không, không.” Trên mặt Ngôn Hy tràn đầy sự kinh ngạc, cô lắc đầu liên tục.
Đồng tử đen nhánh nổi lên gợn sóng, thần sắc trở nên dịu dàng, anh hơi cúi đầu, đối mặt với công chúa nhỏ trước mặt. Đầu lưỡi chống đỡ qua hàm răng, tiếng nói trầm thấp kèm theo tiếng cười: “Ngôn Hy, nghe lời.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Hy: Phạm quy rồi, lại dùng sắc đẹp quyến rũ em.