Tôi ghé vào cần cổ anh, cúi đầu hít lấy mùi của anh, hỏi: "Mẹ em và chú Nhiếp sao rồi? Mẹ nói sao?"
"Bọn họ cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi rồi." Giọng anh mang theo chút cười khổ: "Nếu dì ấy không phải là mẹ em, chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Lúc này mới nhìn ra hai người đúng thật sự là mẹ con, đều kiên trì cố chấp giống nhau.
Không khuyên được? Tôi ngẩng đầu vẻ mặt đau khổ nhìn anh. Anh bật cười: "Khuôn mặt nhăn lại như da cún rồi kìa. Đừng lo lắng, dì cũng không kịch liệt phản đối như lúc đầu nữa. Phương thức công khai quá tệ, cũng nên cho dì ấy chút thời gian tiếp nhận."
Tôi tò mò: "Anh nói gì với mẹ vậy?"
Nhiếp Duy Dương lại quay đầu sang chỗ khác, trên mặt hiện ra vẻ không tự nhiên, anh than nhẹ: "Tin tưởng anh, bé cưng, một người đàn ông muốn lấy được sự tán thành của mẹ người phụ nữ của anh ta, từ xưa đến nay đều không có cách nào giống cách nào. Cho nên đừng hỏi anh."
Tôi mở to mắt, nhịn không được vui vẻ: "Dỗ ngon dỗ ngọt? Xu nịnh vuốt đuôi ngựa?" Với tính cách của anh thật đúng là hi sinh lớn.
"Còn chưa đến mức ấy." Anh trừng tôi, bắt lấy ngón tay tôi cắn một cái: "Còn cười, không có lương tâm."
Tôi cười trốn tránh, tay khẽ vuốt lông mi anh, dịu dàng hỏi: "Có mệt không? Bận rộn cả ngày trở về lại cũng không thể nghỉ ngơi."
Đôi mắt đen nhánh của anh chăm chú nhìn tôi, rồi sau đó siết chặt cánh tay, gác cằm trên vai tôi: "Tô Tô, em còn nhìn anh như vậy nữa thì chúng ta sẽ không có cách nào tiếp tục nói chuyện nữa đâu đấy. Anh rất sẵn lòng "mệt mỏi" hơn nữa."
Tôi cúi đầu cười, không dám động đậy nữa. Tôi cũng vô cùng nhớ thân thể và kích tình của anh, ai, đáng tiếc, tình hình hôm nay không thích hợp.
"Còn chuyện ảnh chụp, có phải anh đã biết từ lâu rồi đúng không?" Tôi hỏi: "Thứ Bình Bình muốn bán cho anh chính là cái này?"
Anh cúi đầu, gật gật: "Anh cho rằng lấy hết về rồi."
"Lấy về?" Tôi nghi ngờ: "Anh lấy về lúc nào?"
"Cùng ngày." Tôi nhớ tới đêm đó anh không ở trên giường: "Lúc anh đi ra ngoài tối đó?"
"Khi đó bọn họ đưa ảnh chụp và điện thoại của cô ta đến cho anh." Anh liếc tôi một cái, nhướng mày cười: "Nhìn em xem, mắt đầy chấm hỏi kìa. Anh tìm người hỗ trợ đi lấy lại những thứ kia, đối với tống tiền rắc rối nhất là không muốn đưa ra cái giá cụ thể mà là vĩnh viễn không ngừng quấy rầy. Cho nên anh từ chối giao dịch với cô ta sau đó tìm người, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
Ngoan độc. Thì ra người này đã vô thanh vô tức giải quyết chuyện từ lâu như thú dữ giấu răng nanh, im hơi lặng tiếng đi qua cắn một miếng.
Tôi nuốt nước miếng: "Vậy sao anh không nói cho em biết?"
Anh nhíu mày: "Nói cho em biết? Ảnh chụp này đẹp lắm à? Em xem xong sẽ vui vẻ?"
"Khiến người ta khó chịu." Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh liên hệ với những người kia như thế nào? Có thể lần này không phải Bình Bình mà là những người kia..." Trong lòng còn có chút hi vọng nho nhỏ, Bình Bình sẽ không vô tình đến mức ấy với tôi, lần đầu bị nhục mà vẫn muốn cắn mãi không buông.
"Sẽ không, những người kia là bạn của Đào Ý Đường." Anh ngăn cản tôi mở miệng hỏi vấn đề mới, xoa bóp mặt tôi, khóe môi khẽ cong: "Trò chơi vấn đáp đến đây là kết thúc. Bé cưng, những điều này em đừng để ý, anh sẽ lấy ảnh chụp dự bị về. Em chỉ cần cẩn thận chính em là được rồi. Lúc này dời chú ý đến trên người người đàn ông của em được không?"
Tháng năm là mùa động tình.
Lúc rạng sáng rón ra rón rén đi về phòng, cảm giác mơ mơ màng màng vừa mới ngủ lại bị người đập tỉnh.
Mở to mắt: "Mẹ?" Nhìn vẻ mặt chuẩn bị đàm phán của mẹ, trong lòng tôi khẽ than một tiếng, không phải chứ? Mới sáng sớm đã muốn?
Cũng may mẹ chỉ bảo tôi đi xuống tầng ăn sáng. Nhiếp Văn Hàm và Nhiếp Duy Dương cũng không ở đây. Bữa sáng vẫn ngon miệng như cũ. Có điều nếu không phải tôi đã đói bụng đến mức lợi hại rồi, bị mẹ ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy thì quả thực là ăn không vô.
Tôi vừa để cái bát không xuống, mẹ nói ngay: "Tô Tô, mẹ không muốn nói nhiều với con. Tự con chọn đi, con muốn mẹ hay là muốn Nhiếp Duy Dương?"
Sao vậy? Muốn tôi đoạn tuyệt quan hệ với Nhiếp Duy Dương hay là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con? Tôi dở khóc dở cười, đây là cái gì? Kịch Quỳnh Dao? Mỗi lần nhìn thấy tình tiết khóc lóc kêu đạo lý luân thường trên truyền hình, tôi lại nghĩ, trong kịch người ta muốn giải quyết vấn đề mà không biết bắt lấy chỗ trọng yếu hay sao? Ai mà chẳng biết cãi nhau chỉ khiến chuyện trở nên bết bát hơn. Vì sao không thể tạm thời nhường nhịn, đợi đến khi tỉnh táo rồi bắt đầu thảo luận?
Vì vậy tôi thở dài: "Mẹ, địa vị của mẹ trong lòng con giống như mặt trời ban trưa không ai có thể tranh được."
Mẹ không bị câu thành ngữ lung tung lộn xộn của tôi chọc cười nhưng sắc mặt nguội đi một chút: "Tô Tô, tin mẹ. Con còn quá nhỏ, không biết đàn ông là cái dạng gì, cứ nắm chặt như vậy sẽ làm cho con hối hận cả đời."
Tôi nói: "Dạ dạ dạ."
Mẹ nhíu mày: "Nó lớn hơn con nhiều như vậy, dụ dỗ con không phải là dễ như trở bàn tay sao? Con nhìn ảnh chụp này đi. Con đừng giấu mẹ, nó chỉ là muốn chiếm tiện nghi của con, làm sao có thể thật tình thích con cơ chứ?"
Tôi nói: "Đúng đúng đúng."
Mẹ nhíu mày: "Con đừng qua loa với mẹ. Mẹ biết con đã lớn, đến lúc quen bạn trai rồi. Chỉ cần là người tốt mẹ sẽ không phản đối. Con nhìn xem Felix không phải rất tốt hay sao? Sáng sủa thiện lương. Mẹ nhìn ra nó thích con, con suy nghĩ về nó xem sao."
Tôi nói: "Được được được." Giương mắt kiểu mở cửa hàng trông thấy người mua nhìn Nhiếp Văn Hàm và Nhiếp Duy Dương đi từ trên tầng xuống. Hai người đang nói cái gì đó, chắc là đang trao đổi ý kiến với chuyện tống tiền, dường như Nhiếp Duy Dương nghe được tôi nói với mẹ cái gì, trừng từ xa xa.
Tôi le lưỡi, trông thấy Nhiếp Văn Hàm đi tới bàn ăn, Nhiếp Duy Dương lại xoay người đi ra cửa, vội vàng đứng lên đi tới. Ừ, bất luận là tai họa ngầm gì đều phải bóp chết từ trong trứng nước.
Nghe thấy mẹ gọi ở phía sau: "Tô Tô, quay trở lại!" Sau đó là giọng của Nhiếp Văn Hàm: "A Nguyễn, lúc anh ngủ dậy thấy cổ đau, em xem một chút giúp anh."
Tôi cười, chú Nhiếp cũng có cách của chú nha!
Ngoài cửa sắt đã có một chiếc xe của Mặc Hoàng đã đợi anh. Anh thấy tôi đi ra, đứng lại chờ tôi.
Tôi đứng trước mặt anh, cười tủm tỉm: "Em thuận miệng dỗ mẹ em thôi."
Anh bĩu môi: "Anh biết." Rồi lấy một thứ đưa cho tôi từ trong ví: "Đến lúc đó thì đi."
Tôi nhận lấy nhìn nhìn, là vé xem hội diễn của anh, sở âm nhạc thành phố N, ngày mai, bên trên in mặt nghiêng của anh, hơn phân nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có chỗ gần ánh sáng hiện lên rõ ràng, lông mày dài khẽ cong, đôi mắt nhắm lại. Ánh mắt kia chính là câu hồn đoạt phách.
"Tai họa, tai họa." Tôi lắc đầu cười, lại nhịn không được khẽ hôn nhẹ lên chân dung kia. Tấm ảnh này chụp cực đẹp: "Không phải nói không cho em theo anh diễn, sợ phân tâm sao?"
"Không bắt em đến trước khi diễn, không thấy em anh mới có thể phân tâm." Anh khom lưng dán môi lên trán tôi, rồi xoay người lên xe.
Đáng yêu như vậy.
Đáng yêu như thế.