Tôi đánh trứng trong bát to bằng thủy tinh, mẹ đứng bên cạnh thái rau.
Nhiếp Duy Dương nhận điện thoại xong liền ra ngoài, nói là chuẩn bị buổi biểu diễn, đến bây giờ còn chưa trở lại.
Tôi lấy máy đánh trứng gõ nhẹ trên bát, ừ, tôi có thể làm gì đều đã làm, bây giờ chỉ cổ vũ anh cố gắng thôi.
Đột nhiên mẹ nói: "Tô Tô, con cũng biết cha con chết như thế nào đúng không?"
Tôi thoáng sững sờ: "Không phải là tai nạn giao thông sao?"
Mẹ gật đầu, trong tay cũng không ngừng, cúi đầu, rồi lại nói: "Nhất định là ông ta như vậy."
Tôi nhướng mi nhìn mẹ, có ẩn tình gì đây? Hả, ở lâu cùng với Nhiếp Duy Dương, tôi cũng học được động tác nhướng lông mày của anh rồi.
Mẹ cắt nhỏ nấm thả vào trong bát nước pha, rồi ngồi xuống cạnh bàn, vẫn luôn cúi đầu, sau hồi lâu mới mở miệng: "Vốn những chuyện này không muốn cho con biết nhưng mẹ hi vọng nó có thể cho con lý trí nghĩ đến vấn đề của mình."
Tôi dừng động tác lại, dựa vào cạnh bàn bếp nhìn mẹ.
"Cha con, ông ta... là người rất hấp dẫn người khác." Giọng điệu mẹ thong thả, dừng như cân nhắc từng chữ: "Lúc ấy mẹ cũng lớn tầm con, vừa mới vào đại học. Ông ấy học trên mẹ một năm. Sau khi mẹ gặp ông ấy đã si mê rất nhanh. Ông ấy cũng chú ý đến mẹ, sau đó,.. Thì có con."
"Mẹ không làm được chuyện giết chết đứa con của mình. Mẹ muốn giữ con lại nhưng cha con lại cho rằng như vậy là điên rồ." Mẹ xoa xoa thái dương: "Có một ngày chúng ta tranh chấp ở ven đường, mẹ nói báo giả tuổi để kết hôn cũng không phải là chuyện hiếm. Nếu có thể bảo vệ đứa trẻ thì như thế nào cũng đáng giá, ông ấy không đồng ý. Ông ấy nói như vậy sẽ hủy ông ấy. Chúng ta bắt đầu cãi nhau, vô cùng kích động, không chú ý đến hai người đã đi xuống đường xe chạy."
"Khi mẹ phát hiện chúng ta đang đứng phía trước một chiếc xe đang lao tới, mẹ sợ ngây người. Nhưng cha con phản ứng nhanh hơn mẹ. Ông ấy anh chóng tránh ra rồi." Mẹ cúi đầu, nắm chặt hai tay: "Mình ông ấy."
Tôi mở to mắt, a, cha ruột của tôi là người như vậy? Mẹ đáng thương, lúc ấy tâm trạng của mẹ như thế nào? Tôi đi qua ngồi xổm trước mặt mẹ, cầm tay bà.
Mẹ thở dài: "Cuối cùng chiếc xe kia lại xoay tay lái, xe cọ qua quần áo của mẹ tông lên dải phân cách. Mẹ với con xem như là tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau đó, cha con đồng ý kết hôn. Mẹ không biết vì xấu hổ hay là muốn đền bù tổn thất, nói tóm lại mẹ đã thất vọng với ông ấy nhưng bởi vì con mẹ vẫn kết hôn với ông ấy."
"Sau này khi con vừa biết đi, ông ấy gặp tai nạn giao thông, cuối cùng không trở về. Mẹ nghĩ, có thể đúng là như vậy hay không?" Mẹ cười tự giễu, khẽ vuốt tóc tôi: "Tô Tô, mẹ rất lo lắng con sẽ gặp chuyện giống như mẹ, gặp được một người ích kỷ, không quý trọng bản thân con. Tấm hình kia— mẹ cho rằng làm ra chuyện như vậy là hành vi không để ý đến người khác. Mẹ lo con sẽ đi theo con đường của mẹ."
A, hóa ra đây mới là nguyên nhân mẹ phản đối. Tấm hình kia, đúng vậy, lần đó biểu hiện của Nhiếp Duy Dương không được tốt lắm nhưng khiến cho anh trở nên như vậy là do tôi không để ý đến cảm nhận của anh. Chúng tôi đã từng ích kỷ nhưng hiện tại tôi biết tất cả đã khác rồi.
Tổi ngửa đầu nhìn mẹ, làm mặt quỷ: "Mẹ, con cảm thấy hiện tại dường như thái độ của mẹ không kịch liệt phản đối như trước."
Mẹ trừng tôi một cái, sắc mặt khẽ biến thành thoải mái hơn, nhẹ nhàng véo lỗ tai tôi: "Một chỗ hở cũng không thể để cho con thấy được. Mẹ là thấy sáng sớm nay đứa bé kia như vậy– vẻ mặt kia của con là gì?"
Tôi vội vàng kéo cái miệng đang toét lên xuống, vui vẻ khiến cho tôi nhịn không được cong mắt: "Mẹ, mẹ không phản đối?"
Mẹ hừ một tiếng, đứng dậy đi qua bếp: "Nghĩ dễ dàng vậy! Mẹ còn muốn xem xét lại."
Vạn tuế! Tôi nhảy múa đi bày bát đĩa, ai, sao Nhiếp Duy Dương vẫn chưa trở lại? Tôi muốn nói cho anh tin tốt này.
SHARE.