Khoảng cách lúc này của hai người vô cùng sát nhau. Nhan Lục Tần có thể cảm nhận rõ được hơi ấm của Lý Y Nhiên tỏa ra. Hương thơm của mùi quýt lại nồng lên. Nhan Lục Tần nuốt nước bọt, quay mặt đi hướng khác, không dám nhìn thẳng vào cô.
Anh cứng miệng nói: "Xuống đi, tôi còn nhiều việc phải làm lắm!"
Lý Y Nhiên nghiêng đầu quan sát khuôn mặt đang đỏ ửng của anh. Bình thường anh ta cũng chẳng đỏ mặt và ngại như bây giờ, toàn bày ra khuôn mặt bá đạo tổng tài để nói chuyện với cô không à! Cô bất giác bất cười, dùng hai tay quay khuôn mặt của anh lại, hướng về phía cô.
"Tôi không thích đâu!" Cô nhõng nhẽo đáp lại anh.
Lúc này, ánh mắt của hai người đã chạm nhau, tạo ra một cảm giác như bị điện giựt. Nhan Lục Tần ngơ ngác nhìn cô một cách đắm đuối. Sức hút này là gì? Sao anh không thể kiềm chế được bản thân khi đứng trước một người phụ nữ này chứ? Không thể, anh phải biết kiềm chế nó, nếu không sẽ dễ dàng bị cô chiếm tiện nghi mất.
Nhan Lục Tần nghĩ như thế nào thì lập tức hành động ngay. Anh gạt nhẹ hai bàn tay của cô khỏi khuôn mặt của anh. Giọng điệu nghe vô cùng dứt khoát:
"Chỉ mới uống một ly nước thôi mà sao cô lại thành ra thế này? Giống như bị trúng thuốc ấy!"
Lúc này, tâm trí Lý Y Nhiên mới phản ứng lại. Cô nhận ra rằng đây không phải là bản chất, không phải là khát vọng của cô. Đó... là do cơn nóng hừng hực đang bốc cháy trong người cô chăng? Nó ép cô phải tiếp xúc với cơ thể người đàn ổng trước mắt bằng mọi giá, giống như một lưu manh vậy. Lý Y Nhiên cố gắng khống chế hành động của bản thân lại. Cô nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi lòng anh.
"Xin lỗi, chắc tôi cần đi tắm lại rồi!"
Dứt lời, cô chạy nhanh vào phòng tắm ở gần phòng bếp. Biệt thự của Nhan Lục Tần có tới hai phòng tắm. Vì mắc chứng bệnh sạch sẽ nên anh chẳng bao giờ cho người khác sử dụng phòng tắm riêng trong phòng của bản thân. Chỉ có duy nhất Lý Y Nhiên được sử dụng mà thôi. Từ khi gặp cô, bệnh sạch sẽ của anh thuyên giảm rất nhiều. Trong một lần mất trí còn thất thần đi vào nhà tắm cho người ngoài nữa. Lúc đó, chắc anh bị điên rồi mới hành động không suy nghĩ như vậy.
Nhan Lục Tần chẳng buồn suy nghĩ tiếp nữa. Cổ họng anh bắt đầu thấy khát, tiện tay với lấy cốc nước của bản thân, cầm lên uống một ngụm lớn. Anh lại tiếp tục chuyện tâm vào công việc trước mắt.
Trong phòng tắm, Lý Y Nhiên xả một bồn nước lạnh rồi nhảy vào trong ngồi để giảm bớt cơn nóng trong người. Dần dần, hơi lạnh từ nước nhanh chóng dập tắt ngọn lửa kì lạ trong lòng cô. Thần trí cô đã ổn định hơn rất nhiều. Lý Y Nhiên thở dài, gác tay lên trán, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà trắng toát ấy.
"Hầy, may mà mình vẫn còn đủ lý trí để chạy vào phòng tắm, không lại bị anh ta "thịt" mất rồi."
Cô bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra. Khuôn mặt lại không kìm được mà đỏ bừng lên. Mặc dù cô hành động nông nổi như vậy là do xuân dược. Nhưng từ tối tới giờ cô đã ăn gì đâu, chỉ uống mỗi cốc nước lọc mà bác quản gia chuẩn bị thôi. Bây giờ não cô mới nhảy số, tất cả mấy chuyện này đều do bác ấy bày ra đây mà. Vậy nếu trong cốc của cô có thuốc thì lẽ nào trong cốc của Nhan Lục Tần cũng có sao. Nếu anh ta mà uống phải thì không khác nào cô lại rơi vào tay con sói hoang?
Lý Y Nhiên cảm thấy trong người đã đỡ hơn rất nhiều so với vừa nãy, cô vội vàng mặc quần áo vào, lén lút thò đầu ra ngoài quan sát tình hình. Nhan Lục Tần vẫn chăm chú làm việc với chiếc máy tính của mình. Cô chuyển dời ánh mắt về phía ly nước của anh. Cái cốc đã được uống cạn từ lúc nào không hay. Lý Y Nhiên cảm thấy có điềm không lành, cô định chạy lên phòng trốn. Nhưng đây là nhà của anh ta cơ mà, có khóa lại thì chắc chắn anh ta có một chìa khóa dự phòng khác. Thay vì chạy trốn thì ném anh ta vào trong bồn nước lạnh là xong rồi, cần gì phải khổ sở chạy trốn nữa.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận từng chi tiết một. Cô quyết định chọn cách ngâm nước lạnh. Lý Y Nhiên bước chân nhanh đến chỗ Nhan Lục Tần rồi dứt khoát kéo tay anh đi. Tuy nhiên vì sức cô khá yếu nên không thể di chuyển Nhan Lục Tần, dù chỉ là một chút. Cô mất luôn kiên nhẫn, lớn tiếng với anh:
"Nè, đứng dậy đi ngâm nước lạnh đi, anh uống trúng xuân dược rồi đó!"
Lúc này, đãng nhẽ phải là Nhan Lục Tần tức giận đứng dậy mắng vốn với cô như mọi ngày mới đúng. Tuy nhiên, hôm nay lại có chút thay đổi. Người cất giọng nói thay Nhan Lục Tần lại là bà ngoại của anh.
"Ha! Ha! Ha! Như vậy cũng tốt mà! Nếu hai cháu bận tạo em bé thì bà cũng không làm phiền nữa! Cháu nhớ nhẹ nhàng với con bé đấy nhé!"
Dặn dò xong, bà ấy liền cúp máy.
Danh Sách Chương: