Lúc này hai tay Tần Nghiễn An bị lớp vảy màu đen hoàn toàn bao trùm, hai tay biến thành móng vuốt, lớp vảy còn đang leo lên cổ lên mặt của hắn, đồng tử màu vàng dựng thẳng loé lên ánh sáng lạnh bạo ngược, một phát bắt được đầu người đang cắn tới, khoé môi nhấc lên vẻ khát máu, phanh một tiếng bóp vỡ, thanh âm tiếng rít đâm thẳng trong óc đối với nam nhân hiện tại mà nói không chút ảnh hưởng.
Hắn cảm thấy đói khát cùng áp lực, muốn ăn cơm, muốn phóng túng dục vọng giết chóc của chính mình!
Móng vuốt màu đen bắt lấy tơ đen triền trên người, kéo đứt một đoạn bỏ vào trong miệng, sợ hãi tụ họp thể, hương vị hỗn tạp không sạch sẽ, giống như ăn một ngụm cơm thiu, khó ăn, nhưng không phải không thể ăn.
Hắc Triều điên cuồng vặn vẹo, một đám đầu người rít lên, điên cuồng va chạm về hướng nam nhân, nam nhân đánh bay từng viên đầu người, bắt lấy cơm thiu muốn chạy trốn – Hắc Triều cơ hồ bị đẩy vào tuyệt cảnh, từ hình thái rễ cây bị đốt trọi lại biến thành trạng thái sương khói, dây dưa nam nhân ngã xuống mái nhà!
Hai bên đều đang săn bắn, chỉ xem răng nanh bên nào càng tốt hơn..
Hắc Triều không thể cắn nuốt nam nhân, nam nhân lại có thể làm thịt nó, cao thấp liền rõ ràng, cho nên nó muốn bỏ ra nam nhân, tiếp tục triền đấu nó cũng sắp bị ăn xong rồi!
Trong lúc rơi xuống, cánh dơi màu đen thật lớn triển khai sau lưng nam nhân, hai cánh rung lên, bay nhanh về phía trước, Hắc Triều bám víu bên cạnh mái nhà muốn rút lui, một tiếng ầm vang lại bị nam nhân xông tới đánh bay, tính cả mái nhà từng được gia cố qua cùng nhau bị đánh bay một khối!
Hắc Triều bị móng vuốt đè lại, xé thành từng khối, nam nhân thong thả ăn vào trong miệng, một đám đầu người công hướng nam nhân, cánh dơi vỗ xuống, đầu người liền bay ra ngoài. Hắc Triều như sương khói tiêu tán, mạch máu dính trên đầu người biến hành thô kệch – Hắc Triều đi theo đầu người bị đánh bay, thân thể rút nhỏ vài vòng.
Hắc Triều biến mất bên cạnh mái nhà, nam nhân lao theo, biến mất trên mái nhà.
Chờ Quý Hủ thở hồng hộc chạy lên, chỉ nhìn thấy mái nhà tổn hại, không thấy Tần Nghiễn An cùng Hắc Triều!
Bên ngoài đường cách xa bệnh viện, một bóng đen lao xuống, cánh dơi thật lớn chụp nát một mảnh cuồng thi, nam nhân thu hai cánh, chỉ dùng móng vuốt xé nát từng con cuồng thi, phát tiết cảm xúc bạo ngược không thể áp chế..
Quý Hủ xem xét tình huống tổn hại của mái nhà, kiến trúc được tinh thần năng lượng gia cố đích xác không sánh bằng kiến trúc dùng tinh thần năng lượng xây dựng thành, nhưng cũng không dễ dàng đánh nát, đã xảy ra chuyện gì?
Quý Hủ xem xét xung quanh mái nhà, hoàn toàn không thấy tung tích của Hắc Triều, Tần Nghiễn An cũng không thấy.
Quý Hủ vội vàng chạy xuống lầu tìm từng tầng lầu, phí không ít thời gian, thẳng tới lầu một cũng không có phát hiện. Quý Hủ có chút không yên, vịn tường đi trở về phòng cấp cứu.
Người bên trong lập tức chạy tới hỏi thăm.
Bạch Kình bọn họ nhìn thấy sau lưng của hắn đều run lên, con mẹ nó là trực tiếp bị đâm thành con nhím a!
Đào Thanh Ngô biến sắc vội vàng kêu Trịnh bác sĩ cùng hai y tá hỗ trợ, bốn người cầm nhíp cùng chén dĩa vây quanh Quý Hủ nhổ mảnh nhỏ, toàn bộ hành trình Quý Hủ không rên một tiếng.
Người khác không dám hỏi, Trương thúc lại hỏi:
- Tần tiên sinh đâu? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Quý Hủ nói:
- Chờ nhổ xong mảnh nhỏ con lại đi ra tìm xem.
Trương thúc nhíu mày:
- Con đều tổn thương thành như vậy, làm sao tìm người?
Bạch Đình Nham nói:
- Chúng tôi có thể cùng đi tìm, biết hướng đi của hắn không?
Chú bảo an đi ra ngập ngừng do dự.
Quý Hủ chủ động hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Chú bảo an hổ thẹn nói:
- Người ở bên trong muốn hỏi một chút, bên ngoài có an toàn hay không, có thể đi ra ngoài không? Bọn họ muốn rời khỏi bệnh viện.
- Bên ngoài có một con đọa biến vật, phi thường nguy hiểm, vừa rồi tôi cùng đồng bạn bị tập kích, tôi bị thương, đồng bạn mất tích, đọa biến vật cũng biến mất không thấy. Bên ngoài bệnh viện còn có thật nhiều cuồng thi.
Có người không nhịn được nói:
- Thật nguy hiểm như vậy, anh làm sao có thể trở về?
Bạch Kình bực mình nói:
- Anh họ tôi lợi hại, ngay cả quái vật cũng dám đánh, đi ra ngoài còn có thể trở về, các người được không?
Tiếng kêu "anh họ" làm Quý Hủ có chút ngây người, lại nhìn thấy Bạch Kình đang nhìn mình nhoẻn miệng cười.
Lại có người không từ bỏ ý định:
- Vậy.. hắn lợi hại như vậy, có thể giúp chúng tôi đi lấy chút gì ăn không? Trong máy bán hàng tự động bệnh viện hẳn là còn có thực vật..
Bạch Đình Nham nhíu mày nhìn lại nhưng không thấy là ai nói chuyện.
Quý Hủ lạnh lùng xuy một tiếng, còn chưa mở miệng thì nghe một thanh âm lạnh lùng truyền ra:
- Quy củ cuối thời, ai tìm được vật tư thì về ai.
Danh Sách Chương: