Quý Hủ:
- Không sao, từ từ là được, chờ cô truyền dịch xong, làm cho Chung Trì lái xe đưa cô đi qua.
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đi ra phòng khám, lái xe đi tới phía nam căn cứ, đàn mèo dị hóa đang đợi nơi này.
Chúng nó lựa chọn địa phương cách Tĩnh Lâm sơn gần nhất, bên kia là một tiểu khu bị bỏ hoang, cũng bị Quý Hủ vây vào bên trong căn cứ. Tình huống tiểu khu Trình Kỳ Phùng cũng đã nghe ngóng, xây vài năm cũng không xây xong, nhà thầu vốn định xây khu biệt thự dành cho người giàu có dưới chân núi, bán cho kẻ có tiền trong Thanh Giang thị.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, đình công thời gian thật dài, khi xây dựng tiếp thì chuyển thành một nửa khu biệt thự một nửa khu cao tầng, sau lại tiếp tục đình công, cho tới bây giờ vẫn chưa xây xong. Trong tiểu khu lộn xộn, Trình Kỳ Phùng cùng Chung Trì đã đi vào kiểm tra, khu cao tầng chỉ xây được một nửa, khu biệt thự cũng xây xong, trải qua cuối thời xâm nhập mặt tường sụp không ít, cũng không biết làm sao thu xếp.
Đàn mèo dị hóa không muốn ở gần nhân loại, cho dù là khu lầu bỏ hoang cũng không muốn tới gần, vì vậy mới lựa chọn chỗ này.
Quý Hủ hỏi chúng nó muốn có hang ổ như thế nào, dù sao cũng đã quyết định ở trong căn cứ nên đàn mèo cũng không khách khí, đem hang ổ mà mình muốn miêu tả đi ra, Quý Hủ vừa nghe vừa xây dựng trong thế giới ý thức, tận khả năng xây dựng theo ý thích của chúng nó.
Cuối cùng khi ném ra ngay cả Tần Nghiễn An cũng kinh ngạc, đây cũng không phải là nhà bình thường, mà là một căn nhà nấm có hình như xúc tu.
Xúc tu cắm dưới đất đem nhà nấm dựng giữa không trung, lớn nhỏ khác nhau, tầng tầng chất chồng, mỗi cái nấm là một tiểu hang ổ, còn có cửa sổ thuỷ tinh, có thể tự do khép mở, có thể chui ra từ cửa sổ, tuỳ tiện chạy khốc giữa những cái nhà nấm phập phồng, nằm phơi nắng cũng là tuyệt diệu.
Nhóm mèo dị hóa trợn tròn ánh mắt, dùng tốc độ nhanh nhất bám vào xúc tu trèo lên, mỗi con mèo chiếm một ổ nấm, Bố tể gấp tới mức meo meo kêu, nhìn nhóm mèo trưởng thành nằm trong hang ổ mèo con phẫn nộ.
Quý Hủ đè lại đầu tiểu tử kia, đem nó giơ lên bám vào xúc tu cho chính nó leo đi lên. Lúc hắn xây dựng cũng xây dư ra nhiều nhà nấm, để phòng ngừa đàn mèo sinh thêm con.
Bố tể bò vào một tiểu nhà nấm, đầu gối lên cửa sổ bóng loáng, thoải mái lăn qua lăn lại.
Tần Nghiễn An không biết mình là tâm tình gì, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Quý Hủ nhận chân xây dựng một kiến trúc, còn là kết cấu phức tạp như nhà nấm, so sánh ra còn khó khăn hơn xây một tòa lầu lớn.
Hắn còn thật sự lắng nghe yêu cầu của mỗi con mèo dị hóa, kết hợp lại xây ra nhà nấm này, theo phản ứng của đàn mèo mà xem chúng nó phi thường hài lòng với hang ổ của mình, địch ý cùng đề phòng giảm bớt rất nhiều, bằng không cũng sẽ không thả lỏng thích ý như thế.
Quý Hủ rời đi cũng không mang theo Bố tể, dù sao nó đang yêu thích nhà mới, cho nó chơi đủ lại đến đón về. Lúc gần đi Quý Hủ dặn đàn mèo sẽ có người đến xây dựng thang dây, đừng đả thương người.
Chờ hai người lái xe trở về, nhìn thấy ở cửa khu nuôi dưỡng tụ tập vài người, đang nhìn vào bên trong.
Dì Thu vẫy Quý Hủ:
- Vì sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều gia cầm như vậy?
Quý Hủ nói:
- Trong căn cứ có thành viên mới, ở chân núi phía nam, là một đám mèo dị hóa, đây là quà gặp mặt chúng nó mang tới.
Quý Hủ cũng không ngốc, hắn biết đàn mèo dị hóa đột nhiên thay đổi chú ý đến căn cứ ở có quan hệ với Tần Nghiễn An.
Dì Thu ngạc nhiên:
- Mèo dị hóa còn biết mang quà gặp mặt sao? Là mèo giống Bố tể sao? Đúng rồi Bố tể đâu? Ăn sáng chưa?
- Phải đó, rất có nhân tính hóa, Bố tể cùng đàn mèo ở cùng một chỗ, đói bụng sẽ có mèo lớn đưa nó trở về, dì Thu không cần lo lắng cho nó.
Dì Thu cùng Chung mẫu đi nhà ăn chuẩn bị bữa sáng, Trịnh mẫu thì đang quét tước nhà ăn. Sở dĩ bà suy yếu là vì quá đói, hôm qua ăn bữa cơm đã khôi phục khí lực. Căn cứ xem ở con của bà chịu thu lưu bà, bà nhất định phải làm chút gì đó mới yên tâm.
Quý Hủ đem nhà ăn giao cho dì Thu xử lý, bà chính là người chủ trì nhà ăn.
Quý Hủ cầm hành lý trong xe cùng Tần Nghiễn An đi vào nhà.
- Cảm ơn.
Hai người đi vào cửa, Trì Ánh đi ra, vẻ mặt còn ngái ngủ:
- Sao hai người dậy sớm như thế?
Quý Hủ đi ngang qua người hắn:
- Có thể ngủ là phúc.
Trì Ánh:
- ..
Hắn nhìn qua huynh đệ của mình:
- Có phải hắn ám chỉ tôi là heo hay không?
Tần Nghiễn An cũng đi ngang qua:
- Không cần ám chỉ.
Danh Sách Chương: