Có một lần, trong thôn có một đại thúc hung dữ cùng một cô con gái xinh đẹp. Nữ nhi của lão tuổi không sai biệt lắm so với ta, mới ngày đầu tiên đã nhìn trúng Phượng ca ca. Vừa đúng lúc chuyện giữa ta và Phượng ca ca bị mấy sư phụ phát hiện, ý của Hồng Đinh thúc thúc là để cho Lâm Hiên Phượng nhanh chóng lấy nàng, chia rẽ phượng hoàng.
Ban đầu Lâm Hiên Phượng thẳng thừng cự tuyệt, kết quả không quá hai ngày tiểu cô nương xinh đẹp kia liền gửi thư tình cho y, sau khi y đọc xong thì chạy về hỏi ta có muốn biết bên trong viết gì hay không, còn vẻ mặt tươi cười quỷ dị. Ta nhìn thành y đọc xong thư tình vui quá, có chút không ăn nổi bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, một mực chắc chắn ta không muốn xem. Y lại làm nũng với ta, ta nhìn lên trời quyết tâm không để ý. Sau đó không lâu, ta nghe chuyện y cùng tiểu cô nương xinh đẹp kia hẹn ước sau hoàng hôn. Ta rốt cuộc bạo phát. Tên tiểu tử Lâm Hiên Phượng kia không phải sinh ra cái mặt hoa đào mắt hoa đào mà cô nương thích sao, y chẳng thể hiểu nổi đạo lý nam nhân không xấu nữ nhân không yêu. Không tới thời gian ba ngày, ta cướp tiểu nha đầu tới tay. Mới đầu còn nghĩ Lâm Hiên Phượng sẽ chạy tới làm nũng, nhưng y vậy mà hờn dỗi. Ta tìm y nói chuyện, y như tâm lý bất bình, rất kỳ quái. Sau đó, ta nổi giận, nói muốn thú cô nương kia. Lâm Hiên Phượng cư nhiên vẫn nói mấy câu tức chết người. Khi đó vẫn là tiểu hài tử, một chút xúc động liền nói với sư phụ phải thay Lâm Hiên Phượng thành thân. Mục đích chính của nhóm sư phụ là chia rẽ chúng ta, ai lấy cũng không quan trọng, dễ dàng đáp ứng. Việc này truyền vô cùng huyên náo, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hiên Phượng, y vẫn còn bộ dáng oán hận người chết đi.
Ta thề sống thề chết muốn y nói xin lỗi ta.
Kết quả là trước hôn lễ một ngày, y vẫn không có tới tìm ta. Đến cuối cùng thành ta tìm y. Phát hiện y ngồi trong căn nhà nhỏ ở Phượng Hoàng trúc lâm, mắt sưng như quả đào mật. Khi đó đau lòng vô cùng, nghĩ thầm dù có đè y lên giường cũng cho y thượng, chuyện nhỏ này mà cũng còn y so đo. Thầm nghĩ thôi, chứ nói không ra khỏi miệng, đành phải mất thăng bằng nói một câu: Chỉ cần huynh nói một câu, thân này không thành cũng được. Lâm Hiên Phượng đứng lên, ôm ta mà hôn, nước mắt rơi một giọt là tim ta nhảy một tiếng.
Ngày thành thân ta đào hôn, lúc trở về phát hiện chuyện không hề oanh động.
Bởi vì tân nương tử bị người giết.
Lúc ấy không hiểu tại sao lại thé, chỉ nói cô nương kia cùng phụ thân mình bị kẻ thù đuổi giết. Nhưng bây giờ nghĩ lại rốt cuộc cũng hiểu.
Người như ta dễ dàng ngứa da. (ko hiểu đoạn này lắm.) Lúc ấy nếm qua giáo huận, vậy mà nhanh như vậy đã quên sạch sẽ. Lâm Hiên Phượng và Trọng Liên tính cách đều ôn nhu như nhau, nhưng Trọng Liên khi cố chấp ương ngạnh lên thì không phải người. Mà tính tình cẩu huyết của Lâm Hiên Phượng kia chính là gặp được việc nhỏ thì tìm mọi cách nhường nhịn, đại sự thì càng giận càng nghẹn lại.
Ta ôm y, y không có đáp lại, chỉ có tiếng hít thở, áp lực thật sự rất nhỏ rất cạn.
Khi y không nói lời nào, hẳn rất khổ sở.
Y không giải thích với ta, hẳn có nguyên nhân.
Chờ lúc ta lấy lại *** thần, y đã đi rồi. Mắt của ta vẫn còn đai lưng.
Đi khắp cả Yên Ảnh thành, có chút kinh ngạc. Thành chủ nơi này không thể nghi ngờ chính là Diễm Tửu, ngoại trừ số người ít hơn, nhưng mức độ giàu có không khác mấy Trường An Lạc Dương. Mà người nơi này, ít nhiều gì cũng biết võ công.
Thế lực của Thiên Sơn khổng lồ hơn suy nghĩ của ta rất nhiều. Như vậy, quả thật lúc này không thể cùng Trọng Liên giáp mặt giảng hòa.
Diễm Tửu quả nhiên là nhân vật thần bí, trong hai ngày chỉ ở trong Thần cung, cũng không thấy phản ứng gì với ta. Nhưng thật ra Bạch Linh được hắn gọi tới vài lần.
Ngày thứ ba, ta đi Thần cung xin hắn cho phép, nói ta muốn đi Trường An, hắn rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt xấu, khẽ cười với ta:
“Không có gì. Đừng về quá muộn là tốt rồi.”
Ta đã chuẩn bị sẵn một đống lú do, vậy mà hắn phê chuẩn dễ vô cùng. Xem ra tám chín phần mười là hắn tính phái người theo dõi ta, xem ta có liên hệ gì với Trọng Liên không. Chỉ sợ hắn phải thất vọng.
Ta một thân một mình cũng phải chạy đi chạy lại nhiều lắm, non nửa trong số đó cũng phải là chuyện mất vài ngày.
Trở lại Trường An, hồng lâu tử các, bích điện cẩm phòng, khí chất vương giả ở khắp nơi. Cây xanh thành đỏ, gió xuân khẽ thổi.
Chợ mới Kỳ Đình, kinh báo đăng cả hoàng giáp. Cộng thêm hôn sự lớn nhất võ lâm chuẩn bị vô cùng huyên náo, thịnh huống chưa bao giờ có.
Chân trước đi tới Trường An, sau lưng Bộ Sơ đuổi kịp.
Khó trách người ta nói nam nhân xài rất ít tiền mua đồ, nữ nhân thì xài một đống tiền mua thứ không nghĩ cần thiết.
Bộ Sơ đại tiểu thư bắt đầu mua gấm vóc. Chỉ chọn đắt tiền, không chọn đúng. Hỏi giá tiền trước rồi nhìn chất lượng, huy động lượng lớn xe ngựa cùng tùy tùng, đi từ chợ tây Trường An sang chợ Đông vài vòng liền, vẫn không chọn được cái đáng giá.
Ta canh chừng ở lầu hai Trường An Xuân tiệm cơm, cầm một bầu rượu, mấy cái đĩa thức ăn, chậm như rùa dựa lên ghế, chờ cá cắn câu.
Không ngoài dự đoán, lúc trời gần tối, nhìn Bộ Sơ xuống xe ngựa trước cửa tiệm cơm.
Trong lâu đèn ***g màu vàng màu đỏ, cây đỏ hoa ngọc, đèn đuốc sáng trưng chiếu sang cả con đường.
Trên đường đầu người lui tới, âm thanh rao hàng không dứt.
Lúc Bộ Sơ xuống dưới, cả một phố dài đều im lặng.
Mọi người nhìn nàng tung hoa phất liễu đi vào khách ***, dần dần khôi phục vẻ ồn ào, tiện thể còn có vẻ nhộn nhịp hơn.
Chẳng bao lâu, người ngồi cùng tầng ta bắt cũng im lặng.
Ta biết Bộ Sơ tiến vào, vì thế bắt đầu ra vẻ thâm trầm, chuẩn bị nhặt lại vốn ban đầu của mình.
Nhưng nghe tiếng bước chân, ta rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại.
Vị công tử đi đầu đám người bước đi nhẹ như gió. Bộ Sơ đi theo sau hắn, cũng là hoa phi điệp vũ.
Vì lẽ gì dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung cảm thụ của ta?
Bọn họ ngồi cách ta hai bàn về phía tây.
Hắn tựa bên cửa sổ, dùng tư thế vô cùng tao nhã tựa lưng vào ghế ngồi, Hồng Liên diễm lệ nơi cần cổ lộ ra. Bộ Sơ ngồi đối diện hắn, nhẹ nhàng chống cằm, nhã nhặn lịch sự thật giống Cửu Thiên Huyễn Nữ tái thế.
Xung quanh họ là một vòng người, phần lớn là của Trọng Hỏa cung.
Hắn dường như không nhìn thấy ta.
Ta bắt đầu do dự, có nên tiến hành như cũ hay không.
Quay đầu nhìn họ, thì sợ bị phát hiện, đành lén lút. Nhưng sự thật chứng minh ta lo lắng quá nhiều, đôi phu thê mỹ nhân siêu cấp xứng đôi này, ánh mắt bây giờ đều tập trung vào đường chân trời, trong mắt không có người.
Phát hiện họ không hề để ý ta, ta cũng không trốn, ôm mười cuốn vải vóc, tùy thời chuẩn bị đi tới.
Nhưng công tác chuẩn bị này vòng vo nửa canh giờ.
Món ăn họ chọn hơn phân nửa là xa xỉ, hiếm lạ. Trọng Liên đã tự tay gắp rau cho Bộ Sơ, ta vẫn ngồi tại chỗ bất động.
Bọn họ kỳ thật cũng không có động tác gì thân mật, nhưng càng làm cho người ta cảm thấy tình cảm đặc biệt tốt. Nhìn đến Trọng Liên mang bộ dáng tiểu tử nhìn thấy mỹ nữ là chạy theo kia, thật khiến người ta muốn đánh! Nghĩ muốn đánh! Còn có Bộ Sơ, dám đối với lão bà nhà ta liếc mắt đưa tình, thật sự đáng giận! Đáng giận!
Vải vóc oanh một tiếng nện từ khoảng không xuống mặt ghế.
Mở đầu làm không tốt, sinh ý mất đi ba thành.
Hai người bọn họ ngẩng đầu nhìn ta.
“Đã sớm nghe nói Song Thành Bộ Sơ muốn mua lụa gấm tốt nhất làm giá y (y phục xuất giá), không biết yêu cầu cao cỡ nào?”
Ngữ khí vô cùng ác liệt, sinh ý mất đi năm phần.
“Tìm được nàng rồi.” Trọng Liên cười cười với Bộ Sơ, cúi đầu lấy ra thịt trong sò biển, bỏ vào bát của nàng.
Ta thiếu chút nữa bổ một chưởng lên đầu hắn.
“Vải tốt nhất của ngươi mất bao nhiêu?” Bộ Sơ trông mặt mà bắt hình dong, nhìn ta không giống kẻ có tiền, nói chuyện so với trước đây càng thêm láo xược, láo xược!
“Một vạn một, có mười cuộn, muốn mua hay không, tùy ngươi.”
Thái độ có vấn đề, thất bại chín phần chín.
Bộ Sơ nhìn nhìn ta, cách ăn mặc vẫn đơn giản như cũ, nhưng mắt hạnh mày liễu, môi đỏ da trắng, nhìn đến cơn giận của ta bay đi tám phần.
“Mua.”
Ta đang chuẩn bị nói. “Chỉ biết ngươi mua không nổi, hai kẻ nghèo kiết xác,” nàng lại dứt khoát như thế.
“Ngươi nên hỏi trước phu quân tương lai đi. Hắn chắc gì đã nhận.”
“Không có gì, nàng muốn mua bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.” Trọng Liên cũng không ngẩng đầu, tùy tiện rút ra một tệp ngân phiếu, đặt trên bàn. “Đồ thì lưu lại, ở đây không còn chuyện của ngươi.”
Ta giật mình minh bạch một vài thứ.
Nhưng mà, nếu phản ứng không nhanh, thì không là Lâm Nhị thiếu gia.
“Đa tạ Liên cung chủ ban cho.” Ta cười hắc hắc, nhặt lên tệp ngân phiếu —- đồng thời hắn rất nhanh ngẩng đầu, liếc ta một cái, lại tiếp tục nhìn về nơi khác.
Ta đếm đếm, kiểm kiểm ngâng phiếu.
“Cáo từ.”
Sau khi ra khỏi cửa, Trường An vẫn sênh ca huyên náo. Nhưng dường như không có náo nhiệt như vừa rồi.
Còn có, thời tiết trở lạnh rồi.
Trọng Liên tới kinh sư rất nhiều lần, mỗi lần đều bị sờ túi không nói, lúc này lại thay đổi choáng ngợp thành kẻ có khả năng vui nhất. Đếm lại chín lần, chưa từng lần nào lừa tốt như vậy. (ý Hoàng là đếm tiền lại chín lần, chưa lần nào lừa được nhiều tiền như lần này.)
Ta mua hai phong thư, để ngân phiếu vào trong, chạy vội tới trạm dịch.
Trạm dịch đã sắp đóng cửa rồi, ta xin xỏ nửa ngày mới có thể phát bức thư cuối cùng.
Trọng Liên người này thật là. Lúc trước ta náo loạn rời nhà trốn đi, cũng đâu có nói không quay về. Người đã hai mươi bảy tuổi rồi, làm việc còn không hiểu thế nào là chừa lại đường lui. Bây giờ cả giang hồ đều nói hắn muốn thành thân với Bộ Sơ, về sau ta và hắn, sợ rằng sau này chẳng thể ngóng trông.
Hoặc là nói, hắn căn bản không hề tính quay đầu lại.
Lúc trước hắn bệnh ngốc thành như vậy, nhị thiếu gia ta ở Trọng Hỏa cung đút từng ngụm nước từng ngụm canh cho hắn, chưa từng ghét hắn. Thế mà giờ hắn lại ghét ta.
Như vậy cũng tốt. Thiên hạ rộng lớn, tử mạch hồng trần, tứ hải là nhà, Nói ai rời ai đi là không thể sống, nhất định là nói dối. Những người từng trải thích nhất một câu địa phương, bây giờ ngãm lại, thật đúng là lời lẽ chí lý — Cùng nhau vượt qua cơn hoạn nạn, không bằng khi thoát khỏi hoạn nạn liền quên nhau. ()
tử mạch hồng trần: Ám chỉ con đường náo nhiệt nơi thành đô, ẩn ý vinh hoa huyễn hoặc.
Ta đặt trâm vàng đính hoa sen bằng hồng ngọc vào phong thư, dùng vải bọc lại thật tốt, trên viết một hàng chữ:
Trường An, Phi Hồng phố, nơi Cầu Hoàng, Hàn Đạm Y xin nhận.
()
Nguyên gốc: Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.
Trích trong Trang tử, Thiên vận:
Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.
Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.
Chú:
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế…”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
(Chú điển cố và lời bình tìm thấy trong Tiên sở)