• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngoài sở liệu của ta, chỉ trong vòng vài ngày, chuyện Bạch Linh là Lâm Hiên Phượng đã truyền đặc biệt huyên náo trong chốn giang hồ. Nghe nói Linh Kiếm sơn trang vô cùng tức giận với chuyện này. Thanh danh của Thiên Sơn ban đầu không thúi lắm, nhưng mà giờ đã có danh hào Bạch Linh, mới dần dần mang cái danh “Tàn nhẫn.”

Nhớ rõ có một lần, ba vị sư phụ bảo ta và Lâm Hiên Phượng tới sài phòng (phòng để củi) làm thịt ba con thỏ để ăn. Ta ngại phiền toái bảo Lâm Hiên Phượng cho lũ thỏ uống ba bình rượu, nhìn con thỏ nửa tỉnh nửa say, trong tay cầm gậy lại bất động nửa ngày. Ta đợi tới mất kiên nhẫn, đến đoạt lấy cây gậy trong tay y, mới vừa nhấc tay, y đã bắt tay ta lại. Ta liếc y, y buông tay. Ta một côn đánh chết con thỏ, sau đó nhân lúc còn nóng cầm đao lột da, một phát lưu loát, quả thực giống là trời sinh ra mình làm việc này. Ngày đó chúng ta ăn thịt thỏ thơm ngào ngạt, Lâm Hiên Phượng không biết lui đi phiền muộn chỗ nào. Hình tượng tình nhân hoàn mỹ của ta dường như suy giảm cực đại trong lòng y, vài ngày sau y nhìn ta cũng không thèm nói chuyện. Hơn nữa từ đó về sau, khi hắn chơi cùng thỏ, vừa thấy ta đến, sẽ im lặng ôm chúng tránh xa, khiến ta trông giống một con sói già màu xám.

Điểm này y đặc biệt giống nữ nhân, trước khi ra giang hồ vẫn không bỏ được, ta cũng không nói ra ngoài, để tránh làm mất mặt một trong tứ đại mỹ nam tử.

Cũng không biết từ khi nào, bây giờ Lâm Hiên Phượng giết người còn nhanh hơn ta đập muỗi.

Từ Bình Hồ Xuân Viện đi về phía Tây Bắc, qua Ngọc Phiêu Môn và Nhạn Bắc chính là Kiếm Thần lăng. Mà tốc độ làm việc của chính phái nhân sĩ chốn võ lâm luôn đặc biệt chậm, mẹ mang những người khác về Thiên Sơn, ta cùng Lâm Hiên Phượng tới nơi, những người đó phỏng chừng vẫn đang Ngạo Thiên Trang vẽ bản đồ.

Lâm Hiên Phượng cầm bản đồ, rất nhanh tìm tới cửa vào. Cảm giác phương hướng của y vẫn luôn tốt — nghe nói Trọng Liên trước kia cũng có cảm giác phương hướng kinh vi thiên nhân, nhưng mà sau khi luyện Liên Thần Cửu Thức thì càng ngày càng kém, bây giờ đi kinh thành cũng phải có người dẫn đường.

Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

(Aki: Vậy là luyện LTCT sẽ bị mù đường…)

Lối vào đi qua một cửa đá, nổi thẳng xuống phía dưới. Trên cửa gập ghềnh, chỗ nối đường còn có một đĩa bán quái to bằng bàn tay.

Lâm Hiên Phượng để kiếm xuống đất, nói: “Vũ Hoàng, cái này cần hai chúng ta cùng nhau mở. Vặn đĩa bát quái sang trái nửa vòng, ta vận khí cho đệ.”

Ta gật gật đầu, cầm lấy đĩa bát quái. Hai tay Lâm Hiên Phượng đánh lên lưng ta, chân khí cường đại liên tục tràn vào huyết dịch, cuốn ở hai tay. Ta dùng sức vặn nó, vậy mà không chút sứt mẻ. Lâm Hiên Phượng lại đưa vào một cỗ chân khí, chúng ta dường như dán lên cả cửa đá, cái thứ hư kia mới vòng được đại khái một khoảng bằng sợi tóc tơ.

Cụ thể mở ra thế nào ta không muốn nhớ lại, dù sao chờ cửa đá mở ra, chúng ta đi và, ta trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, thở dốc.

Lâm Hiên Phượng cũng có chút mệt, đốt lửa, đóng cửa tựa trên tường, không nói câu nào.

Nghỉ ngơi một lát, y lau mồ hôi, ngồi xổm trước mặt ta: “Cửa này bình thường hẳn phải cả một môn phái mở ra, chỉ có hai người khẳng định sẽ tổn hại chân khí. Đệ cảm thấy thế nào rồi?”

Ta gật gật đầu, lại lắc lắc đầu. Ngẩng đầu nhìn y. Phía sau y là một mảnh tối đen, lại thêm ánh sáng mờ mịt của lửa chiếu lên mặt, nhìn có vài phần dọa người. Ta lấy đốm lửa sang, chiếu lên mặt mình, lên giọng xem thường y: “Phiền huynh có thể hay không đừng nhìn người như thế?”

Lâm Hiên Phượng ngẩn người, ha ha cười rộ lên, tiện tay vỗ ta một cái. Tay ta run lên, lửa rơi xuống mặt đất.

“Tối tối, mau tới đốt… ưm… lửa.”

Y khẽ hôn ta một cái, nhanh tới nỗi ta không kịp phản ứng.

Không quá bao lâu, ánh lửa nhẹ nhàng cháy lên.

Ta ôm thắt lưng y: “Hình như đệ nhìn trên tường có chậu than, chúng ta đốt chúng thắp sáng đi, bằng không…” Nói xong cắn lên miệng y một cái, liếm liếm môi. “Không có cách nào đi đường.”

Lâm Hiên Phượng quay đầu đi chỗ khác, làm bộ quan sát xung quanh.

Ta nói: “Cười cái gì đấy?”

Y quay đầu lại, có chút kinh ngạc: “Sao đệ biết ta đang cười.”

“Cùng đệ một chỗ, huynh đương nhiên là cười.”

Tên ngu ngốc này. Sau tai cơ cổ kéo mạnh như vậy, không phải đang cười thì làm cái gì.

Lâm Hiên Phượng lắc lắc đầu, làm bộ bất đắc dĩ xoay người, cười càng vui hơn.

Y dùng giấu đốt lửa, đặt lên chậu than trên tường, từng đốm lửa hiện lên, một hành lang dần dần sáng lên.

Ngay tại phía sau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Ta cùng Lâm Hiên Phượng hai mặt nhìn nhau.

Có nữ tử nói: “Cung chủ, chúng ta hẳn là người đầu tiên đi?”

Thanh âm này Lâm Hiên Phượng không chắc nhận ra, nhưng ta vừa nghe là biết. N

ghe tiếng bước chân, dường như không ít người.

Ta dùng khẩu hình nói với Lâm Hiên Phượng: Trọng Liên.

Lâm Hiên Phượng không nói chuyện.

Trọng Liên nhất định là vì Vô Danh kiếm mà tới. Cùng hắn đối đầu, khẳng định không có gì tốt.

Ta chỉ chỉ bên trong, hỏi y muốn trốn hay không. Lâm Hiên Phượng lắc đầu, dùng khẩu hình nói: không kịp.

Sao lại không kịp? Chúng ta mở cửa này phải mất thời gian một chén trà. Trọng Liên hẳn là sẽ nhanh hơn chút, nhưng cũng nên đủ cho chúng ta trốn đi.

Ta mới vừa túm tay y, chợt nghe Trọng Liên bên ngoài cửa nói:

“Bên trong có người.”

Một khi đã như vậy, càng phải chạy.

Kế tiếp, xoạt xoạt hai tiếng, thanh âm cửa đá chạm tay cực nhanh, cũng tương đối chói tai.

Ta mới đi hai bước, cửa đã bị đẩy ra.

Cái này…. Cũng quá nhanh rồi?

Trọng Liên đứng ở cửa, phía sau là rất nhiều người của Trọng Hỏa cung.

Hắn kinh ngạc nhìn chúng ta.

Khiến kẻ khác không nói nên lời nhất chính là, cửa chỉ đẩy ra một chút. Hắn đứng chắn nơi đó, Chu Sa phía sau không nhìn được bên trong. Nàng đột nhiên nhảy lên, lại hạ xuống, nhảy dựng lên, hạ xuống, lại nhảy dựng lên, lại hạ xuống. Cuối cùng nàng không nhảy nữa, từ sau bả vai Trọng Liên mà tròn xoe mắt nhìn.

Sau một hồi lâu, hắn mới hoàn toàn đẩy cửa ra, cắp tay với chúng ta, cười thật anh tư phấn chấn: “Ra hai vị Lâm công tử đều tới đây.”

“Liên cung chủ.” Lâm Hiên Phượng cầm kiếm chắp tay.

Ta cũng học theo bộ dáng hai người họ, chắp tay. “Đều tốt, đều tốt.”

Trọng Liên nói: “Nhị vị chính là tới tìm Vô Danh kiếm?”

Ta nói: “Đúng”

Lâm Hiên Phượng nói: “Chỉ là nhất thời hưng phấn, lén đến giúp vui, vẫn xin cung chủ không cần so đo.”

Trọng Liên không đáp, chỉ buông tay gần quá mức quy định: “Mời.”

Ta bị hai tên này làm cho sắp tắt thở, chỉ chọc Lâm Hiên Phượng rồi làm bộ dáng xun xoe chạy vào trong.

Tiếng bước chân của Trọng Liên cách chúng ta càng ngày càng xa. Một con mắt của ta nhìn đường không rõ lắm, đường từ một lối thành hai lối, hai lối biến thành vô số lỗi. Ta đi theo Lâm Hiên Phượng, vẫn mang vẻ hoảng hốt, cho đến khi nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ, mới phát hiện độ ấm càng ngày càng thấp, thân thể y có lẽ không chịu nổi. Ta cởi áo ngoài cho y, sau đó ôm y mà đi.

Nét mặt y ta nhìn không rõ lắm, nhưng tiếng nói thực ôn nhu:

“Nếu cả đời đều giống như bây giờ thì tốt rồi.”

“Buồn nôn muốn chết.”

“Đệ cho tới bây giờ vẫn không hiểu phong tình như vậy.” Y đang cười, cười rồi lại thở dài.

Lâm Hiên Phượng cầm bản đồ, cùng ta từng tầng từng tầng đi xuống.

Không khí ngày càng âm lãnh. Lăng mộ này lớn như một cái thành, không chắc là khi chính phái tới nơi này chúng ta có còn đi dạo bên trong được không.

Bắt đầu hơi ngửi thôi là có thể cảm nhận hương vị ẩm ướt, sau đó che mũi cũng không át được vị thối. Ta đoán chừng chờ lúc chúng ta ra ngoài, đừng nói Lâm Hiên Phượng ho lao càng nặng, ta cũng bị phong thấp mất thôi.

Cũng không biết cái nơi này có bảo kiếm gì, đại khái cầm lên chắc cũng thành đống sắt vụn.

Không đi bao lâu, ta cư nhiên sinh ra ảo giác.

Một thanh âm già nua từ bóng đêm vang lên:

“Lão thái bà, ngươi nói ngươi muốn Vô Danh kiếm, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi. Chỉ cần nguwoi muốn, ta sẽ tận lực đáp ứng. Ha ha…”

Ta nghe mà rùng hết cả mình, Lâm Hiên Phượng lại nói: “Vệ lão, sao ông lại lẩm bẩm ở nơi này?”

Tiếng bước chân từ từ tới gần, khuôn mặt Vệ Lưu Không cũng dần hiện ra trước mặt chúng ta:

“Hóa ra đại tôn chủ cũng ở đây. Là mệnh lệnh của cung chủ sao?”

“Phải”

“Có phải cung chủ ra lệnh hay không, trong lòng lão hủ hiểu rõ.”

“Không liên quan tới ta, ông cũng biết ta xưa nay chưa từng bao che cho mình.”

“Ha hả, ta lại chưa từng trông cậy đại tôn chủ sẽ nương tay.”

Lâm Hiên Phượng không nói gì, túm tay ta kéo vào trong.

“Hiên Phượng ca, Vệ Lưu Không trước đây rất thuận theo huynh.”

“Ông ta đúng là rất thuận theo, trừ khi gặp phải chuyện của lão bà.”

“Lão bà ông ta là ai?”

“Không biết, tro cốt tìm khắp nơi không thấy.”

“Là Trọng Liên giết sao?”

Lâm Hiên Phượng không có trả lời. Ta cũng hiểu được chính mình đang hỏi vấn đề có đáp án rõ ràng, có chút ngu ngốc.

Lại đi được một đoạn, dần dần ấm lên. Trong mơ hồ nghe được không ít tiếng người nói chuyện.

Lâm Hiên Phượng nhìn bản đồ, phòng tối lớn nhất là chính giữa Kiếm Thần lăng, ngay tại ngã rẽ phía trước.

Chúng ta nhìn nhau, tăng tốc đi lên phía trước. Đến cửa phòng tối, thăm dò nhìn vào.

Người của các đại môn phái vậy mà đã tụ tập không ít, từng môn phải đều khe khẽ thì thầm.

Bọn họ mặt đối mặt với bức tường cao. Trên tường có tám bát quái đồ thật lớn, đường vân bên trong bát quái đồ đều rỗng ruột. Trên mặt đất xếp đầy một đống gạch.

Đương nhiên, người của Linh Kếm sơn trang cũng đã tới. Lâu Tần Kha nhất nhất nhìn xung quanh, rất nhanh tầm mắt nàng đã gặp Lâm Hiên Phượng.

Ta lập tức nhìn sang chỗ khác, làm bộ không yên lòng. Không lâu sau, Lâm Hiên Phượng nói: “Ta đi bên kia nhìn chút, đệ chờ ta.”

Ta ừ một tiếng, lại nhìn hoa văn trên tường.

Lâm Hiên Phượng hôn nhẹ ta một cái, rời đi.

Y đi rồi, ta tính đi theo xem.

Theo bản năng quay đầu lại, rồi quay đầu lên trước. Sau đó, cứng ngắc.

“Lâm công tử bây giờ nhất định tâm tình đang rất tốt, phải không?” Tiếng Trọng Liên vang lên sau người ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK