Mất rồi lại được, trong lòng một trận mừng như điên!
Kịch liệt, run rẩy…
Nhưng ngược lại, liền không khỏi hoài nghi.
Thậm chí bắt đầu tức giận.
Mấy phút trước còn đáy lòng màu tro tàn, lập tức trăm mối ngổn ngang.
“Tích! Tích!”
Đột nhiên, máy ATM phát báo động quá giờ.
Chờ Kỷ Tiểu Yêu tỉnh thần lại, thẻ đã bị nuốt.
Làm sao bây giờ?
Thẻ này vừa mới trở nên thật là quan trọng!
Nhưng lấy thẻ cần lấy chứng minh thư, hắn cũng không phải người tạo thẻ a!
Không nên gấp!
Tống Nhất Phương có tài khoản ngân hàng, nhất định có thể nhìn thấy khoản tiền bồi thường bảo hiểm trong sổ.
Nói không chắc hắn chẳng mấy chốc sẽ tìm đến mình, mang theo chứng minh thư… Nhưng thân phận chứng minh của hắn còn có thể dùng sao?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Quả thực tay chân luống cuống.
Vội vội vàng vàng, vừa nhìn màn hình máy ATM có nhắc nhở: Mời trong 90 giây nhập password lấy thẻ, còn lại 10, 9—— Kỷ Tiểu Yêu nhanh chóng nhập password, card quả nhiên đưa ra ngoài, ngân hàng này thật nhân tính hóa…
Thiếu một chút bị bản thân hù chết.
Nhắm mắt lại thở hổn hển một hồi lâu.
Thời điểm lại mở mắt ra, cảm thấy sắc trời bên ngoài đều tối sầm xuống mấy độ, có giọt mưa rơi vào trên kính.
Kỷ Tiểu Yêu nhanh dến ven đường chờ xe.
Xe không tới, mưa lại càng lúc càng lớn.
Quay đầu nhìn lại, ngân hàng đã hạ xuống lưới sắt, Kỷ Tiểu Yêu không thể làm gì khác hơn là trốn trong gian phòng nhỏ ATM tránh mưa.
Giọt mưa dày đặc đánh vào trên kính.
Màn đêm phủ xuống.
Kỷ Tiểu Yêu nhớ tới, ngày ấy gặp lại Tống Nhất Phương, cũng là chạng vạng mưa.
Không biết, hắn còn ở thành phố này sao?
Đợi một hồi lâu, mưa rốt cục nhỏ.
Kỷ Tiểu Yêu gọi một chiếc xe taxi.
Thời điểm trở lại dưới lầu nhà trọ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang.
Tầng cao nhất cũng không có ánh đèn.
Lúc này, Thịnh cảnh sát gọi điện thoại tới.
Hắn nói hắn muốn kết hôn vào quốc khánh, chính là ngày mai, hỏi Kỷ Tiểu Yêu có đi hay không.
Kỷ Tiểu Yêu nói hắn muốn về nhà.
“Úc.”
Thịnh cảnh sát có chút thất vọng.
“Vậy thế đi, dù sao cũng vội vàng, sau này bổ sung thời gian lại mời cậu.”
Nói xong còn ho khụ hai tiếng.
“Vậy chúc mừng anh rồi.”
Kỷ Tiểu Yêu cúp điện thoại, tâm lý lại khó giải thích được thay hắn khổ sở.
Chân bị thương của Thịnh cảnh sát tổn khôi phục rất chậm, phảng phất bị tổn thương nguyên khí (sức sống), mới ra viện không bao lâu.
Lúc này mới qua chưa được hai tháng.
Đỏ hỉ trắng tang lại khắp nơi đều thấy.
Khiến người ta cảm thấy vô lực.
Kỷ Tiểu Yêu chầm chập bò lên trên tầng cao nhất.
Móc ra chìa khóa mở cửa, lại phát hiện của đụng vào liền mở ra.
Chẳng lẽ là sáng sớm quên khóa?
Hay là ——
Kỷ Tiểu Yêu run rẩy đẩy cửa ra.
Phòng khách tối om.
Cư nhiên thật sự có một bóng người cao to.
“Chú!”
Tim Kỷ Tiểu Yêu cũng chấn động.
Nhào tới ôm lấy người.
“Chú!”
“Chú thật sự không chết! Tôi còn tưởng rằng…”
Nói nói, Kỷ Tiểu Yêu cảm thấy mùi có chút không đúng.
“Chú?”
Kỷ Tiểu Yêu buông tay ra, muốn từ trên người bóng đen rời đi.
Mà lập tức bị bóng đen ôm lại, cái cổ bị ghìm đến không hít thở nổi——
Đây không phải là Tống Nhất Phương!
“Ngươi, ngươi là ai?”
Bóng đen cười xấu xa hai tiếng.
“Cháu trai ngoan, tôi là chú nhà cháu a.”
Thanh âm này, hình như là… Kẻ xấu.