“Tống Nhất Phương đâu?” Kỷ Tiểu Yêu một bên hỏi, một bên đẩy buồng tắm phòng ngủ, lại đi nhìn xung quanh cửa, “Tống Nhất Phương không ở cùng với anh?”
Từ Trạch bĩu môi.
Từ cái ngày đó chấp hành nhiệm vụ, hắn cũng chưa từng thấy đội trưởng.
Hắn đi trước nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió (tránh tai tiếng), bởi vì thế lực đối phương bị phá hủy nhưng vẫn còn sót lại, mãi đến tận khi gần đây người trên dọn dẹp không sai biệt lắm, hắn mới dám trở về.
Vốn là cho là Kỷ Tiểu Yêu sẽ có manh mối đội trưởng, xem ra cũng không có.
Đội trưởng sẽ không chết thật chứ?
Hồi tưởng nhiệm vụ lần này, xác thực phi thường mạo hiểm.
Trước một đêm chấp hành, bọn họ mỗi đội viên đều nghĩ tới dự tính xấu nhất. Cho nên hắn mới đi kéo Thịnh cảnh sát nhập bọn, muốn hắn ở bên ngoài dính chút công lao, thuận tiện bù đắp tiếc nuối thời điểm đại học của mình.
Còn lúc thi hành nhiệm vụ chân chính, phân đoạn mấu chốt nhất lại xảy ra vấn đề —— tính toán chuẩn đúng giờ bom, lại nổ trước một phút.
Thời điểm nổ, toàn bộ đội bọn họ đều ở gần, thiếu chút toàn bộ đội đều chết trận.
Trong tin tức, là một toà nhà xảy ra sự cố, mà trên thực tế, địa phương chân chính nổ tung là dưới đất, xưởng đóng tàu phía dưới toà nhà cũ kia đặc biệt rộng rãi, giờ đếu nổ sụp. Sợ khiến cho bên ngoài khủng hoảng, công tác khia quật chỉ có thể bí mật tiến hành, cho tới bây giờ cũng không thể xác định đến cùng có mấy người còn bị chôn ở bên trong.
Nhưng Từ Trạch cảm thấy, bằng hắn hiểu rõ đội trưởng, đội trưởng không có khả năng cứ như vậy chết.
Từ Trạch hỏi Kỷ Tiểu Yêu: “Đội trưởng có phải là liên lạc với cậu?”
Kỷ Tiểu Yêu lắc đầu một cái, “Anh có tin tức về hắn sao?”
Từ Trạch cũng lắc lắc đầu.
Mà hai người đều không tín nhiệm lẫn nhau.
Từ Trạch nói: “Sau khi nổ, hắn một chút tin tức cũng không có, rất nhiều người đều đang tìm hắn.”
“Vậy anh thay ai tìm?”
“Tôi có thể thay ai? Lão tử ai cũng không thay.” Từ Trạch nói rất tức giận, phảng phất như bị vũ nhục, mà Kỷ Tiểu Yêu cũng không bởi vậy giảm bớt đề phòng.
“Ngược lại, đội trưởng khẳng định còn rất tốt, không cần chúng ta bận tâm vớ vẩn.” Từ Trạch trì hoãn xoa dịu không khí, đôi mắt liếc lên một hòm rượu trên đất, da mặt dày nói: “Tôi còn đang đói đây.”
Kỷ Tiểu Yêu khá lịch sự, nấu một chậu nước sủi cảo, khai hai bình rượu.
Rượu là thời điểm mấy ngày trước xã giao còn dư lại, số ghi rất cao.
Từ Trạch không có ý tốt, hung hăng kiếm cớ cụng ly.
Nghĩ thầm chờ ngươi uống nhiều rồi, xem ngươi làm sao không nói thật.
Vì vậy, rượu đầy một chén lại một chén, khai một bình lại một bình…
Uống đến lúc sau, cho dù Kỷ Tiểu Yêu có lòi đuôi, Từ Trạch không thể nhớ.
Thời điểm Từ Trạch tỉnh lại lần thứ hai, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Say rượu, cả người khó chịu.
Hơn nữa hắn phát hiện —— mình bị trói vào trên giường.